Memphis có chút chần chờ, bởi vì cái sai lầm này không phải dễ nói ra như vậy,

nhưng trở ngại "thân phận của Karen, cho nên Memphis quyết định không giấu

diếm, nói: "Nó dùng tên của tôi, ký sổ ở trên một con phố điểm tâm."

Karen trừng mắt nhìn, khóe miệng nhịn không được nhếch nhếch hai lần, vì để

tránh cho mình cười to ra, chỉ có thể mở to miệng rồi phát ra vài tiếng thở dài.

Thôi được rồi, hai cái đùi gãy này cũng không oan ức gì.

Thậm chí Karen hoài nghi, hôm qua Richard có phải hay không để Memphis đi

đến cửa hàng điểm tâm chơi, rồi bảo ông ta nói ra danh hào của "thiếu gia

Eisen", đổ thêm dầu vào lửa đốt cháy chân mình.

"Tuổi tác của cậu ta vẫn còn nhỏ."

Memphis mở miệng nói: "Nó thật ra đã không..."

"Đánh nhiều một chút là được."

Memphis sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Đúng là có tác dụng."

"Thiên phú của cậu ta cũng rất không tệ, nhưng vẫn không thể hoàn toàn thể

hiện ra, ta cảm thấy, cậu ta cần phải có một chút cảm giác áp lực."

"Đúng vậy, tôi đã hiểu, tôi biết, đây là vấn đề của tôi, bởi vì là nguyên nhân của

bản thân tôi, thiếu sự quản thúc đối với nó."

"Nhưng cũng là phải chú ý phương pháp, đánh gãy chân như lần này, mặc dù có

thuật pháp có thể trị khỏi, trong cơ thể cậu ta cũng có con côn trùng kia có thể

giúp một khôi phục, nhưng dù sao thì nhìn vào cũng quá khó coi.

Mà lại, đánh trên da thịt lâu ngày, có lẽ có khả năng không lâu lắm cậu ta cũng

sẽ quen thuộc, nếu không cẩn thận, sẽ còn sinh ra khoái cảm."

"Ý của ngài là?"

"Có chút thuật pháp hệ Tinh Thần cũng không tệ, có thể tra tấn người khác,

cũng sẽ không để vết thương, còn có thể giúp cậu khai phát tiềm lực."

"Ngài nói rất có đạo lý!"

Lúc này, Lemar mang theo thức ăn trở về, trông thấy Karen, lúc này trên mặt lộ

ra nụ cười, nói: "Chắc hẳn ngài còn chưa dùng qua bữa tối nha?"

"Vẫn chưa ăn."

"Cùng nhau ăn, cùng nhau ăn!"

Cuối cùng Memphis vẫn từ bỏ tác phẩm của mình, đi rửa tay, sau đó ba người

ngồi ở bên quầy ăn bữa tối, Lemar nửa đường còn chia ra một chút đưa cho

Pieck ngồi chờ trên xe.

Ăn xong bữa tối đơn giản, Karen lại đi nhìn thoáng qua Selena, Selena ngồi ở

trên giường trong phòng ngủ của mình, không nhúc nhích, bây giờ cô vẫn ở

trong trạng thái bị "Khóa" như cũ, Karen nói với cô vài câu cổ vũ, sau đó tạm

biệt rồi rời khỏi phòng ngủ.

Tối hôm qua Memphis qua đêm ở ngay chỗ này, đêm nay có lẽ cũng sẽ qua

đêm.

Karen suy đoán, ông ấy chắc là chỉ là nói sự thật cho mình nghe, có lẽ lý do

đánh Richard đối với người nhà chỉ là lấy cớ Richard không thể vượt qua tuyển

chọn, cho nên, lấy cớ này mà đánh Richard thảm như vậy, chắc chắn sẽ làm cho

người trong nhà trách vấn, cho nên tạm thời ông ta cũng không tiện về nhà, dứt

khoát ở tạm nơi này.

Có một vị Thuật Pháp Quan giữ cửa, Karen tin tưởng rằng bảo tàng gốm Lemar

chắc chắn sẽ vô cùng an toàn.

Sau khi cáo từ, Karen ngồi lên xe, căn dặn Pieck chạy xe đến nhà hát Quill.

Nhà hát cũng không có treo biển hiệu, trên thực tế nó ở trong một ngõ hẻm,

bảng hiệu dựng thẳng ngay tại cửa ra vào, có một ông lão phụ trách thu vé vào

cửa, 5 Rael một vé.

Karen mua 1 vé, đi vào, bên trong không gian không lớn, nhưng có không ít

người, đến giờ bắt đầu diễn xuất còn khoảng mười lăm phút đồng hồ, nhưng đã

có hai mươi mấy người đang ngồi.

Phòng kịch chủ yếu theo hình thức kể chuyện xưa, cũng không phải giống

chủng loại Talk Show xuất hiện sau này, bình thường ở chỗ này đều kể những

câu chuyện không quang minh chính đại, chủ yếu là những câu chuyện ngầm,

cơ bản thuộc về đề tài cấm.

Karen không có ý định ở chỗ này nghe kể chuyện, trực tiếp đi đến hậu trường,

sảnh trang điểm của người biểu diễn rất nhỏ, bên trong cũng chỉ chứa được ba

băng ghế, có hai người đàn ông đang trang điểm.

"Xin hỏi, Hiddink ở chỗ này sao?"

"Đúng là tôi, có việc gì?"

"Chó săn để cho ta tới lấy hàng."

"Được rồi, chờ tôi một lát."

Tên diễn viên nam trung niên kia ngồi xổm xuống, móc ra mấy cục gạch, sau đó

lấy ra một cái hộp sắt từ bên trong, đưa cho Karen.

Hộp sắt đầy vết rỉ loang lổ, ở trên còn có dòng chữ ghi "Bánh kẹo trẻ em".

Karen nhẹ gật đầu với Hiddink, cầm đồ vật quay người chuẩn bị đi.

"Ai, chờ một chút!" Hiddink gọi lại Karen.

"Thế nào?"

"Phiếu điểm đâu?"

"Phiếu điểm?"

"5000 phiếu trật tự còn thiếu!"

Nghe được lời này, Karen phát hiện mình vậy mà không cảm thấy có gì kỳ lạ,

cái này quả thật là việc mà đội trưởng sẽ làm ra.

"Trên người ta bây giờ không mang nhiều phiếu điểm, như vậy đi, đợi chút nữa

ta để người mang phiếu điểm đưa đến cho ngươi."

"Cái này không được, cái này không thể, ngươi nhất định phải trả phiếu điểm

cho ta, ta mới có thể để cho ngươi lấy đồ đi!"

Nói xong, Hiddink bước lên trước muốn đoạt lại cái hộp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play