Nhà của Ventura là ở một căn hộ chung cư, Alfred dừng xe ở trước cổng chung

cư, trên ghế dài bên đường có hai ông bà lão đang ngồi lập tức đứng người lên,

bà lão đỡ ông lão đi đến.

"Ông bà nội!"

Sau khi Ventura xuống xe chạy về phía bọn họ.

"Thiếu gia, xem ra quan hệ giữa bọn cũng không tệ, thật ra, thuộc hạ cảm thấy,

loại quan hệ này ngược lại là vững chắc nhất."

"Tôi có hỏi lấy một ít thuốc bổ từ một người, sau khi mọi thứ được đưa đến, anh

cầm đi cho Pall và Kevin nghiên cứu một chút, nếu có thể dùng thì để bọn họ

dùng."

"Tác dụng của Pall cũng không lớn, nhưng tác dụng của Kevin cũng không

nhỏ." Alfred xem như nhắc nhở.

Lúc này, ông bà nội của Ventura cũng đi tới, ông lão nhìn rất già nua, ông ấy cúi

người, nói với Karen: "Thưa ngài, trong nhà đã chuẩn bị xong điểm tâm cùng

với nước trà, mời ngài đi lên dùng một chút?"

Ông lão cả một đời làm thần bộc, công việc bên trong cao ốc giáo vụ thật ra

cũng chỉ là nhân viên cấp thấp, cho nên tạo thành thói quen, trông thấy đại bộ

phận người của Trật Tự Thần Giáo, ông ấy đều sẽ gọi là "Ngài".

Dù là, cháu của ông ấy bây giờ đã đủ ưu tú, nhưng cháu của ông ấy bây giờ còn

chưa tốt nghiệp, cũng không có chức vị.

Karen muốn từ chối, nhưng lúc này, Ventura đi tới, nói: "Xin ngài nể mặt."

Bà lão ở phía sau nói bổ sung: "Đây cũng là lần đầu tiên Ventura dẫn bạn bè đến

nhà."

Karen do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Vậy thì quấy rầy rồi."

Không có cách nào, đi một bước nhìn ba bước, đã về sau muốn nhận cháu trai

người ta làm thuộc hạ, vậy thì bây giờ phải tạo quan hệ tốt với người lớn trong

nhà.

Karen và Alfred cùng xuống xe, đi theo lên lầu.

Sau khi vào nhà, trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên bàn ăn đã chuẩn bị

sẵn điểm tâm do bà lão tự mình làm.

Trên đường đi, ông lão càng không ngừng nói chuyện về cháu mình, Karen

cũng nghe ra, bởi vì bị "Ô uế", tính cách của Ventura có chút quái gở, hoặc gọi

là dễ ngại ngùng, bình thường cũng không có bạn bè nào, cũng may cậu ta đủ

ưu tú, cho nên được hiệu trưởng xem trọng giúp đỡ.

Hiệu trưởng của trường học Giáo hội, quyền lực thật ra là rất lớn, bởi vì ông ta

nắm giữ một con đường cung cấp người mới cho Thần Giáo.

Hai ông bà rất hi vọng cháu của mình về sau có thể sống cuộc sống của người

bình thường, giống những vị mà họ cung kính gọi bằng Ngài trong thần giáo, có

thể diện lại được người khác tôn kính.

Karen nhận lấy một miếng bánh trứng gà, cắn một cái, xốp mềm, hương vị cũng

rất không tệ.

Vừa ăn, Karen còn vừa quan sát cảnh vật trong phòng, sau đó, phát hiện ở

phòng khách có một bức tranh treo trên tường, nhưng bức tranh kia lại bị dùng

miếng vải đen che lại.

Là di ảnh của cha mẹ Ventura sao?

Ông lão nhìn thấy ánh mắt của Karen, lập tức nói: "Đó là tranh chân dung của

ân nhân chúng tôi."

"Chân dung?"

