Karen vốn cho rằng mình sẽ trở thành mục tiêu.

Anh đều đã chuẩn bị kỹ càng, một khi chung quanh có người vọt về phía mình,

anh sẽ buông Richard xuống để lao đến cắn xé với đối phương!

Bởi vậy, sau khi những người xung quanh đều dời ánh mắt đi, trong lòng Karen

còn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Nhưng mọi việc rất nhanh thì bình thường trở lại, Richard "Vướng víu", ngược

lại trở thành biểu tượng chứng minh sức mạnh của mình trong hoàn cảnh đặc

biệt này.

Cái tên xô Leon ra khỏi huyễn cảnh kia có khả năng không biết thân phận của

Leon, cũng có thể là biết nhưng hắn không quan tâm, nhưng nguyên nhân mà

hắn lựa chọn Leon làm mục tiêu để ra tay đó là Leon vốn chỉ đang dựa vào một

hơi cuối cùng để gắng gượng chống chịu, hắn hiểu được chỉ cần đẩy một cái,

Leon sẽ bị đẩy ra khỏi danh sách những người cạnh tranh.

Nhưng mà, hắn không dám ra tay đối với Karen, bởi vì hắn không cho rằng

những người khác bốn phía xung quanh sẽ cùng hắn liên thủ ra tay với Karen,

bởi vì danh sách sau cùng là 5 người, mà cũng không phải là 1 người, ai quyết

định ra tay, tất nhiên sẽ phải chịu sự phản công đến từ Karen.

Không ai sẽ khờ dại cho rằng Karen gặp phải tình huống này sẽ còn tiếp tục

ngây ngốc ôm theo tên vướng víu kia mà không thả ra, người bình thường lựa

chọn đều là vào lúc đó vứt bỏ tên vướng víu kia rồi chơi chết kẻ vừa ra tay với

mình!

Trên điều kiện tiên quyết là phải cạnh tranh với nhau thì không ai sẽ đi lựa chọn

người mạnh nhất để ra tay, giải pháp tối ưu nhất về mặt lý tính, thường thường

trên mặt cảm tính lại chắc chắn.

Tên kia nằm rạp trên mặt đất, giống như là đang thở dốc.

Karen dắt lấy Richard, tiếp tục đi tới, vượt qua trước người của hắn, hắn cũng

không nhúc nhích.

Những người khác cũng đang tiến lên, nhưng trong vô thức đều kéo giãn

khoảng cách lẫn nhau.

Lần này là thời cơ có khả năng tiến hành hợp tác nhất, một khi cơ hội này đã

mất đi, muốn hợp tác đối phó ai khác thì gần như không có khả năng.

Karen vượt qua tất cả mọi người, cất bước tại hàng thứ nhất, sau đó tiếp tục

kiên định tiến về phía trước.

Karen cúi đầu, nhìn về phía Richard, trình độ đóng băng trên da Richard đã đạt

đến tám phần, Richard bây giờ, càng giống với một cục băng, nhưng ý thức của

cậu ta vẫn còn, cậu ta vẫn đang cố gắng giữ tinh thần.

Thật ra, đến độ cao này, cho dù không phải tự cậu ta bò lên, sự bền bỉ này, cũng

rất không tệ.

Điều này nói rõ rằng thật ra thiếu phú của Richard cũng cực kỳ cao, nhưng tính

cách của thằng này lại hơi lông bông, có chút lãng phí thiên phú của bản thân.

Dù gì thì việc này cũng là chuyện bình thường, với gia thế của cậu ta, giúp cậu

ta có một điểm khởi đầu rất cao so với người bình thường, nhưng cũng đồng

thời lấy đi sự kiên nghị mà một người sẽ có khi leo lên từ dưới thấp.

Độ cao lại tăng lên một chút, mức độ đóng băng của linh hồn lại tăng lên một

độ cao mới.

Lúc này, ý thức của Richard rốt cục sắp hiện ra xu thế tan rã, điều này có nghĩa

rằng nếu còn tiếp tục đi hướng lên trên, cậu ta có thể sẽ trực tiếp bị đẩy ra khỏi

bài kiểm tra.

Karen dứt khoát dừng bước, quay người, mặt hướng về phía dưới núi, ngồi

xuống.

Richard tựa ở trên cánh tay Karen, phát ra âm thanh yếu ớt lại đứt quãng:

"Ka... Ren... Tôi thực sự là... Thực sự là... một... phế vật a..."

"Ừm, đúng rồi đấy."

"Anh... Giúp tôi... Như thế... Tôi lại... Vẫn còn không... Không đi lên nổi..."

"Tốt, không cần nói nhiều lời thì tôi cũng biết rồi."

"Tôi... thấy... đau quá... Bị anh... Bị anh dắt... dắt lên như vậy... Tôi thấy... đau

quá..."

"Làm kiêu."

"Làm... bạn bè... Làm... Anh em... Tôi... Không muốn... Làm... Vướng víu..."

"Cậu ngậm miệng đi, có thể chống được bao lâu thì đi bấy lâu."

Lúc này, phía dưới xuất hiện thứ một bóng người, hắn ta đi lên, là tên thanh

niên Kỵ Sĩ Đoàn kia.

Sau đó, hắn dừng lại.

Hắn nhìn Karen đang ngồi ở phía trên, còn có Richard ngồi dựa vào ở bên cạnh.

Hắn cũng hiểu được nguyên nhân mà Karen dừng lại, là do tên đi cùng kia

không cách nào tiếp tục đi tiếp lên trên.

Nhưng Karen ngồi xuống ở đây như vậy, hắn cũng không dám đi lên.

Bởi vì dựa theo quy tắc, muốn bảo đảm năm vị trí đầu, không chỉ trong lúc

ngươi đang kiểm tra là năm vị trí đầu, còn phải bảo đảm sau khi rời đi thì những

người đằng sau vẫn còn tiếp tục khảo sẽ không vượt qua tọa độ độ cao mà

ngươi để lại.

Hắn tận mắt nhìn thấy Karen vậy mà túm theo Richard leo lên tận trên đấy,

khẳng định là muốn bảo đảm vị kia có thể tiến vào trong năm vị trí đầu, mà bây

giờ vẫn còn lại không ít người cạnh tranh, phương thức bảo đảm tốt nhất, đó là

xử lý hết đám người cạnh tranh ở chỗ này.

Khó xử nhất chính là, càng đi lên cao, con đường sẽ càng chật hẹp, ở vị trí dưới

mắt này, muốn an toàn vòng qua chỗ của Karen để đi lên, gần như là không thể

nào, mà lại, mỗi một bước di chuyển đều sẽ hao phí sức lực vốn không còn lại

bao nhiêu của hắn, hắn cũng không muốn lãng phí vào việc đi vòng qua.

Nhìn vị này dừng bước trước mắt, ngồi yên bất động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play