"Gọi con trai của anh vào phòng đọc sách đi."

Eisen sửng sốt một chút, nhìn vợ mình, lại nhìn về phía con trai ở đằng xa, cuối

cùng, ông ta vẫn gật đầu, trong lòng ông cảm thấy rất áy náy với vợ của mình,

đối với đứa con trai này thì trái lại cũng không cảm thấy gì.

"Richard."

Richard nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía cha mình đang đứng trước cửa

phòng sách, đột nhiên, cả người run lên một chút.

"Đi thôi, cha của cháu gọi cháu kia."

"Không, bà nội, cháu còn muốn nói chuyện cùng với bà thêm một chút."

Richard vô ý thức bắt lấy bàn tay ấm áp của bà nội mình.

Nhưng rất nhanh, cậu ta đã phát hiện bà nội rời khỏi bàn tay nắm chặt của mình,

còn đẩy cậu ta về phía phòng đọc sách.

"Bà nội "

"Nói chuyện với cha của cháu trước, ngồi quay trở lại nói chuyện với bà nội

sau."

"Không, bà nội, cháu..."

"Richard." Eisen lại hô lên lần thứ hai, âm thanh trở nên trầm thấp hơn.

Điều này có nghĩa rằng nếu hô lên lần thứ bà thì kết cục sẽ càng khó coi hơn.

Richard không có cách nào khác, chỉ có thể cẩn thận bước từng bước về phía

phòng đọc sách, nhưng bất kể cậu ta có nhìn mẹ và bà nội mình như thế nào, hai

người phụ nữ trong nhà bình thường yêu thương cậu ta nhất, đều bỏ qua ánh

mắt cầu cứu của cậu.

Rốt cục, Richard bước vào trong phòng sách, Eisen đóng của phòng sách lại.

"Cha, vết thương trên người con vẫn còn chưa lành mà."

"Ta thấy vết thương trên người con phục hồi rất nhanh."

"Không có, không có, làm sao có thể khôi phục rất nhanh chứ, cha nhìn chỗ này

của con xem." Richard vén tay áo của mình lên.

A, vết bầm trên cánh tay đâu mất rồi?

"Không, cha lại nhìn chỗ này này."

A, vết bầm trên ngực cũng không thấy!

"Xem ra đã gần như khỏi hẳn." Eisen nói.

"Không phải, không phải như vậy, cha, ngài đừng tới đây, ngài đừng tới đây."

"Bốp!"

"A!"

"Bốp!"

"Cmn!"

"Bốp bốp bốp bốp bốp!"

Kaixi đi đến bên cạnh phu nhân Đường Lệ, hai người phụ nữ quyết định không

quan tâm đến âm thanh của hai cha con đang tâm sự trong phòng đọc sách.

Phu nhân Đường Lệ không quan tâm đến Richard, là người, đều có thói quen có

mới nới cũ, chỉ là trình độ khác biệt nhau.

Đều là cháu của mình, đứa cháu này lớn lên trước mặt mình mười mấy năm,

một đứa cháu trai khác vừa tới, chắc chắn càng quan tâm đứa mới đến kia hơn.

Lại bắt đầu so sánh hai bên, cháu ngoại trái lại sẽ càng hợp ý mình, không chỉ

biết làm đồ ăn, còn biết nói chuyện, thiên phú còn ưu tú.

Đứng trên góc độ của một người bà, bà thật sự không cảm thấy cháu trai nội và

cháu ngoại có chỗ nào khác nhau, ngược lại cũng sẽ không mang dòng họ của

gia tộc mình, mặc kệ là họ Guman hay vẫn là họ Inmerais, đều là cháu của mình

không phải sao.

"Karen là một đứa trẻ ngoan." Phu nhân Đường Lệ nói.

"Đúng thế." Kaixi đã không còn tâm trạng ghen ghét gì đối với câu nói này.

"Karen thích chơi với nó, đây là chuyện tốt."

"Đúng thế."

"Một đứa trẻ tốt bao nhiêu a." Phu nhân Đường Lệ quay người, "Ta đi xem nồi

canh một chút."

Phu nhân Đường Lệ đi vào phòng bếp, khóe miệng nhịn không được mà nở nụ

cười, trong lòng nói:

"Lão già hiện tại sợ là đang ở trong lòng tiếc rằng Karen không phải là cháu của

mình."

"Ai, đáng tiếc a, đứa nhỏ này không phải là cháu trai của mình."

Ông Deron vừa mới lại cùng Karen hoàn thành phần huấn luyện thứ hai, ông ta

tăng cấp độ của huyễn cảnh lên một cấp, nhưng Karen vẫn phá vỡ, mở mắt ra,

ánh mắt thuần túy mà nhìn xem ông ấy.

