"A..."

Karen cười ra tiếng.

Anh lui ra khỏi phòng sách, "Phanh" một tiếng đóng cửa phòng sách lại, lảo đảo

đi đến nơi cầu thang, trông thấy một con mèo đen đang ngồi trên lan can.

Mèo đen mở miệng nói: "Karen, cậu biết không, kế hoạch của gia tộc Ellen, thật

ra vẫn chưa từng thất bại, ta, Pall, mới thật sự là người thực hiện kế hoạch này.

Đám ngu xuẩn kia, sao lại biết cách vận dụng cái ngón tay này chứ?

Ta đem ngón tay này, tìm đến chủ nhân thích hợp nhất của nó, a không, còn có

ai có thể càng thích hợp nó hơn chủ nhân ban đầu của nó đây chứ?

Đến lúc đó, ta có thể kiếm cớ ký kết quan hệ cộng sinh cùng với cậu, ta sẽ siêu

thoát khỏi giới hạn Thủy Tổ của gia tộc Ellen này, cái hệ thống tín ngưỡng gia

tộc đáng chết vậy nhốt vị thiên tài như ta đây!

Từ những hậu duệ trong gia tộc của, ta sẽ lựa chọn một người có thiên phú

huyết mạch tốt nhất để kết hôn với cậu, để nó sinh ra huyết mạch của cậu.

Như vậy,

Thì gia tộc Ellen chúng ta trên kể mặt thể xác và linh hồn, đều sẽ được cậu ban

tặng.

Sự yên lặng ngắn ngủi lại có đáng là bao?

Gia tộc Ellen cuối cùng rồi sẽ chào đón sự huy hoàng dưới sự sắp xếp của ta,

gia tộc Ellen về sau, sẽ có tư cách để cho ngay cả Thần Giáo cũng không thể

không nhìn thẳng vào chúng ta!"

Karen bắt đầu trốn tránh, cảm giác mê man kia lại quay trở lại.

Nhưng vào lúc này, một cái đuôi mèo đâm về phía Karen, ngay sau đó, là ngón

tay trắng nõn chỉ về phía trán của anh.

"Trật Tự... Ra đây gặp ta!"

"Ầm!"

Trong nháy mắt Karen rơi vào trạng thái mê man, cả người lăn từ trên cầu thang

xuống.

Không đợi Karen đứng lên, một con chó vàng đã lại gần liếm tay của anh:

"Tôi đã dựa theo ước định, chờ đợi ngài lâu như vậy, lần này, ngài tuyệt đối

không thể bỏ tôi lại, tôi còn muốn ngài giúp để cho Mills của tôi quay trở về,

ngài sẽ không lại gạt tôi, có đúng không?"

Karen vô ý thức giơ chân lên, muốn đá văng con chó này, nhưng vẫn ngừng lại.

Anh đứng lên, hai tay ôm vào tay vịn cầu thang, tiếp tục khó mà đi xuống phía

dưới lầu, anh muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi này!

Ở chỗ này, tràn ngập sự hoang đường và áp lực.

Nhưng điều làm cho Karen cảm thấy giày vò nhất, anh có thể hết lần này đến

lần khác tỉnh táo lại, nhưng lại từ đầu đến cuối không cách nào tạo ra ảnh hưởng

gì đến hoàn cảnh bốn phía, mà hoàn cảnh xung quanh, lại luôn có thể mang lại

sự tác động trực quan đến anh.

Khi Karen bước xuống dưới lầu, trông thấy bên bàn trà có một ông lão ngồi trên

ghế, ông ấy đang uống trà.

"Hoven... ông Hoven?"

Ngài Hoven nhìn xem Karen, lộ ra nụ cười, nói:

"Bạn tốt Dis của ta, là một người ưu tú đến chừng nào, ông ấy không phải buồn

bực vì cả đời bình lặng như vậy, trong mắt ta, ông ấy nên đứng ở nơi lộng lẫy

nhất.

Cho nên, ta giúp ông ấy triệu hoán ngươi.

Ngươi phải cố gắng lên, nhanh chóng trưởng thành, trở thành bậc thang thành

Thần cho ông ấy, ha ha ha..."

Cảm giác u ám, lại xuất hiện, Karen chỉ có ôm chặt vào tay vịn cầu thang như

một điểm tựa cuối cùng, nhưng anh vẫn thất bại, cơ thể không chịu nổi mà trượt

xuống, chờ đến khi lưng chạm vào thảm trên sàn nhà, anh khó khăn nghiêng

đầu, trông thấy trên bệ đặt quan tài trong sảnh cử hành lễ viếng tang của nhà

Inmerais, không để quan tài, mà là một Ngai Vàng Trật Tự.

"Tới đây, tới đây, nơi này, mới là chỗ mà ngươi nên ngồi, nơi này, vốn là thuộc

về ngươi, Karen.

Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi.

Ta muốn trở về trước bọn họ, ta muốn ngăn chặn con đường trở về của bọn họ,

ta muốn sáng tạo thế giới mà chỉ có ta là Thần, ta muốn để cho Trật Tự, trở

thành tiêu chuẩn duy nhất cần cân nhắc trong thế giới này!