"Đúng vậy, không có ngài ấy, cũng không có Ventura nhà chúng tôi. Năm đó,

cha mẹ của Ventura đều bị ô uế, lúc đầu đã không còn cách nào cứu nổi, bệnh

viện giáo hội cũng không có cách nào cứu chữa, vị ân nhân kia tìm tới cửa, nói

rằng ngài ấy có biện pháp có thể thử, chúng tôi đồng ý, việc này không có gì mà

không đồng ý, bởi vì khi đó chúng tôi cũng rõ ràng, cho dù phương pháp chữa

trị của ân nhân không thành công thì cục diện cũng sẽ không thể nào tệ hơn

được nữa."

"Cuối cùng, thành công sao?"

"Ừm, thành công, ân nhân khống chế được ô uế của cha mẹ Ventura, giúp chúng

sống ba năm cuối cùng như người bình thường."

Ba năm sau, người vẫn không còn a.

Có điều Karen cũng rõ, đây đã là kết cục tốt nhất, không chỉ có kéo dài ba năm

tuổi thọ, mà lại là sống bình thường ba năm.

"Khi đó, mẹ của Ventura đã có thai nó, ngay lúc đó vốn cũng không có khả năng

chịu được đến khi sinh nó ra, nhưng bởi vì nhờ có ân nhân, không chỉ sinh ra

được Ventura, mà lại tận mắt thấy Ventura tập đi, chính tai nghe được con trai

mình nói chuyện, lúc chúng ra đi cũng rất yên bình.

Chỉ là khổ Ventura, nó cũng bị ô nhiễm, đây là điều mà mẹ Ventura trước khi

chết cảm thấy áy náy nhất đối với con trai của mình, nó cảm thấy mình có lỗi

với con trai, sinh Ventura ra để chịu khổ."

"Ông nội, ngài lại nói như vậy rồi, cháu yêu mẹ của mình, cũng yêu quý cha,

cũng thương ông bà, yêu cuộc sống bây giờ của mình." Ventura mở miệng nói.

"Đúng, đúng, là nhờ có ân nhân, Ventura từ lúc sinh ra, mặc dù bị ô uế, nhưng

nó có thể thử khống chế sự ô uế trên người, mặc dù cũng vì thế mà phải chịu sự

đau đớn rất lớn, nhưng không đến mức bởi vì ô uế khuếch tán mà sớm chết yểu,

nó của hiện tại, vẫn rất khỏe mạnh, không phải sao?"

"Đúng vậy, về sau cậu ta sẽ có tiền đồ hơn."

"Hi vọng ngài về sau giúp đỡ thêm cho nó."

"Ta biết, đúng rồi, vị ân nhân kia là ai?"

"Chúng tôi không biết tên của ngài ấy, chỉ biết ngài ấy là một người trong giáo

hội, người nhà của ân nhân cũng bị lây nhiễm, thật ra là ngài ấy đang vì cứu

chữa người nhà của mình mà tìm kiếm và thí nghiệm các phương pháp trị liệu,

điều này, ân nhân cũng đã nói rất rõ với chúng tôi, nhưng chúng ta vẫn như cũ

rất cảm kích ngài ấy, tôi rất khó có thể tưởng tượng, nếu như không có ân nhân

xuất hiện, gia đình của chúng tôi bây giờ sẽ biến thành bộ dáng gì.

Đáng tiếc, lúc ấy chưa kịp cho giữ lại ảnh chụp của ân nhân, chỉ có thể mời họa

sĩ dựa theo sự miêu tả của chúng tôi để vẽ lên chân dung.

Ventura, đi nói với ân nhân một tiếng, con vượt qua cuộc tuyển chọn đại khu,

ngài ấy chắc chắn sẽ rất vui mừng."

"Được rồi, ông nội."

Ventura đi đến trước vách tường, nhẹ nhàng tháo tấm vải đen xuống, lộ ra bức

tranh chân dung bên dưới.

Chân dung vẽ là một ông lão, mái tóc màu trắng bạc, nhưng thân hình cao lớn,

tay trái cầm một bình thuốc, tay phải cầm một cái chuôi kiếm trống không, trên

mặt... Mang theo một bộ mặt nạ màu bạc.

Karen ngây ngẩn cả người,

Là Dis

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play