1

Bảy tuổi năm ấy ta bị một cơn bạo bệnh rất nặng.

Sốt cao không lùi mấy ngày liền, lúc ta vẫn còn mê man nằm trên giường chưa dậy nổi, thì bỗng nhiên có một mùi hương nhạt nhẽo truyền tới.

Vừa mở mắt ra đã thấy Lục Chiêu Ý ghé người vào mép giường ta, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong mắt không hiểu sao lại lấm tấm vệt nước lấp loáng.

"...Chiêu Chiêu."

Giọng nói ta khàn khàn, nàng nghe thấy thì mới giật mình lấy lại tinh thần, nhìn chăm chú vào mắt ta, cầm một cành hải đường xuân vẫn còn vương nước mưa đặt gần chỗ ta nằm.

"Mùa xuân tới." Nàng nói khẽ: "Tạ Trọng Lâu, ngươi phải mau khỏe nhé."

Mấy ngày nay Kinh thành có mưa nhỏ rơi liên miên không ngớt, sắc trời cũng âm u kéo dài.

Ta không biết nàng dùng cách nào mới tìm được một cành hải đường xuân nở đến độ đẹp nhất như thế, rồi lại làm cách nào mới ngắt được nhành hoa vẫn còn vương mùi thơm mát lạnh mang đến trước mặt ta.

Nhưng từ hôm đó bệnh của ta lại nhanh chóng khỏi hẳn.

Một khoảng thời gian rất dài sau đó ta đều coi việc cưới Lục Chiêu Ý là một trong những việc quan trong nhất cuộc đời.

Lúc cha ta dạy kiếm pháp và binh pháp cho ta, thì thỉnh thoảng ta cũng lén lút muốn lười biếng.

Chỉ chốc lát ông ấy đã tìm được kẻ lười biếng là ta đây đang trốn dưới gốc cây, ông ấy không mắng ta, chỉ cười lạnh lùng một tiếng:

"Tạ Trọng Lâu, ta không ép con học, Chiêu Ý bây giờ mới chín tuổi đã cùng Chiêu Huyền đọc hết kinh sử sách luận rồi. Nếu ngày sau Lục gia lấy lý do con ngu ngốc bất kham, không xứng với Chiêu Ý để từ hôn thì khuôn mặt già này của ta cũng không cự tuyệt được đâu."

Vẻ mặt không chịu nghe lời của ta đột ngột cứng đờ trên khuôn mặt.

Cha ta nói đúng.

Ta phải trở thành Tạ Trọng Lâu tốt nhất mới xứng với Lục Chiêu Ý tuyệt nhất.

Năm mười lăm tuổi Lục Chiêu Ý đã là cô nương xuất sắc nhất khắp đất Kinh thành, tính cách nàng trầm tĩnh, đôi mắt như nước thu khi nào cũng an tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.

Nhưng lúc nhìn ta lại như có một cơn gió thổi qua, luôn làm mặt hồ đột ngột nổi sóng.

Ta hẹn nàng đi ngắm đèn lồng trong Ngày Của Hoa*, nàng đến hơi muộn, ta ôm kiếm dựa vào cây liễu bên hồ đợi nàng.

[Ngày Của Hoa: Lễ hội diễn ra vào ngày 12 tháng 2 âm lịch hàng năm, tương truyền đó là ngày trăm hoa đua nở.]

Xe ngựa của Lục gia dừng ở gần nơi ta đứng, có người hầu vén rèm xe lên lộ ra gương mặt thanh nhã tú lệ của nàng.

Cô nương của ta thật xinh đẹp, cho dù không thi phấn trang điểm nhưng vẫn trắng nõn như một nắm tuyết lạnh trên đỉnh núi cao.

Vậy mà cặp mắt kia lại cứ lấp loáng ánh nước, trong veo tinh khiết, phản chiếu ánh đèn dầu đang bao phủ khắp phố phường vào Ngày Của Hoa, giống như tinh hà xán lạn khuynh đảo vào nhân gian trần tục.





Ta hốt hoảng trong nháy mắt, sau đó liền nghe thấy giọng nói của nàng.

Nàng khẽ gọi: "Tạ Trọng Lâu."

Chờ tới khi ta lấy lại tinh thần, mỉm cười đi tới trước mặt nàng thì mãi cũng không thấy Lục Chiêu Ý xuống xe, nàng níu chặt làn váy đứng hình tại chỗ.

"A Chiêu?"

Ta gọi nàng một tiếng, nàng cắn môi nhỏ giọng nói: "Tạ Trọng Lâu, ta...ta tới quý thủy..."

Vành tai ta nóng bừng, mặc dù thế ta vẫn bày ra bộ dàng không quá để ý, vươn tay trực tiếp ôm nàng từ xe ngựa xuống.

Nàng nép trong lòng ta, cúi đầu thất thanh hô lên: "Tạ Trọng Lâu!"