Quên mất những ký ức kia của ngươi đi, từ bỏ sự giãy dụa vô nghĩa đó đi.

Những thứ kia, chỉ là một chút bụi bặm bám trên một viên đá quý, thổi thổi vài

cái sẽ sạch thôi.

Có lẽ, là bởi vì ta ngủ say, mơ một giấc mông, mơ tới rất nhiều chuyện cũ, mơ

tới rất nhiều thân phận, mà thân phận trong ký ức của ngươi, chỉ đơn giản là

một giấc mộng nhỏ sau cùng trước khi ta tỉnh dậy mà thôi, nhưng ngươi lại

buồn cười đến nỗi xem giấc mơ này là sự thật.

Karen,

Ngươi chính là ta,

Ngươi chính là Trật Tự,

Ngươi chính là Thần Trật Tự mà Trật Tự Thần Giáo cúng bái...!"

Hai tay Karen ôm đầu của mình, một cảm giác muốn từ bỏ trỗi dậy mãnh liệt

trong đầu anh.

Cái huyễn cảnh đáng chết này tràn ngập sự thấp kém!

Nhưng chính loại thấp kém này, lại từng lần một ép đến trên người mình, ép tới

nỗi mình không hề có sức đáp trả, ép tới nỗi mình muốn tuyệt vọng, ép tới nỗi

mình muốn cúi đầu.

Cái thảm trên sàn này, thật mềm mại, rất muốn cứ nằm xuống như vậy.

Karen biết rõ, bọn người chú Mason, "Karen", Dis, Pall, Kevin, Hoven, và chiếc

Ngai Vàng Trật Tự kia mà mình gặp phải đều là giả!

Nhưng càng tỉnh táo, càng thấy rõ ràng, sự đau khổ sẽ càng mãnh liệt.

Đây không phải chỉ là sự đau khổ đơn giản như vậy, mà giống như mình đang

dùng lực tự bóp lấy cổ của mình, càng tỉnh táo, lại càng dùng sức mà tự bóp cổ

mình.

Loại cảm giác nghịch lý méo mó này, để Karen chìm sâu vào sự tuyệt vọng

không thấy đáy.

Ngủ đi,

Không cần chống cự.

Lúc này,

Một âm thanh rất nhỏ truyền đến, là truyền đến từ phòng dưới tầng hầm.

Karen từ từ mở mắt ra, anh muốn giả vờ không nghe thấy, nhưng thanh âm kia,

lại vẫn còn tiếp tục, vẫn nhỏ nhẹ như cũ, vẫn mơ hồ như cũ, nhưng lại cộng

hưởng với ý thức của mình, khiến cho mình không cách nào chìm vào giấc ngủ.

Từ từ, Karen xoay người, anh muốn đứng lên, lại phát hiện mình bây giờ không

thể nào làm được, dưới sự bất đắc dĩ, anh chỉ có thể bò, bò về hướng tầng hầm.

Karen muốn dừng âm thanh kia lại, giống như là muốn tắt cái đèn đang mở ở

dưới tầng hầm.

Cuối cùng, Karen đã bò tới góc rẽ, né người sang một bên, theo hướng dốc cầu

thang mà lăn xuống dưới.

Lảo đảo một hồi lâu, không biết tốn bao nhiêu thời gian, cuối cùng Karen cũng

đi qua được lối đi nhỏ dưới tầng hầm.

Âm thanh, đến từ trong phòng làm việc của thím Mary, mà cửa phòng làm việc,

thì lại đang đóng.

"Dừng lại cho ta, ta mệt mỏi, dừng lại cho ta, dừng lại, đừng tiếp tục quấy rầy

ta, không cho phép quấy rầy nữa ta..."

Karen vừa khàn khàn hô lên vừa bò về hướng đó.

"Dừng lại cho ta, dừng lại đi, âm thanh của ngươi, để cho ta cảm thấy không

thoải mái."

Karen bắt đầu từ từ ngồi xổm lên.

"Ta không muốn nghe âm thanh của ngươi, ta muốn yên tĩnh, ta cần yên tĩnh!"

Karen từ từ đứng lên.

"Ngươi đang nói cái gì?"

Cuối cùng,

Karen đi tới trước cửa phòng làm việc, sau cửa, truyền đến âm thanh cầu

nguyện:

"Ngài là vị thần vĩ đại, là hóa thân chân lý chí cao của thế gian;

Xin cho phép ta ca tụng ngài, bởi vì ngài thắp sáng đêm tối của ta;

Xin cho phép ta ca ngợi ngài, bởi vì ngài tẩy trôi bụi trần trên người của ta;

Xin cho phép ta đi theo ngài, bởi vì ngài cố ý để lại dấu chân cho ta ở sau lưng;

Ta nhận lấy ánh hào quang của ngài, ta tiếp nhận ý chí của ngài, ta giữ vững lời

thời đối với ngài;

Ca ngợi ngài, thần của ta, chủ nhân của ta, trời đất của ta, Thiếu gia của ta."

Cửa,

Bị Karen đẩy vào:

"Alfred..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play