Nguyên Phối Nghịch Tập

chương 1:


1 năm


Biệt thự nhà họ Hạ ở Đại Đô Thành, phong cách kiến trúc cổ điển độc đáo, cổng lớn nguy nga, tiền sảnh cao rộng, cổng vòm hình vòng cung, sàn lát gạch trắng như ngọc, hiện lên đầy vẻ trang nhã và quý phái.

Hai người giúp việc mặc trang phục cổ vừa quét sân vừa nhỏ giọng tám chuyện thiên hạ.

“Tôi lén lút quan sát vài ngày, người đàn ông tên Bạch Dạ kia quả thật là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn, khó trách trưởng bối trong nhà ra sức phản đối hôn sự này.”

“Đại thiếu gia tại sao lại chọn một người bình thường để làm bạn đời chứ?”

“Ai biết đại thiếu gia nghĩ thế nào, tôi chỉ biết hiện tại ngoài kia có rất nhiều người đang chờ để xem Hạ gia chúng ta làm trò cười thôi.”

“Bà nói xem cái người tên Bạch Dạ kia có biết tình hình ở Hạ gia hay không?”

“Tôi đoán chắc là cậu ta không biết đâu.”

“Nếu cậu ta biết Hạ gia là……” Người đang lên tiếng nói đến đây thì ngừng lại, cười hì hì: “Biểu cảm nhất định sẽ thú vị lắm.”

Người giúp việc còn lại cũng tủm tỉm cười theo.

Hai người giúp việc quét sân xong lại vội vàng đi làm chuyện khác.

Sau khi bọn họ rời đi, một thanh niên trắng trẻo tuấn tú bước ra từ góc khuất của căn phòng, trên người cậu ta mặc áo thun quần jean hoàn toàn lệch tông với tổng thể sân vườn, cậu ta chính là nhân vật chính trong miệng hai người giúp việc vừa rồi —— Bạch Dạ.

Bạch Dạ nhìn theo hướng mà hai người kia vừa rời đi, quay sang cây cột bên cạnh đập đầu mạnh ba phát, mấy tiếng cốp cốp chói tai vang lên, sau đó lại là tiếng xuýt xoa. Cậu ta che che phần đầu bị đau lại, thấp giọng mắng: “Mẹ nó, đúng là không phải đang nằm mơ.”

Linh hồn của cậu ta xuyên vào trong thân thể của một người khác rồi.

Việc này phải nói từ nửa năm trước, anh ba của cậu ta Bạch Cạnh phát hiện ra một cổ mộ lớn, sau đó, cậu ta cùng với ba người anh của mình tìm đến mộ phần đó để đào kho báu.

Sau khi vào ngôi mộ, đột nhiên cậu ta trượt chân một cái, người liền không còn chút ý thức nào, đến khi tỉnh lại đã là nửa năm sau, hơn nữa còn trọng sinh vào cơ thể một người trùng tên trùng họ, dung mạo cũng tương tự với cậu ta. Điều vô lý chính là chủ nhân cơ thể này lại là bạn đời của đối thủ một mất một với cậu ta- Hạ Sâm

Nói đến Hạ Sâm, Bạch Dạ liền muốn đánh người.

Nhà họ Bạch sống dựa vào việc thu gom đồ cổ với giá hời và bán cổ vật giả. Họ mở một cửa hàng bán cổ vật trên phố đồ cổ ở Đại Đô Thành. Vốn dĩ cuộc sống không phải lo nghĩ gì, nhưng anh ba của cậu ta lại cờ bạc thành tính, phần lớn số tiền bán cổ vật đều đưa cho anh ta cầm đi trả nợ cờ bạc, dẫn tới sinh hoạt trở nên khó khăn túng thiếu. Điều đáng giận nhất là cửa hàng đồ cổ mở ở phía đối diện mỗi ngày đều cho người làm đứng ở cửa để mời chào mua hàng, đoạt khách của cậu ta, điều này khiến việc kinh doanh xuống dốc không phanh. Đây cũng lý do vì sao cậu ta lại đi trộm mộ cùng với người trong nhà.

Mà ông chủ của cửa hàng đồ cổ đối diện chính là Hạ Sâm, chủ tịch của tập đoàn Hạ Thị, một nhà kinh doanh tiếng tăm lừng lẫy, đứng vị trí số một trong top các thương gia hàng đầu trong nước. Vậy nên cửa hàng đồ cổ hắn chỉ mở ra cho vui, sau đó thế nào mà lại chọn vị trí cách cửa hàng của Bạch Dạ có vài bước chân, khiến cho cậu ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Cậu ta cùng với Hạ Sâm đã đối đầu với nhau mười năm rồi.

