Karen vừa giơ đại kiếm lên đâm về phía một quả trứng khác vừa nói với Kevin:

"Mặc dù ta biết ngươi làm Hải Thần Giáo sụp đổ là bởi vì cô ấy, nhưng ta bây

giờ cảm thấy ngươi khiến nó sụp đổ là một việc làm rất đúng, nếu như bây giờ

Hải Thần giáo vẫn còn là giáo hội chính thống, có phải trong tất cả các thành

địa của nó đều có những quả trứng như thế này, mỗi ngày rất nhiều thần bộc cấp

thấp của Hải Thần giáo cầm thùng quét máu lên cho chúng;

Máu tươi, vẫn là do những tín đồ bình thường kia hiến tế, bọn họ sẽ còn cảm

thấy việc mà mình làm rất cao cả và thần thánh.

Còn có Luân Hồi thần giáo, ta vẫn luôn rất tò mò, bên trong Cánh Cổng Luân

Hồi có nhiều linh hồn như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu trong số đó là bị bắt đưa

vào, lại có bao nhiêu là do các tín độ nguyện ý dâng linh hồn của mình lên để

cầu mong sự vãng sinh, cái sau, chắc chắn chiếm phần lớn."

Kevin nghe lời mà Karen nói, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Karen, bên

trong cặp mắt cho, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ và hồi tưởng.

Sau khi Karen đâm rách quả trứng thứ ba, cúi đầu xuống, nhìn về phía Kevin,

hỏi: "Thế nào?"

Kevin lập tức lắc đầu.

"Răng rắc... Răng rắc..."

Hai quả trứng màu trắng bình thường còn sót lại kia, ngoài vỏ xuất hiện vết nứt,

đồ vật bên trong cảm giác được nguy hiểm, chuẩn bị thoát đi.

Karen "Bốp! Bốp!" Hai lần, đập nát cả vỏ trứng và những thứ bên trong.

"Trò chơi đập trứng này, giải tỏa căng thẳng rất tốt."

Bây giờ cuối cùng chỉ còn lại quả trứng lớn nhất màu đen.

"Trứng màu đen có phải mang ý nghĩa lần thứ hai tiến hóa hay không?" Karen

hỏi.

Kevin gật đầu.

"Quả nhiên là như vậy." Karen giơ kiếm lên, đột nhiên, một luồng sóng âm

truyền ra từ bên trong vỏ trứng, ngay sau đó, một bóng đen nhô ra từ bên trong,

duỗi hai tay ra, chụp vào đầu Karen.

Mắt phải của Karen lóe lên Ánh Sáng, một luồng ánh sáng thuần khiết bắn ra,

đánh vào trên người của bóng đen, bóng đen hét thảm một tiếng, lại rút về bên

trong vỏ trứng.

"Bốp!"

Karen đập nát vỏ trứng, cái thứ màu đen kia đang co cụm ở bên dưới

"Ánh Sáng - Thiêu Rụi!"

Ngọn lửa cháy lên, bóng đen phát ra tiếng kêu thảm, lại đánh về phía Karen một

lần nữa, lại bị một kiếm của Karen trực tiếp chém ngang lưng.

Chờ đến khi thấy nó đã cháy thành tro bụi, Karen còn cố ý dùng mũi chọt chọt

mấy cái vào trong đống tro.

"Bây giờ cũng bị ám ảnh cưỡng chế rồi, đều tại vì Bernard."

Sau khi xử lý xong tầng hầm, Karen dắt theo Kevin đi lên, mỗi một tầng kiểm

tra các phòng, bên trong các phòng cũng có không ít những quả trứng nằm

riêng, Karen suy đoán có thể là trước khi thành trứng thì có quan hệ tốt, hay là

tình nhân, vợ chồng bạn bè, trước khi phá vỏ ra ngoài sẽ được sắp xếp để chăm

sóc riêng, bởi vì bên cạnh mỗi quả trứng đều có thùng máu và bàn chải riêng.

Karen không chừa lại một cái nào, đập nát toàn bộ.

Sau khi kiểm tra xong lầu ba, Karen bước vào phòng liên lạc lúc trước đã phá

cửa sổ, Kevin không cần dặn dò trực tiếp hiểu ý mà chỉnh sửa Trận Pháp Thạch,

chỉ trong chốc lát, trận pháp truyền tin kich hoạt.

"Wood? Wood? Là con sao, Wood?" âm thanh của lão Anderson truyền ra.

"Anderson, là ta, Karen."

"Thiếu gia? Các ngài đã lên đảo để cứu Wood rồi?"

"Bây giờ, ông dựa theo sự dặn dò của ta, thông qua quan hệ của ông, lấy danh

nghĩa của tiểu đội Neo thông báo cho Trật Tự Thần Giáo, đảo Corona có số

lượng lớn tín đồ Chủ Nghĩa Nguyên Thủy của Hải Thần Giáo xuất hiện, tập

kích tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật, phải nhanh lên."

"Vâng, thiếu gia."

Truyền tin kết thúc.

Karen cúi đầu nhìn về phía Kevin: "Ngươi lại ngửi ngửi xem, ở đây vẫn còn có

trứng sao?"

Kevin lắc đầu.

"Vậy chúng ta đến bến tàu đi."