Điều này có nghĩa là tâm tính của người trẻ tuổi trước mặt vô cùng cứng cỏi.

Ông Deron quá rõ ràng "Tâm tính cứng cỏi" đối với sự phát triển của một đời

người, rốt cuộc quan trọng đến chừng nào.

Richard thật ra cũng không quá tệ, bồi dưỡng để từ từ phát triển, tương lai cũng

có thể kế thừa địa vị nhà Guman.

Nhưng người thanh niên trước mặt này, nếu như là cháu mình mà nói, mình có

thể mang theo bạn già cái gì cũng đều không cần lo, mỗi ngày tắm suối nước

nóng.

Sau đó chờ đợi địa vị của nhà Guman tiến thêm một bước trong tay của nó.

Thu hồi lại tâm tư, Deron mở miệng nói: "Chúng ta lại tăng thêm một cấp."

Nói xong, Karen trông thấy khối rubic trước mặt ông ấy trở nên lớn hơn một

chút, cũng xuất hiện màu sắc khác biệt.

Lập tức, hắc ám bảo phủ Karen một lần nữa.

Nhưng lần này, có vẻ cực kỳ yên tĩnh, không có huyễn cảnh xuất hiện ra cụ thể,

ngược lại tất cả mọi thứ bốn phía xung quanh, đều giống như đang kéo dài và

dính lại với nhau, phóng đại một cảm giác gọi là sự cô độc đến mức cực đại.

Đúng là tăng cao một cấp, là huyễn thuật khác biệt hoàn toàn.

Huyễn thuật mạnh mẽ thật sự là lợi dụng khuyết điểm trong nội tâm của mục

tiêu để đánh bại mục tiêu.

Dưới tình huống của sự cô độc kéo dài vô hạn này, người ta sẽ vô ý thức tìm

kiếm những thứ để mình có thể dựa vào, mà những vật này sau khi xuất hiện, sẽ

trở thành vũ khí để huyễn thuật tấn công mình.

Karen đứng ở nơi đó, bắt đầu chống lại nó.

Không cho nó cơ hội, vậy thì nó sẽ không cách nào tấn công mình.

Ánh mắt của Deron hơi trầm xuống, nhìn khối rubic trước người, nhìn lại Karen

ngồi trước mặt mình đang từ từ nhắm mắt lại, thời gian, đã một khắc đồng hồ

trôi qua, nhưng khối rubic lại giống như là đang bị thứ gì đó giữ lại, không nhúc

nhích.

Tên nhóc này, từ đầu nguồn đã ngăn cản sự tấn công của huyễn thuật.

Có cần phải tăng thêm một cấp nữa không nhỉ?

Ông Deron thấy có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, đây là đang huấn

luyện, mà không phải là đang tuyển chọn thật, ông cũng không có ý ép Karen

phải thể hiện điều gì.

Vung tay lên, Deron để khối rubik biến mất, Karen mở mắt ra.

"Bây giờ chúng ta sẽ nói đến một vài biện pháp ứng phó trong lúc tuyển chọn,

coi như làm quen với quá trình tuyển chọn trước."

"Được rồi, ngài Deron."

"Lúc tuyển chọn, cũng chắc sẽ mượn nhờ hình thức trận pháp để khảo nghiệm

tập thể tất cả thí sinh, không có khả năng chọn ra các thần quan giỏi về thuật

pháp hệ tinh thần để kiểm tra từng người một, một là mặc dù báo danh rất khó,

nhưng số người tham gia của một đại khu cũng sẽ không quá ít, không có nhiều

thần quan hệ Tinh Thần có cấp độ giống nhau như vậy để làm giám khảo, thứ

hai là nhất định phải đảm bảo sự công bằng.

Cho nên, lúc trắc nghiệm chắc chắn sẽ tiến hành bằng cách sử dụng trận pháp.

Cuộc tuyển chọn cuối cùng của toàn thần giáo, cũng sẽ như thế này.

Bởi vậy, quen thuộc với nguyên lý kết hợp giữa trận pháp và thuật pháp, có thể

giúp cậu lựa chọn được cách ứng phó tốt nhất, có một vài thuật pháp và trận

pháp sau khi kết hơn với nhau sẽ xuất hiện nhược điểm, mà lại là nhược điểm

không thể tránh khỏi.

Đúng, cậu có hiểu rõ về trận pháp không?"

Vừa học xong Rubik Thuật Khóa của gia tộc ngài có được tính là hiểu rõ hay

không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play