Giờ phút này, Bạch Dạ đang cực kỳ hoài nghi, sở dĩ Hạ Sâm có thể kết hôn cùng với một người giống cậu ta, có khi là vì sau khi cậu ta chết đi, hắn chẳng thể tìm được ai để trút hết nỗi bực dọc tích tụ trong lòng những ngày trước đó, vậy nên mới tìm người có diện mạo giống với cậu ta để trút giận. Từ trí nhớ còn sót lại của chủ nhân cơ thể này, Bạch Dạ biết được Hạ Sâm mới gặp người này một lần đã cùng với cậu ta làm giao dịch kết hôn rồi, cho nên hai người căn bản không có tình cảm với nhau. Sau khi kết hôn, Hạ Sâm cũng chưa từng chạm vào cơ thể cậu ta.

Có một điều mà Bạch Dạ không hiểu, chính là Hạ Sâm đối xử với chủ nhân cơ thể này vô cùng tốt, ngày thường không chỉ cho cậu ta tiền tiêu, có khi rảnh rỗi còn đưa cậu ta đi ăn cơm, đi dạo phố, xem phim,vv….Có vẻ không giống như hắn kết hôn với người này chỉ vì cậu ta giống Bạch Dạ.

Nói lại, Bạch Dạ đã từng tính cho mình một quẻ, bản thân cậu ta là người sống thọ, tại sao lại có thể chết yểu như thế này được?

Cũng không biết nhà họ Bạch hiện tại thế nào rồi? Trong nhà không có cậu ta, có phải đang loạn hết cả lên không?

Bạch Dạ lo lắng như vậy cũng không phải không có lý do.

Nhà cậu ta có tổng cộng năm người, ông nội cùng với bốn anh em nhà cậu, nhưng ông nội Bạch Nghiêm mười lăm năm trước đã mắc phải bệnh đãng trí ở người già, anh cả Bạch Liệt thì có tật nghiêm trọng ở mắt, anh hai Bạch Giám mắc bệnh tâm thần cường độ nhẹ, có lúc thì bình thường, có khi lại điên điên khùng khùng, rất nhiều lần đã bị người ta đưa đến bệnh viện tâm thần. Anh ba Bạch Cạnh lại thích đánh bạc, trong tay chỉ cần có tiền liền tới sòng bạc, căn bản không thể dựa vào anh ta để nuôi gia đình được.

Bạch Dạ thật sự không yên tâm, đi ra cổng lớn của nhà họ Hạ.

Trên đường đi, cậu ta thấy người giúp việc trong đây đều ăn mặc theo kiểu cổ xưa.

Nếu không phải cậu ta có ký ức của chủ nhân cơ thể này, chắc chắn cậu ta sẽ hoài nghi chính mình có phải đã xuyên đến thời cổ đại hay không.

Ánh mắt người giúp việc trong Hạ gia nhìn cậu ta mang theo vài phần coi khinh, nhưng không có ai cản cậu lại. Cứ vậy, cậu ta đi ra đến cổng lớn một cách vô cùng thuận lợi.

“Đạo hữu, xin hãy dừng bước.” Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói.

Bạch Dạ quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ đạo sĩ màu xanh đậm bước nhanh đến trước mặt cậu ta: “Đạo hữu, xin hỏi cậu là chủ nhân của Hạ gia sao?”

Sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì ngoại trừ chủ nhân của Hạ gia, những người giúp việc trong nhà đều mặc đồ cổ trang, cho dù là nam hay nữ cũng đều để tóc dài, chỉ có Bạch Dạ ăn mặc tương đối đặc biệt so với mọi người.

Bạch Dạ vốn không muốn để ý tới đối phương, nhưng sau khi thấy đối phương lái chiếc xe bảy chỗ cao cấp cỡ nhỏ, sắc mặt cậu không hỏi đơ ra một chút, đánh giá người đàn ông mặc áo đạo sĩ trước mắt, vẻ mặt lộ chút do dự: “Cũng coi là như vậy.”

Người đàn ông trung niên tỏ vẻ vui mừng: “Vậy……”

“Chúng ta lên xe rồi nói chuyện.” Bạch Dạ ngắt lời ông, chủ động kéo cửa xe ra.

Hạ gia cách trung tâm thành phố khá xa, khó gọi được xe, chỉ có thể mặt dày quá giang xe của đối phương, không ngờ rằng ngồi trên xe là một nhóm hòa thượng và đạo sĩ.

Mọi người mắt to mắt nhỏ nhìn lẫn nhau.

Bạch Dạ: “……”

Đây là mới vừa đi đóng phim trở về à? Hay là đang chuẩn bị đi đóng phim? Hay là huy động mọi người cùng nhau lên đường đi truyền giáo?

“Đạo hữu, mau lên xe đi.” Người đàn ông trung niên thúc giục.

