Phu nhân Filsher nhìn cháu gái mình, hỏi: "Lúc ta nhắc đến cái dòng họ này, vì

sao không nhìn thấy sự phẫn nộ từ trong mắt cháu?"

"Bởi vì từ nhỏ đến lớn, cháu đều luôn cố gắng dịch chuyển sự phẫn nộ khỏi

người của ngài."

"Ha ha."

Nghe nói như thế, Phu nhân Filsher không tức giận chút nào, ngược lại vẫy vẫy

tay, ra hiệu cháu gái mình lại đây ngồi.

Philomena ngồi xuống trước mặt Phu nhân Filsher, cha cô nằm dưới bàn trà

nhích đầu qua, dùng mặt cọ xát lên giày của cô.

"Nói một câu đi, tại sao cháu thua."

Philomena kể lại mọi chuyện từ lúc tuyển chọn đại khu York cho đến cuộc

tuyển chọn cuối cùng ở cứ điểm Ogurev.

Trong toàn bộ quá trình kể lại, cô cũng không có mang theo một chút cảm xúc

riêng tư nào, cứ như rằng chính cô cũng chỉ là một người đứng xem không có gì

liên quan.

Phu nhân Filsher vừa nghe vừa cúi đầu tiếp tục đan áo len, chờ đến sau khi

Philomena nói xong, bà ta cũng không dừng lại động tác trong tay, chỉ là rất

bình tĩnh mà nói:

"Nguyên nhân thất bại toàn bộ cũng không phải là lỗi của cháu, ta nghĩ, mấy

người trẻ tuổi của đại khu thành phố York kia, cha mẹ của bọn họ chắc hẳn đã

đoán trước được vòng tuyển chọn cuối cùng có khả năng là hợp tác nhóm.

Một mình cháu đến thành phố York, bên người không có trưởng bối đi cùng,

đoán được trước việc này, cũng rất bình thường, dù sao thì từ nhỏ cháu đều đã ở

đây, không rời khỏi cửa.

Ai, dù vậy coi như có dắt cha cháu đi theo cùng, cũng không có tác dụng gì,

không phải sao?"

Philomena trầm mặc không nói.

"Nhưng mà, cháu cũng đã mất đi khả năng quan sát, cháu nói cái người trẻ tuổi

gọi là Karen kia, trong lúc tuyển chọn của đại khu thành phố York cũng biểu

hiện ưu tú giống như cháu, vậy cháu có từng nghĩ đến hay không, vì sao hắn ta

lại đi cùng với mấy người kia đến cao ốc giáo vụ để tham gia vòng tuyển chọn

cuối cùng?

Vậy cháu có từng nghĩ đến việc tại sao sau khi đến cứ điểm Ogurev, giữa bọn

họ lại chia sẻ thức ăn nước uống, tiến hành hành động thân cận với nhau?

Vậy cháu có từng nghĩ đến, một người trẻ tuổi mà cháu thừa nhận ưu tú ngang

với cháu, hắn ta vì sao lại nguyện ý cùng chơi đùa với mấy người kia?

Chả nhẽ hắn không thấy phiền, hắn không kiêu ngạo, hắn thật sự thích một đám

nhóc con kia vây quanh mình mà líu ríu sao?

Bởi vì có mục đích, mới có kiên nhẫn."

"Vâng, hiện tại cháu đã hiểu được."

"Không, cháu không hiểu, so với hắn, khuyết điểm của cháu không chỉ là sự

kiên nhẫn, còn có ở nơi này..." Phu nhân Filsher cầm lấy cái thẻ đan len trong

tay, chọc chọc vào cái trán của cháu mình, "Hắn có trí tuệ hơn so với cháu."

"Cháu thừa nhận."

"Xem hiện thực như một giấc mộng, biểu hiện ra sự kiêu căng, cuối cùng cũng

là tự mình trả giá cho nó, cháu đã mất đi một cơ hội rất tốt, cơ hội này vốn dĩ rất

dễ dàng để giành lấy.

Ha ha, giữa cháu và Cánh Cổng Luân Hồi, chỉ cách bởi một miếng điểm tâm

nhỏ xíu."

Philomena trầm mặc một lần nữa.