...

Bên phía bến tàu, ba chiếc thuyền đang bốc cháy dữ dội, trong đó một chiếc

thuyền bị cháy lớn nhất, hai chiếc thuyền khác thì là bởi vì đậu quá gần nên bị

cháy lan sang.

"Ầm!"

"Ầm!"

Bên trên cột buồm, Fanny giơ lên khẩu súng trường của mình lên, bắn tỉa những

tên áo đen trên bờ.

Gray cầm trường thương trong tay, ngăn cản những tên áo đen đang có ý định

lên thuyền dập lửa.

Cơ thể của Wind thì như làn gió nhẹ, đang không ngừng lượn lờ trên boong

thuyền, phối hợp với Gray tấn công những tên áo đen ở dưới nước.

Số lượng của đối phương, nhiều hơn rất nhiều so với trong dự đoán, số vỏ trứng

phát hiện lúc đầu, thật sự chỉ là nhóm đầu tiên.

Trên bờ, đội trưởng đang một mình chiến đấu với hai tên áo đen, trên mặt của

bọn chúng quấn băng vải màu đỏ, cùng cấp bậc với tên Eno mà Karen vừa giết

lúc nãy.

Đội trưởng không có cách nào sử dụng sức mạnh ánh sáng, chỉ có thể dùng sức

mạnh trật tự để quần nhau với bọn chúng, may là trên người đội trưởng có huyết

mạch của Dị Ma Khát Máu, thứ này có thể công khai, cho nên mặc dù rơi xuống

thế yếu một chút, nhưng chống đỡ tiếp thì không có vấn đề gì lớn.

Biểu hiện của Memphis thì trái lại khiến cho tất cả mọi người ngoài trừ đội

trưởng đều cảm thấy kinh hãi, trong tay ông ấy là một khối rubic lơ lửng, bán

kính mười mét xung quanh người đang bao phủ lấy từng màn sương mù, người

áo đen vây quanh ông ta là nhiều nhất, trong đó cũng có hai tên quấn băng vải

màu đỏ, nhưng lại đều không thể phá vỡ trận pháp phòng ngự của ông ấy,

ngược lại thỉnh thoảng thuộc hạ của bọn chúng bị kéo vào trong trận pháp mà

giết chết.

Ông ta đang hỗ trợ còn đội trưởng thì tiến hành tập kích quấy rối, hai người, ổn

định lại phòng tuyến bên bến tàu, những tên còn lại bơi qua từ xa, thì giao cho

đám người Fanny xử lý.

Nhưng xem xét trên tổng thể, tình thế trên bến tàu lúc này đã bước vào giai

đoạn khổ chiến.

Karen dẫn theo một con chó tiến vào trong tầm mắt đám người, sau khi thấy

tình hình chiến đấu ở đây, phản ứng đầu tiên của Karen là nghi ngờ, bởi vì đội

trưởng bắn ra ba phát đạn tín hiệu, ra hiệu tiến công toàn diện.

Vuốt vuốt cái cổ, Karen giơ thanh kiếm Lưu Tư lên.

"Karen, tới đây!"

Đội trưởng gọi Karen.

"Tôi tới đây, đội trưởng!"

Karen giơ thanh kiếm Lưu Tư, sau đó trực tiếp xông qua chỗ của Memphis.

Cũng không phải anh cố ý mặc kể đội trưởng, mà là bởi vì Karen biết, không

đến thời khắc cuối cùng thì đội trưởng là sẽ không sử dụng sức mạnh Ánh Sáng,

cho nên để đội trưởng tiếp tục bận bịu đi, mình giúp đỡ Memphis giải tỏa áp lực

mới có lợi nhất.

Người cậu này của mình dù sao cũng là một vị Thuật Pháp Quan thực sự, vấn

đề lớn nhất của ông ấy cũng chỉ là không hiểu cách chiến đấu cho lắm.

Thanh kiếm Lưu Tư mạnh mẽ chém vào trong cuộc chiến, sau khi lao vào chém

lung tung, Memphis mở trận pháp ra, tiếp ứng Karen tiến lên.

Karen cũng không khách khí, nói thẳng: "Tôi đánh chủ công, ông hỗ trợ, đi theo

tiết tấu của tôi!"

"Được, đã hiểu!"

Đối với yêu cầu của Karen, Memphis không có bất kỳ cứ sự chần chờ và do dự

nào, ông ấy cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Hai con ngươi của Karen rực đỏ, sức mạnh của Lưỡi Đao Ám Nguyệt kích hoạt

tối đa, nhưng chỉ dùng một lớp Ngọn Lửa Trật Tự phủ lên bên ngoài để che

giấu, ngay sau đó, Karen trực tiếp chém về mục tiêu gần nhất.

Memphis đi theo bước đi của Karen, khi Karen tiến hành tấn công một mục

tiêu, trận pháp của ông ấy sẽ trợ giúp Karen ngăn cản uy hiếp đến từ những

hướng khác.

Rất nhanh, từng người áo đen dần chết dưới kiếm của Karen.

Karen vung kiếm một vòng, thu kiếm lại lấy hơi, Memphis nhanh chóng dùng

trận pháp bao phủ hoàn toàn Karen lại.

"Tiếp tục!"

"Tốt!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play