Bạch Dạ liều mình lên xe, gật đầu chào với các vị hòa thượng và đạo sĩ: “Chào mọi người.”

Mọi người cũng gật đầu theo: “Chào cậu.”

Trong đó có một ni cô quay sang hỏi người đàn ông trung niên: “Đồng Tất chân nhân, vị này là……”

Đồng Tất chân nhân cười nói: “Cậu ấy là chủ nhân của Hạ gia.”

Mọi người nghi hoặc: “Chủ nhân của Hạ gia ư?”

Ni cô nhìn chằm chằm Bạch Dạ vài lần: “Bần ni ở Hạ gia chưa từng gặp qua cậu ta.”

Những người khác cũng tỏ vẻ chưa từng gặp mặt: “Không phải nói những chủ nhân của Hạ gia đều không ở nhà sao? Tại sao lại tự dưng mọc ra một người chủ ở đâu nữa?”

Đồng Tất chân nhân hỏi Bạch Dạ: “Không biết vị đạo hữu này xưng hô như thế nào?”

“Bạch Dạ.” Bạch Dạ nói với tài xế ngồi trước: “Lái xe, làm phiền cậu đưa tôi đến phố đồ cổ.”

“Được.” Tài xế khởi động xe.

“Bạch Dạ?” Đồng Tất chân nhân lẩm bẩm: “Tại sao ta chưa từng nghe qua nhỉ?”

Bạch Dạ trợn tròn mắt: “Tôi vừa tới Hạ gia, mọi người chưa từng nghe qua cũng là bình thường.”

Đồng Tất chân nhân không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên: “Bần đạo biết rồi, nhất định ngài tới từ bên kia đúng không?”

Những người khác ngẩn cả người, kích động nói: “Là người từ bên kia tới sao?”

Bạch Dạ: “……”

Cái gì mà bên kia bên này? Có cần thiết phải nói kiểu thần thần bí bí thế không?

Đồng Tất chân nhân lộ ra vẻ cung kính: “Đạo hữu, à không, tiền bối, không biết ngài có thể giúp vãn bối một việc gấp hay không?”

Bạch Dạ nhướng mày: “Việc gấp gì?”

Đồng Tất chân nhân cẩn thận thử hỏi: “Vãn bối muốn biết bản thân có khả năng tấn thăng hay không?”

Tấn thăng?

Bạch Dạ khó hiểu, chẳng lẽ ông ta nói đến việc trở thành trưởng lão hoặc là quán chủ của một đạo quán nào đó?

“Chuyện này thôi sao?” Bạch Dạ lộ ra vẻ nghi hoặc, những người này đều tới Hạ gia để xem bói sao? Người của Hạ gia cũng biết xem bói à?

Cậu ta đã từng gặp Hạ Sâm cùng với những em trai của hắn, nhìn không giống người biết xem bói toán.

Đồng Tất chân nhân gật đầu mạnh: “Đúng vậy, chỉ việc này thôi, mong tiền bối chỉ giáo.”

Bạch Dạ nhìn trán ông cao ngất, lông mày nhướn lên trên, ấn đường tỏa ra ánh sáng, trông giống người có phúc đức bèn gật đầu nói: “Có.”

“Thật sao?” Đồng Tất chân nhân kích động nói: “Vậy khi nào thì có?”

Không đợi Bạch Dạ trả lời, ông nhanh chóng lấy ra từ ống tay áo một chiếc túi đựng tiền mà người cổ đại hay dùng nhét vào tay của Bạch Dạ: “Tiền bối, chút tâm ý nhỏ này vẫn chưa đủ để thể hiện sự tôn trọng của vãn bối.”

Bạch Dạ nhìn túi tiền còn to hơn cả hai bàn tay, theo bản năng sờ nắn đồ vật bên trong, sau đó sờ được một vật cứng rất giống hòn đá.

Bên trong chứa thứ gì?

Không phải là đá quý chứ?

Người trong đạo quán có tiền như vậy sao?

Cũng tốt, có thể đưa cho người trong nhà để mua thêm ít đồ gia dụng.

Đồng Tất chân nhân thấy cậu không lên tiếng, cẩn thận hỏi: “Không đủ sao?”

Bạch Dạ nói: “Đưa bát tự của ngươi cho ta.”

“Bát tự?” Đồng Tất chân nhân ngẩn người: “Còn cần cả bát tự?”

“Ừ.” Muốn tính toán cẩn thận mệnh cách của người khác, tất nhiên phải có bát tự mới có thể tính toán chuẩn được.

Đồng Tất chân nhân suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra bát tự của mình, sau đó viết lên giấy đưa cho Bạch Dạ.

Bạch Dạ nhận lấy bát tự, nhìn một cái, tức khắc trợn tròn mắt: “Ông ra đời vào năm 2142 dương lịch sao?”

