"Ầm!"
Kevin đẩy cửa phòng sách ra, chở theo Pall vọt vào, sau đó đứng người lên
trước mặt Karen đang ngồi ở sau bàn đọc sách, nhấc hai chân chó phía trước
lên, đứng người lên bằng hai chân sau.
Chân phải trước của Pall nắm lấy một thanh kiếm màu đỏ rồi quơ qua quơ lại,
tay phải nắm vào lông trên cổ của Kevin, ngồi vững ở trên người của Kevin.
"A, bé Karen thân yêu của tôi, về sau nếu có gặp đối thủ nào khó có thể đối phó,
không cần phải hoảng sợ, chỉ cần cậu thành kính kêu gọi, kỵ sĩ Tà Thần Pall vĩ
đại sẽ ngay lập tức xuất hiện!"
"Gâu gâu gâu!"
Karen nhìn một màn này, lo lắng rằng Pall đã không cẩn thận mà đốt trọc đầu
của Kevin, sẽ lại không cẩn thận cắt cụt cái đuôi của Kevin.
"Xem ra mấy loại thuốc bổ kia cũng có hiệu quả."
"Đúng vậy, hiệu quả rất rõ ràng, lông tóc của tôi rõ ràng sáng lên hơn so với lúc
trước."
"Vậy thì sau này lúc tôi không có ở nhà, thì giao cho cô việc bảo vệ nơi này."
"Ừm?" Pall lúc này trái lại cũng không muốn trêu đùa khi nghe thấy chuyện
nghiêm túc này, "Tôi cảm thấy còn phải cần thêm một khoảng thời gian thì
mình mới có thể chịu trách nhiệm cho việc này. A, đúng rồi, tôi muốn xin một
chút phiếu điểm, để yêu tinh radio đi chợ đen tìm thợ rèn của giáo hội lén ra
ngoài làm thêm việc tư, để rèn đúc cho tôi một thanh kiếm nhỏ có kích thước
ngang với thanh kiếm này."
"Có thể."
"Nhưng mà, bởi vì tôi muốn nó có hiệu quả tăng cường giống như thanh kiếm
Lưu Tư của cậu vậy cho nên trong thanh kiếm nhỏ của tôi cần dung luyện thêm
một chút vật liệu như là tinh thạch thuộc tính Hỏa."
"Cho nên?"
Pall trừng mắt nhìn: "Cho nên sẽ có thể hơi mắc một chút."
"Có thể."
"A, bé Karen thân yêu của tôi, cậu thật là tốt, cái con rối để trong quan tài ở nhà
kho đấy, tôi sẽ đồng ý để cậu tùy ý đi sờ."
Ánh mắt của Karen hơi trầm xuống.
"Hì hì, tôi chỉ nói đùa thôi." Pall tiếp tục quơ thanh kiếm nhỏ màu đỏ, "Con chó
ngu, chúng ta đi tuần tra thôi!"
"Gâu!"
Kevin lại chở Pall chạy ra khỏi phòng sách, nó vẫn không quên dùng cái đuôi
của mình giúp Karen đóng cửa phòng lại.
Karen có chút bất đắc dĩ lắc đầu, Kevin vẫn luôn rất bao dung tha thứ khi Pall
bắt nạt nó, loại cảm giác này giống như là một người anh trai đang chơi đùa với
em gái mình vậy.
Hả?
Nếu như thật sự dựa theo tuổi tác mà tính thì Pall sắp hai trăm tuổi ở trước mặt
của Kevin, thật sự đúng là như một đứa em gái nhỏ.
"Reng reng reng..."
Vào lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Karen cầm ống nghe lên.
"Alo, tôi tìm đội trưởng Karen."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của Ashley.
"Là ta đây."
"Đội trưởng, gần đây ngài có việc gì bận không?"
"Không có."
"Cha mẹ tôi muốn mời ngài đến nhà tôi dùng bữa tối."
"Ta có việc bận."
Ashley: "...".
"Ashley, thay ta chuyển lời hỏi thăm ân cần đến cha mẹ cô, mèo của ta ăn uống
theo đơn thuốc mà họ kê rất có hiệu quả."
"Được rồi, đội trưởng, thật ra thì lúc bọn họ tôi đến mời ngài thì tôi đã cảm thấy
ngài không thích góp mặt trong những dịp như thế này, mặc dù ngày đó trên
buổi tiệc tối chúc mừng ngài đã biểu hiện hợp lễ hơn chúng ta tưởng rất nhiều."
"Nghỉ ngơi thật tốt đi, không bao lâu nữa chúng ta phải đến đại khu Dinger rồi."
"Ừm, nhưng mà tôi còn có một việc."
"Nói đi."