"Được rồi được rồi, thứ đã mất đi thì cũng đã mất đi đi, người trẻ tuổi tên Karen

kia, gia đình của hắn là ai?"

"Không biết."

"Cháu thua vì hắn, lại không đi điều tra hắn là ai?"

"Không có."

"Cháu không hận hắn."

"Không hận sao."

Phu nhân Filsher nhẹ gật đầu, nói: "Coi như cũng không tệ, ít ra có thể thua một

cách sảng khoái."

Philomena vẫn ngồi ở chỗ đó như cũ.

Thật lâu, phu nhân Filsher mở miệng nói: "Cháu đi nghỉ ngơi đi."

"Vâng, bà nội."

Philomena đứng người lên, đi về phía cầu thang, cô trông thấy cha của mình bò

tới theo.

Phu nhân Filsher nhìn xem một màn này, cười nói:

"Nha, nhìn xem, nó rất thích cháu đấy."

Philomena một mình đi lên lầu, bước vào trong phòng của mình.

Phòng ngủ của cô rất đơn giản, một cái giường, một cái tủ treo quần áo, trừ hai

thứ đó ra, cũng không có bất cứ đồ dùng nào nữa.

Ai sẽ hao tốn quá nhiều tâm tư để bố trí trong mơ chứ?

Thay quần áo trong phòng ngủ, sau đó không mảnh vải che thân mà đi vào

phòng tắm, sau khi tắm rửa, lại không mảnh vải che thân đi về phòng ngủ,

không mảnh vải che thân nằm ở trên giường.

Nhìn lên trên trần nhà, con mắt trợn trừng lên.

Đối với một ít người mà nói, mất ngủ vẫn luôn là một vấn đề khiến người khác

trăn trở;

Đối với Philomena mà nói, phiền phức nhất, đó là làm như thế nào để "Tỉnh

lại".

Mặt trăng ở ngoài cửa sổ đã sớm treo lên thật cao, rốt cục cô từ từ nhắm nghiền

hai mắt nhắm mình lại.

Ở trong mơ,

Cô mở mắt ra.

Philomena đứng ở trước một căn nhà gỗ, chung quanh có hàng rào ngay ngắn

bao quanh, bên trong có trồng hoa cỏ và rau quả.

Cô hít sâu một hơi, vẻ cứng ngắt luôn hiện hựu trên mặt lúc này cũng đã thư

giãn ra.

Cửa nhà gỗ bị đẩy ra, cha mặc áo khoác da cũ kỹ nắm tay mẹ với cách ăn mặc

rất đơn giản bước ra ngoài.

Mẹ mở miệng mắng: "Philomena, con lại ham chơi, hôm qua cũng dám không

trở về nhà!"

Cha cô vội vàng an ủi mẹ: "Được rồi, con gái cũng đã lớn rồi, nó có suy nghĩ

của riêng mình." Nói xong, cha của Philomena còn trừng mắt nhìn cô, "Vào

phòng nhanh đi, ta và mẹ con phải đi chợ phiên để đổi về một ít hạt giống, có

chuẩn bị đồ ăn để trên bàn trong phòng con rồi."

Trên mặt Philomena mỉm cười, nghiêng người, nhìn xem bóng dáng cha mẹ cô

dần dần đi xa.

Qua một hồi lâu, cô mới đi vào phòng, trên bàn gỗ, có để thịt muối, bánh mì,

sữa bò cùng và tương.

Philomena ngồi xuống, dùng thịt muối chấm vào tương, sau đó đưa vào trong

miệng, hương vị thịt muối và mùi hương của tương kết hợp đến vừa đúng, đây

là hương vị mà Philomena yêu thích nhất.

Đúng lúc này, Philomena cảm giác được con chó dưới bàn đang cọ lấy ống quần

của mình, phát ra âm thanh, tất nhiên, nó cũng thèm.

"Tốt tốt, ngoan, cho ngươi ăn, cho ngươi ăn."

Philomena lại cầm lấy một miếng thịt muối, chấm tương, đưa xuống dưới bàn.

"Ăn ngon không?" Philomena hỏi.

"Gâu!"

Phu nhân Filsher ở dưới bàn ra sức gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play