Hiện tại là năm 2300 dương lịch, người trước mắt chẳng phải đã 158 tuổi rồi sao

Ông ta đang đùa cậu sao?

Đồng Tất chân nhân ngồi thẳng người: “Đúng vậy, tiền bối, có vấn đề gì sao?”

Bạch Dạ nhìn Đồng Tất chân nhân nhiều nhất cũng chỉ có 40 tuổi: “Ông khẳng định không đưa nhầm bát tự chứ?”

Hiện tại trên thế giới, người sống trên 150 tuổi vô cùng ít ỏi, khả năng trong một trăm triệu người cũng chẳng lấy một người, cho dù có người như vậy đi chăng nữa, cũng không có khả năng nhìn như người 40 tuổi như vậy.

“Không có.”

Bạch Dạ nhìn bát tự, lại quan sát tướng mạo ông, bát tự cùng với tướng mạo trùng với nhau, chứng tỏ đối phương không nói dối.

Cậu trầm mặc một lát mới nói: “Ông chăm chút bản thân tốt thật.”

“Tiền bối cứ nói đùa.”

Bạch Dạ trả bát tự lại cho Đồng Tất chân nhân: “Trong vòng hai tháng, nhất định ông có thể tấn thăng.”

Đồng Tất chân nhân mừng rỡ như điên: “Cảm ơn tiền bối, cảm ơn tiền bối, đến lúc đó phiền tiền bối chiếu cố vãn bối nhiều hơn. Nếu chuyện thành công, nhất định ta sẽ báo đáp.”

Bạch Dạ không biết nói gì.

Đối phương lên cấp quán chủ, cậu có thể chiếu cố cái gì?

Chẳng lẽ muốn cậu đi tìm quán chủ của Đồng Tất chân nhân rồi bảo ổng thoái vị để nhường chỗ cho Đồng Tất chân nhân à?

Ni cô thấy việc của Đồng Tất chân nhân đã xong, gấp giọng nói: “Tiền bối, có thể cũng giúp vãn bối thêm một việc được không.”

Những người khác cũng tranh nhau nhờ Bạch Dạ giúp đỡ.

Bạch Dạ nói: “Đừng nóng vội, từng người từng người một.”

Đợi khi tới phố đồ cổ, Bạch Dạ cầm trong tay bảy, tám túi tiền lớn rồi xuống xe.

“Tiền bối, ngài đi thong thả.”

“Tiền bối, cảm ơn ngài.”

“Tiền bối, về sau có việc gì cứ gọi điện thoại cho tại hạ, tại hạ nhất định sẽ tới trong thời gian ngắn nhất.”

Mấy người Đồng Tất chân nhân cười cười, vẫy tay với Bạch Dạ rồi lái xe rời đi.

Ni cô nói: “Vị chủ nhân này của Hạ gia dễ nói chuyện thật.”

Trước kia khi tới Hạ gia tìm người giúp đỡ,người trong Hạ gia luôn ra sức khước từ, một trăm chuyện thì có tới chín mươi chín chuyện không thành.

Những người khác cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”

Bên ngoài, Bạch Dạ nhìn chiếc xe bảy chỗ đã rời đi, không khỏi thở dài một hơi.

Cậu từng đồng ý với người nhà rằng sẽ không xem bói cho người khác nữa, bằng không trong nhà cũng sẽ không nghèo như vậy, hôm nay cậu đã phá lệ.

Bạch Dạ xoay người đi vào phố đồ cổ, tiến tới trước một ngôi nhà có gắn bảng hiệu Cửa hàng đồ cổ nhà họ Bạch, nơi này là cửa hàng của Bạch gia, đồng thời cũng là nơi mà người trong Bạch gia sinh sống, nhưng lúc này đây, cửa hiệu vẫn đang đóng cửa.

“Anh, khụ, Bạch Giám, Bạch Liệt, Bạch Cạnh, mọi người có ở đây không?” Bạch Dạ đứng ở cửa gõ cửa, sau đó lại ấn chuông cửa, nhưng không có ai đáp lại cả.

Ông chủ Lý ở cách vách nghe thấy tiếng gọi, có ý tốt bước ra nói: “Mấy tên tiểu tử họ Bạch đã vài tháng không mơ cửa hàng rồi.”

Bạch Dạ vội vàng hỏi: “Ông chủ Lý, ông có biết bọn họ đi đâu không?”

“Không biết, đã vài tháng không nhìn thấy bọn họ rồi, gọi điện thoại cho họ cũng không được, không biết trong nhà đã xảy ra chuyện nữa.” Ông chủ Lý lộ ra vẻ lo lắng, nhìn thấy người trước mắt nhìn có vẻ giống với ông chủ nhỏ Bạch Dạ của cửa hàng đồ cổ, tò mò hỏi một câu: “Người trẻ tuổi, cậu là họ hàng với Bạch gia hả?”