"Cha mẹ tôi nếu không có chuyện gì làm thì sẽ thích đọc « Tuần Báo Trật Tự »,
đây là sở thích của bọn họ, sau đó bọn họ mặc dù chuyên tâm làm việc của bộ
môn mình ở sở nghiên cứu, nhưng cũng là có phòng thư tín, bên trong chất đầy
công văn mà Giáo Đình hay ban bố..."
"Ashley, nếu như ta thành lập một tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật mà nói, thì cô có
nguyện ý gia nhập vào tiểu đội của ta hay không?"
"Sau đó thì sao... Hả? A! Tôi nguyện ý, đội trưởng!"
"Được rồi, vậy cứ xác định như vậy."
"Ừm ừm! Tôi không sao, đội trưởng, ngài cứ bận rộn tiếp đi, a không, ngài tiếp
tục thong thả đi, a không, ngài cứ tắt điện thoại đi!"
"Được rồi, gặp lại sau."
Karen cúp điện thoại.
Một chuyện rất trùng hợp chính là, ống nghe vừa đặt xuống, nó lại vang lên.
Khi Karen cầm ống nghe lên một lần nữa, bên kia đầu dây điện thoại truyền đến
âm thanh của Bart.
"Đội trưởng, cha mẹ tôi vẫn luôn rất thích xem « Tuần Báo Trật Tự » và..."
Cũng dùng lời dạo đầu giống hệt nhau.
Karen thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh trước khi Bart và Ashley gọi điện
thoại tìm mình thì cha mẹ của bọn họ, đều đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh.
Có người ở trên chỉ dẫn và nâng đỡ như thế, đúng là một loại may mắn, thường
thường có thể giúp cho bọn họ bắt trước được hướng gió, làm quen với nhịp
điệu, sắp xếp ổn thỏa.
"Bart."
"Ừm, đội trưởng?"
"Nếu như ta thành lập một tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật mà nói, cậu có nguyện ý
gia nhập không?"
"Tôi nguyện ý, đội trưởng, ngài để cho tôi rất khâm phục."
"Được rồi, vậy cứ quyết định như thế."
Sau khi cúp máy lần thứ hai, Karen lấy sổ ghi số điện thoại ra, bấm số điện
thoại của nhà Ventura mà Alfred đã ghi vào.
Rất nhanh, điện thoại bắt máy, là bản thân Ventura.
"Là ta, Karen đây."
"Đội trưởng!"
"Phía trên có vẻ như muốn sắp xếp để thành lập những nhóm tiểu đội Đòn Roi
Kỷ Luật mới, ta muốn hỏi cậu đến lúc đó có hứng thú gia nhập tiểu đội của ta
hay không."
"Đương nhiên rồi, đội trưởng, không cần hoài nghi và cân nhắc!"
"Được rồi, vậy cứ như vậy."
Ba người ở đại khu thành phố York đã quyết định, về phần Mas và Blanche,
Karen không có phương thức liên hệ bọn họ trực tiếp đến, nhưng việc này cũng
không vội, bởi vì kế tiếp còn có đợt huấn luyện và cuộc thí luyện ở trong Cánh
Cổng Luân Hồi, thời gian cực kỳ dư dả, kinh lịch cũng cực kỳ phong phú, hai
người bọn họ sớm chính là mình trong chén.
Karen duỗi lưng một cái, nhìn đồng hồ, đến giờ ăn cơm trưa, đứng dậy đi ra
khỏi phòng sách đi tới trong nhà bếp.
Healy vừa mới chuẩn bị xong cơm trưa, bốn món ăn và một bát canh phù hợp
với khẩu vị của Karen.
Cô hầu gái mỗi bữa ăn đều sẽ tỉ mỉ chuẩn bị cho thiếu gia một phần rau xanh, cô
biết, trong cách nhìn của thiếu gia, tựa như chỉ có rau có màu xanh mới gọi là
rau quả.
Alfred cùng dùng cơm trưa, Karen mở miệng nói; "Bên phía cô Daisa kia, anh
bớt chút thời gian để điều tra tình huống gần đây của cô ta."
"Vâng, thiếu gia."
"Buổi chiều tôi muốn đi đến nhà Guman một chuyến, sau đó lại đi đến bảo tàng
gốm Lemar nhìn xem một chút."
Đi Guman nhà là để thăm Richard và bà ngoại, trả lễ lúc trước khi dự thi bà
ngoại có gửi canh đến.
Đến bảo tàng gốm là để thăm Selena một chút, dù gì thì Lemar cũng từng chủ
động tới cửa nhờ mình giúp, mặc dù mình giao việc này cho đội trưởng, đội
trưởng lại giao ngược lại cho Eisen, nhưng bất kể như thế nào, nếu mình rảnh
rỗi đều phải đến một lần.
Đối với người từng giúp đỡ và tốt với mình, Karen đều sẽ nhớ ở trong lòng, dù
anh rất sợ phiền phức, nhưng có chút phiền phức, là không thể tránh khỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT