Karen đưa tay bắt lấy cái ngón tay này,

Nói:

"Ngươi hãy yên tâm đi, một ngày nào đó, ta sẽ đến nơi mà gia tộc Ellen tìm

thấy ngón tay này để tìm ngươi, hi vọng ngươi vẫn còn có nhiều thứ thất lạc ở

nơi này, đừng để ta đi một chuyến tay không."

Karen buông lỏng ngón tay ra, đi về hướng phòng sách, đứng trước của, đưa tay

gõ lên.

"Run run... Run run..."

"Vào đi."

Karen đẩy cửa vào, nhìn Dis đang ngồi ở trong.

"Ông nội."

"Ừm?"

"Cháu biết ngài thấy mệt mỏi, muốn ngủ một giấc thật ngon, ngài cứ ngủ đi,

chờ đến khi cháu trở về sẽ lại đánh thức ngài.

Cháu có thể cảm giác được sự kiêu ngạo của ngài, thật ra từ trong xương cốt

của ngài cũng kiêu ngạo giống như cháu vậy, cho nên tình cảm yêu hận của

chúng ta đều tùy ý như nhau vậy.

Puer đã từng nói qua, ngài thấy được bộ dáng của mình lúc trẻ trên người cháu.

Thật ra, cháu cũng vẫn luôn đang học tập phong thái kiêu ngạo và sự tự tại của

ngài.

Cháu đã rất may mắn, khi mở mắt ra trong thế giới này, có một người bề trên

như ngài vậy.

Cháu tin tưởng ngài thật sự xem cháu là cháu trai của mình mà che chở,

Bởi vì,

Cháu cũng đã sớm xem ngài là ông nội thật sự của mình."

Nói xong, Karen rời khỏi phòng sách, đóng cửa lại.

Lúc đi ngang qua nơi bệ cửa sổ, phát hiện "Karen" kia vẫn còn đang đứng ở nơi

đó, chỉ có điều lần này là đang quay mặt nhìn về phía mình, mà không phải phía

ngoài cửa sổ.

"Ta thấy được sự đau khổ mà ngươi đã từng phải chịu đựng từ trên người của

Eisen, cho nên ta cảm thấy, cái chết đối với ngươi mà nói ngược lại là một sự

giải thoát, không phải ta cướp đoạt thân thể của ngươi, càng không phải ta đuổi

ngươi ra khỏi nhà, lúc ta tới thì nơi này vốn đã là một căn nhà trống.

Ta không muốn nói với ngươi những lời như ta thay thế ngươi thì sẽ nhận trách

nhiệm của ngươi, bởi vì ta hiện tại đã là Karen.

Đúng rồi, cơ thể của ngươi yếu ớt, đừng đứng gần bệ cửa sổ, ở đây gió lớn."

Ngay sau đó,

Karen đẩy cửa phòng ngủ ra, chú Mason, thím Mary, cô Winnie đều còn đang

chờ ở bên trong.

Giang hai cánh tay ra, Karen ôm chú Mason một cái: "Chú, cháu rất nhớ chú,

chú là một người bề trên rất hài hước, chú cũng dạy cho cháu rất nhiều đạo lý

làm người."

Karen lại ôm thím Mary: "Thím, thím rất xinh đẹp, cháu vẫn cảm thấy chú của

mình rất may mắn mới có thể lấy được thím làm vợ."

Sau đó, Karen ôm tất cả mọi người, cuối cùng, nhìn xem mọi người:

"Ông nội đã từng hỏi nhiều lần, đã nghĩ kỹ chưa, khi đó ta vẫn luôn muốn ra

ngoài để ngắm nhìn cảnh vật.

Nếu như bây giờ, mọi việc lại có thể quay trở lại, lúc ông nội hỏi ta vấn đề

tương tự, ta không biết bản thân mình có thể nỡ lòng, rời đi Nhà Tang Lễ

Inmerais, rời đi phố Mink.

Ta, nhớ mọi người, rất nhớ.

Ta sẽ trở lại,

Sau khi ta đủ mạnh mẽ."

Từ sau lần này, nội tâm của ta, sẽ không còn lỗ hổng.

Karen ngẩng đầu lên, đưa tay, búng một cái bên cạnh lỗ tay mình.

"Ba!"

...

Karen mở mắt ra, ở bên cạnh anh, Ashley đang nhắm hai mắt đứng yên không

nhúc nhích, các đội viên khác trong tiểu đội, cũng đều đứng ở yên ở chỗ cũ

không nhúc nhích.

Không chỉ có tiểu đội mình, mà tất cả mọi người của ba tiểu đội khác, cũng đều

đứng im ở nơi đó.

Từ từ,

Karen dời ánh mắt của mình, vào trên người con Pusien tựa như một hạt óc chó

khổng lồ kia.

Trong lòng của Pusien đã tuyệt vọng.

Huyễn thú, cũng có trí khôn, mặc dù chủng tộc của bọn chúng cũng không có

nhận thức về luân lý và xã hội như con người, nhưng chúng nó có được bản

năng sinh tồn.

Karen nhìn thấy, Pusien cũng nhìn thấy.

Pusien chỉ có thể nguyền rủa vận mệnh, vận mệnh để nó chọn một trong bốn, lại

chọn đúng chỗ này.

Vì cái gì hết lần này tới lần khác lại là mình, mà không phải ba con Pusien

khác?

Karen cúi đầu xuống, trông thấy có một sợi tơ màu trắng đang dính trên cổ tay

mình, một đầu khác của sợi tơ thì đang ở trên người của Pusien.

Nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện trên người mọi người đều bị buộc bởi

một sợi tơ màu trắng, cũng đều kết nối với con Pusien ở trong khu vực kết giới

của mình.

Karen dùng một cái tay khác, cởi sợi tơ trắng ra, nắm trong tay.

Pusien không thể nói chuyện, không thể động đậy, nhưng Karen từ trên sợi tơ

trắng có thể cảm giác được đối phương đang cầu khẩn.

Không phải cầu khẩn Karen buông tha tính mạng của mình, bọn chúng vốn đã

rõ rằng, mình bị đưa ra đây thì tỉ lệ tử vong rất lớn, bởi vì bản thân bọn chúng

chính là hàng sử dụng cho vòng tuyển chọn này.

Nó là đang cầu khẩn, đừng dùng phương thức kinh khủng hơn cái chết để trừng

phạt nó.

Karen buông lỏng tay ra, sợi tơ màu trắng kia nhanh chóng thu về trên người

của Pusien.

"Ô ô ô ô......"

Âm thanh giống như một chiếc kèn hơi phát ra từ trên người Pusien, tràn đầy sự

giải thoát và cảm kích.

Sau đó,

"Oanh!"

Hạt óc chó khổng lồ, nổ tung.

Nó lựa chọn tự sát, mà lại là không chút do dự nào mà tự sát, cứ như đang sợ

Karen sẽ đổi ý.

Sau khi Pusien nổ tung, những người khác cũng chưa thức tỉnh, bởi vì năng lực

của Pusien chỉ là chất xúc tác, phản ứng của bọn họ, vẫn còn chưa kết thúc.

Karen suy đoán, có lẽ do mình, xuất hiện sai lầm, dẫn đến con Pusien của mình,

cũng đều xảy ra vấn đề.

Là người đầu tiên "Tỉnh mộng", Karen lựa chọn yên lặng ngồi xuống, yên lặng

chờ đợ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play