Bạch Dạ gật đầu.

“Vậy cậu có muốn vào tiệm của tôi chờ bọn họ trở về không?”

“Không cần đâu, cảm ơn.” Bạch Dạ định trèo tường sau vào trong xem xét, vậy nên từ chối ý tốt của ông chủ Lý.

Lúc này, có người kêu lên: “Bạch Dạ? Tại sao cậu lại ở đây được?”

Bạch Dạ nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, một người trẻ tuổi diện mạo khôi ngô đi về hướng cậu. Đối phương đại khái mười tám, mười chín tuổi, mày rậm mắt to, lộ ra vài phần kiêu ngạo, hơn nữa còn giống như sợ người khác không biết hắn là công tử nhà ai, trên tai còn đeo một chiếc khuyên có hình chữ Hạ.

Người tới là Hạ Quân, em trai của Hạ Sâm. Hắn đi đến trước mặt Bạch Dạ, nhìn chằm chằm vào cậu một hồi. Sau khi xác nhận cậu đúng là Bạch Dạ, bạn đời của anh trai mình, hắn ta hỏi với giọng khó nghe: “Cậu tới nơi này làm gì?”

Hắn nhìn cửa hiệu không mở cửa để làm ăn ở sau lưng Bạch Dạ: “Không phải cậu nói không quen biết ông chủ của cửa hàng đồ cổ nhà họ Bạch sao? Tại sao cậu lại đến trước cửa tiệm của hắn? Hay thực ra hai người là họ hàng của nhau? Nếu không tại sao lại nhìn giống nhau như vậy?”

Hạ Quân cùng với Bạch Dạ đứng trước mắt là bạn học cùng lớp đại học. Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Dạ, hắn còn tưởng rằng cậu là ông chủ của cửa hàng đồ cổ nhà họ Bạch. Có điều sau khi nhìn kỹ, hắn phát hiện ra hai người cũng không quá giống nhau. Bạch Dạ của cửa hàng đồ cổ nhà họ Bạch có vẻ mạnh mẽ nam tính hơn, có khí chất thành thục trầm ổn của một người đàn ông. Còn bạn học Bạch Dạ của hắn thì lại khá yếu đuối, động một cái là khóc thút thít giống mấy bé gái, đúng là khiến người ta thấy phiền phức.

Sau này hắn vạ miệng, kể cho anh cả nhà hắn rằng trên lớp có một bạn học không chỉ trùng tên trùng họ mà còn vô cùng giống với ông chủ của cửa hàng đồ cổ nhà họ Bạch. Ngày hôm sau, anh cả hắn liền tới trường học để gặp Bạch Dạ, cũng không biết giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, anh cả hắn vội vàng kết hôn với Bạch Dạ.

Mỗi khi nhớ tới việc này, Hạ Quân đều hận không thể tát cho mình một cái. Nếu không phải hắn lắm mồm, chắc chắn những chuyện sau này sẽ không xảy ra.

“Liên quan đếch gì đến cậu.” Tay phải đang cầm túi tiền của Bạch Dạ vắt lên vai, xoay người rời đi.

Hạ Quân chết lặng, trước kia mỗi khi Bạch Dạ nhìn thấy hắn, không phải sợ thì cũng là khóc. Đây là lần đầu tiên hắn thấy đối phương cứng rắn như vậy.

Hạ Quân lấy lại tinh thần, nhìn thấy Bạch Dạ rẽ vào một con ngõ nhỏ, hắn bất giác lặng lẽ đi theo, sau đó thấy cậu ta trèo tường vào một khoảng sân.

Khoảng sân đại khái rộng khoảng 50 tsubo (1 tsubo=3.31m²), bức tường bao quanh vườn hoa rộng khoảng nửa thước, ngày thường đều do Bạch Liệt chăm chút nó, đồng thời còn có thể đưa ông nội và anh hai ra khoảng sân này phơi nắng.

Hiện tại hoa đã nở sặc sỡ, nhưng bàn ghế đặt ở trong sân lại phủ kín một lớp bụi.

Bạch Dạ đặt túi tiền bên cạnh cổng lớn, lấy một chiếc chìa khóa từ dưới bồn hoa đặt trên bàn ra mở cửa phòng khách, sau đó cầm túi tiền đi vào.

Đồ đạc trong phòng khách cũng phủ kín bụi giống hệt với bàn ghế ngoài sân, có thể thấy được một thời gian dài không có người ở đây.

“Bạch Liệt, Bạch Giám, Bạch Cạnh, mọi người có ở đây không?” Bạch Dạ vừa gọi vừa đi lên lầu kiểm tra từng phòng một, xác định không có ai mới lấy di động ra gọi điện thoại cho mấy người Bạch Liệt, nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Trong lòng cậu vô cùng sốt ruột và lo lắng: “Rốt cuộc đi đâu rồi?”

Nhà họ Bạch không còn người thân nào khác, bạn bè cũng rất ít.

Trừ căn nhà mà ông nội đã bỏ ra một số tiền lớn để mua về, cũng không nghe nói nhà họ Bạch còn có căn nhà khác, càng không nghe thấy ai nhắc đến việc nhà họ Bạch có quê quán ở đâu đó.

Chẳng lẽ mọi người đi du lịch?

Bạch Dạ lập tức bác bỏ ý nghĩ này, nhà họ Bạch nghèo như vậy, làm gì có tiền mà đi du lịch.

Cậu giơ tay lên tính toán, nhưng lại chẳng có kết quả gì.

Không phải bọn họ vẫn đang ở trong ngôi mộ chưa trở về chứ?

Bạch Dạ nhớ trước khi bọn họ đi trộm mộ đã đưa ông nội đến viện dưỡng lão nhờ người chiếu cố. Cậu nhanh chóng gọi điện cho viện dưỡng lão hỏi thăm, câu trả lời nhận được lại là ông nội Bạch đã sớm được ba người cháu đón đi mấy tháng trước rồi.

Dựa theo thời gian mà họ rời đi là sau khi trộm mộ nửa tháng, nói cách khác mấy người anh của cậu đã trở về từ ngôi mộ rồi.

“Đành phải tiêu tiền nhờ người đi tìm bọn họ vậy.”

Bạch Dạ trở lại dưới lầu, đến mặt tiền cửa hiệu nhìn cách bài trí xung quanh, vẫn giống như trước khi cậu đi trộm mộ, không thiếu món đồ cổ nào, vật trang trí cũng không bị ai dịch chuyển đi chỗ khác.

Nói đến đồ cổ lại làm cậu nhớ tới chút chuyện.

Bạch Dạ nhanh chóng trở lại phía sau phòng khách, xoay chiếc bồn hoa đặt trên cầu thang, tiếp theo, trên mặt cầu thang mở ra một cánh cửa.

Bên trong có một cầu thang đá đi xuống tầng hầm, rộng khoảng một mét, cậu đi xuống dưới khoảng ba mươi mét thì tới trước một tấm cửa đóng kín.

Bạch Dạ nhập vân tay, cửa lớn tự động mở ra, một mật thất lớn rộng trên mười nghìn tsubo hiện ra trước mắt. Trong mật thất đặt hơn một ngàn kệ để đồ nhìn giống với Đa Bảo Cách, mỗi ô vuông đặt một kiện đồ không giống nhau, mà mỗi kiện đồ cổ lại giống như vừa mới đào từ dưới đất lên, bề ngoài bao phủ một lớp bùn đất dày 

(Đa Bảo Cách: kệ chuyên dùng để bày biện cổ vật,được chia thành những ô dài ngắn khác nhau, xen kẽ so le với nhau)

Bạch Dạ thở phào một hơi.

Ông nội từng nói mật thất này là do cha mẹ cậu đích thân xây lên, đồ vật bày biện ở đây đều là những cổ vật quan trọng mà tổ tiên để lại, không được phép buôn bán. Hơn nữa, dù cho bọn họ có hy sinh tính mạng cũng phải bảo vệ những cổ vật này.

Cho nên con ma bài bạc như anh ba của cậu cũng không dám có ý định động đến đồ trong mật thất. Chỉ cần anh ba không lấy đồ ở đây bán đi, ông nội cùng với đại ca cũng sẽ không quản việc anh ba đánh bạc thua tiền.

Hiện tại đồ cổ đều ở đây, chứng tỏ mọi người vẫn sẽ trở về.

Chân phải của cậu bước vào mật thất, chân trái bỗng nhiên dừng lại

Không đúng, không phải cậu trọng sinh đến cơ thể người khác rồi sao sao? Tại sao lại có thể dùng vân tay mở mật thất?

Bạch Dạ nhanh chóng lui ra ngoài, đóng cửa lớn lại, sử dụng vân tay để mở khóa, cửa lớn lại mở ra lần nữa.

“Có phải khóa hỏng rồi không?”

Bạch Dạ quan sát khóa vân tây. Cậu ta là người kinh doanh đồ cổ, thật sự không hiểu lắm về mấy thứ công nghệ cao, chỉ có thể đưa ra kết luận là khóa hỏng rồi, dù gì khóa vân tay này cũng đã dùng mười năm, cũng đến lúc phải thay rồi. Chờ mọi người trở về sẽ lập tức thay cái mới

Cậu đi vào mật thất, nhìn xung quanh một vòng, sau đó cầm lấy chổi quét bụi treo ở bên cạnh kệ để đồ, nhẹ nhàng quét xét một kiện đồ có tên Búa Lôi Công.

Từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện, người nhà mỗi ngày đều mang cậu đến tầng hầm để lau rửa đất đá trên cổ vật, nhưng cổ vật bị cất trong kho đã quá lâu, vậy nên đất bùn dính trên bề mặt còn cứng hơn kim cương nữa, đừng nói đến lau hết đống bùn đất trên bề mặt, có khi đến một lớp bụi còn chẳng lau được nữa là.

Nhớ rõ có một lần, cậu thừa dịp người nhà không chú ý, trộm mang theo một cái đục cùng với cây búa tới mật thất, cuối cùng dụng cụ bị ma sát đến mức mòn cả ra cũng không làm lay chuyển chút bùn đất nào.

Đột nhiên, một tiếng rắc vang lên, kéo suy nghĩ của Bạch Dạ trở về hiện tại.

Cậu nhìn thấy lớp bùn đất bọc quanh Búa Lôi Công trên tay cậu nứt ra một khe hở, càng lúc càng lớn, bộp một tiếng, bùn đất chia làm hai nửa rơi trên mặt đất, lộ ra hình dáng thật sự của món đồ.

Đó là cây búa hình tròn có màu vàng, mặt trên phủ kín những phù văn và hoa văn mà cậu không hiểu. Giống như những thánh vật khác, nó tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhàn nhạt dưới ánh đèn điện.

Bạch Dạ ngẩn người, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt hoa văn ở mặt trên, kinh ngạc cảm thán: “Đây là hình dáng thật sự của Búa Lôi Công sao?”

Nhưng đây là cổ vật thuộc triều đại nào nhỉ?

Tại sao cậu chưa từng thấy nó, cũng chưa từng nghe ai nhắc đến bao giờ.

Bạch Dạ nghiên cứu mười phút, cũng không tìm ra được chút manh mối nào.

Ngay sau đó, lớp bùn đất bên ngoài một chiếc Búa Lôi Công khác cùng với một cặp Gương Can Nguyên đặt cùng một ô cũng bị vỡ ra, lộ ra đồ vật bên trong.

“Hôm nay là cái ngày lành gì vậy? Bùn đất đều cùng vỡ ra một lúc.”

Bạch Dạ quyết định đem chúng về để nghiên cứu, nói không chừng có thể tìm được thông tin của chúng ở trên máy tính hoặc diễn đàn đồ cổ.

Cậu mang theo hai kiện đồ cổ rời khỏi mật thất, đặt chúng vào một chiếc ba lô màu đen.

Bỗng nhiên có tiếng lạo xạo, trong WC có tiếng xả nước.

Bạch Dạ ngẩn người, mừng thật, chắc là anh cả của cậu trở về rồi.

Cậu vừa định lên tiếng gọi thì cửa WC liền mở ra, Hạ Quân bước ra ngoài.

Bạch Dạ ngẩn người, tức giận nói: “Tại sao cậu lại ở đây?”

“Tôi còn muốn hỏi cậu tại sao cũng ở chỗ này đấy?” Hạ Quân đứng ngoài tường mãi không thấy Bạch Dạ ra ngoài, lo lắng cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng lo lắng rằng cậu sẽ làm gì đó tổn hại đến thanh danh của Hạ gia, vậy nên mới trèo tường vào xem xét. Ai ngờ hắn đã ăn một cú lừa, trong nhà không hề có bóng dáng của Bạch Dạ cùng những người khác: “Còn nữa, cậu vừa vào đây đã chạy đi đâu? Tại sao tôi lại không tìm được cậu.”

“Cậu tìm tôi làm gì? Mời tôi ăn cơm sao?”

Hạ Quân giễu cợt: “Tôi tìm cậu là vì sợ cậu vào đây trộm đồ cổ, gây tổn hại cho danh dự của Hạ gia chúng tôi.”

Bạch Dạ trợn trắng mắt.

“Đúng rồi.” Hạ Quân cầm lấy những túi tiền lớn mà Bạch Dạ đặt trên bàn lúc trước: “Tại sao cậu lại có được số linh thạch này?”

Thời điểm hắn vào đây, liếc mắt một cái liền nhìn thấy những túi tiền đặt trên bàn.

Lúc trước gặp Bạch Dạ, hắn thấy cậu cầm những chiếc túi này, cho nên tò mò mở ra xem, không ngờ bên trong lại là linh thạch thượng phẩm.

“Linh thạch?” Bạch Dạ nghi hoặc: “Linh thạch cái gì?”

Hạ Quân nhìn chằm chằm: “Cậu thật sự không biết trong túi đựng cái gì sao?”

“Không phải đá quý hả?” Bạch Dạ nhanh chóng mở túi tiền, bên trong toàn là những hòn đá màu lam: “Đây là cái gì? Đá bị nhuộm màu à? Đá quý của tôi đâu? Không phải tôi bị lừa đó chứ?”

Có điều mấy người Đồng Tất chân nhân cũng chẳng nói đây chính là đá quý.

Mẹ nó, tức chết đi được.

“Cậu thật sự không biết đây là cái gì sao?” Hạ Quân nhìn thấy bộ dáng bị đả kích mạnh của cậu, trông không giống như đang nói dối: “Vậy đống linh thạch này của cậu từ đâu mà có?”

“Còn không phải là……” Bạch Dạ nghĩ đến việc mấy người Đồng Tất chân nhân coi cậu là chủ nhân của Hạ gia, kể chuyện này cho Hạ Quân thì có vẻ không hay lắm: “Không có gì, thôi vậy, coi như hôm nay tôi làm người tốt một lần đi.”

Hạ Quân thấy cậu có chuyện không nói, híp mắt hoài nghi: “Linh thạch của cậu không phải đồ trộm đó chứ?”

“Cút.” Bạch Dạ tức giận cầm lấy ba lô trong tay đập vào lưng Hạ Quân, đột nhiên một tiếng ầm vang lên.

Hai người khiếp sợ. Ngay sau đó, Bạch Dạ nhìn thấy ba lô của cậu bắn ra ánh sáng tím đập vào người Hạ Quân.

Cơ thể Hạ Quân run rẩy mãnh liệt giống như bị rút gân vậy, giây tiếp theo mắt trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.

Bạch Dạ sửng sốt, vội vàng ngồi xổm xuống lắc lắc cơ thể đối phương: “Hạ Quân, Hạ Quân, cậu không sao chứ?”

Hạ Quân không có phản ứng.

Bạch Dạ nhanh chóng lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại kêu xe cứu thương.

Hạ Quân bỗng nhiên mở to mắt, chớp chớp với Bạch Dạ mấy cái.

Bạch Dạ thở phào nhẹ nhõm: “Cậu không sao chứ?”

Hạ Quân bật dậy, cầm lấy một túi linh thạch trên bàn nói: “Mượn linh thạch của cậu dùng một chút, về sau trả lại gấp đôi.”

Không đợi Bạch Dạ phản ứng kịp, cậu ta đã vội vã chạy vào trong phòng vệ sinh: “Giúp tôi canh giữ cửa WC, hai giờ sau tôi mới ra ngoài được.”

Bạch Dạ: “……”

Cục shit của cậu ta rốt cuộc dài bao nhiêu, lại còn cần đi vệ sinh trong hai giờ nữa.

Bạch Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ba lô trên tay mình, hình như vừa rồi cậu ta nhìn thấy ánh sáng tím từ trong bao bắn lên người Hạ Quân.

Là cậu hoa mắt hay là do tĩnh điện gây ra?

Bạch Dạ ngồi xuống, mở ba lô ra, lấy Búa Lôi Công cùng Gương Can Nguyên ra, trừ bỏ những thứ này ra, ba lô không đựng bất cứ thứ nào khác: “Chẳng lẽ vừa rồi mình nhìn nhầm à.”

Cậu cầm ba lô xem đi xem lại mấy lần cũng không phát hiện ra có chỗ nào kỳ quá, đành phải đặt ba lô xuống, cầm lấy Búa Lôi Công quan sát, cũng không có chỗ nào đặc biệt, hay là hai thứ này đặt cùng nhau sẽ cọ xát tạo ra điện?

Bạch Dạ thử cầm hai cây búa dí vào nhau. Khi chúng sắp va chạm, đột nhiên giữa hai chiếc búa hiện ra một tia sáng màu vàng, âm thanh vang vọng lại vang lên.

“Ầm ——”

Bạch Dạ ngẩn người, là trùng hợp sao?

Cậu lại thử cầm cây búa gõ nhẹ vào nhau.

Lại một tiếng vang rền trong không gian: “Ầm ——”

“Không phải chứ? Thứ này có thể tạo ra tiếng sấm à?” Bạch Dạ liên tiếp gõ hai cây búa vào nhau năm lần, tiếng sấm cũng vang lên năm lần: “Thật sự có thể tạo ra tiếng sấm à? Thứ này thần kỳ thật đấy? Được, thú vị.”

Không ngờ rằng hành động này của cậu lại khiến rất nhiều người sợ hãi.

Không chỉ có người thường, đến cả tu sĩ trong toàn thành phố đều thấy kinh sợ. Bọn họ nhanh chóng chạy ra ngoài quan sát.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play