Vẻ mặt nàng xấu hổ, trừng mắt nhìn ta: "Háo sắc!"

Ta cười nói: "Vậy làm sao bây giờ, nàng đã đính hôn với kẻ háo sắc, sau này thành hôn xong ngày nào ta cũng ôm nàng như vậy, còn có...."

Ta ghé vào tai nàng, dùng thanh âm nhẹ nhàng cực kỳ nói với nàng mấy chữ.

Gương mặt ẩn trong màn đêm bị đèn lồng chiều sáng, mặt nàng đỏ bừng nóng ran lên, quay đầu không nhìn ta:

"Ai nói muốn gả cho ngươi!"

"Lục cô nương, bây giờ hối hận đã muộn rồi."

Ta ôm nàng, dùng khinh công bay đến hiệu may gần đó nhất, mua một bộ váy mới rồi để nàng tự xử lý xong xuôi, bọc bộ váy bị dơ kia thật kín đáo rồi mới cho Xuân Yên đưa về phủ Thái phó.

Lúc mọi thứ ổn thỏa thì trên đường đã rộn ràng đầy ắp người, vị trí tốt nhất để xem hoa đăng cũng đã bị người khác chiếm trước.

Nàng hơi thất vọng nhưng nhất quyết không chịu thể hiện ra mặt, thậm chí còn áy náy xin lỗi ta: "Nếu không phải do ta làm trễ nải thời gian thì có thể đến sớm hơn một chút rồi."

Khóe môi ta nhếch lên, tinh thần phấn chấn cười với nàng: "Nắm chặt ta."

Đêm hôm đó ta và Lục Chiêu Ý ngồi ở mái hiên trên cao, xem hết một buổi triển lãm hoa đăng mà không bị thứ gì che khuất.

Vẫn đang là đầu mùa xuân, gió đêm cuốn theo hơi lạnh chưa phai của mùa đông, lướt qua gò má xinh đẹp của nàng.

Ta xem hoa đăng nhưng lòng không yên ổn, cứ nghiêng đầu qua nhìn nàng mãi, lén lút nhìn bên mặt xinh đẹp của lục Chiêu Ý, do dự suốt cả đêm cuối cùng vẫn nhịn được, không hôn nàng.

Khi đó ta luôn nghĩ rằng, cô nương của ta là tiểu thư khuê các, ta không thể lỗ mãng như thế. Đến cùng cũng chỉ còn một năm nữa chúng ta sẽ thành hôn, đến lúc đó ôm nàng hôn suốt một đêm cũng không sao.

Ta háo hức mong đợi thời khắc thành hôn với nàng đến như vậy, thậm chí còn mời thợ trồng hoa nổi tiếng trong kinh thành đến xem vườn, hắn nói với ta cả một vườn đầy hải đường xuân này năm tới là có thể nở hoa rồi.

Nhưng ta không đợi được ngày đó.

Cô nương của ta cũng không thể đợi được ngày ta tới cưới nàng.

2

Ta vẫn luôn không hiểu, tại sao linh hồn kỳ lạ tự xưng là Hứa Trí Viễn đó có thể ở ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy đột nhiên tiến vào đầu ta, rồi sau đó hoàn toàn chiếm lấy tất cả.

Năm năm sau đó ta trơ mắt nhìn hắn từng bước phá hủy hết thảy những gì ta đã xây dựng lên trong mười mấy năm qua.

A Chiêu của ta bị từ hôn nhưng vẫn khẩn cầu Thái Hậu một ý chỉ.

Nhưng khi nàng gả tới thì một sân đầy hải đường xuân đã bị chặt sạch sẽ.

Nàng mặc áo cưới đỏ tươi, mím môi nhìn mọi thứ, quả nhiên vẫn như vô số lần ta từng tưởng tượng trong đầu, nàng xinh đẹp đến không gì sánh nổi.

Nhưng Hứa Trí Viễn chỉ nâng cằm nàng lên, khinh thường cười nhạt: "Chỉ bằng gương mặt này mà cũng dám dây dưa làm phiền ta? Ngươi không cảm thấy mất mặt à?"

Lúc ở trên giường hắn làm nhục nàng, dùng những lời khó nghe nhất để nhục nhã cô nương của ta.

Cơn đau đến tận xương tủy kéo đến làm ta phát run, từ đám sương trắng kia ta nhìn thấy ánh sáng trong mắt nàng từng chút từng chút bị dập tắt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng run rẩy tột cùng:

"Tạ Trọng Lâu, người không nên đối xử với ta như vậy..."

"Ngươi không nên."

Linh hồn dường như đã bị lưỡi dao chém thành vô số mảnh vỡ, trước đây ta không biết, thì ra dù chỉ còn linh hồn tồn tại cũng có thể đau đớn đến như vậy.

Ta rít gào giận giữ trong vô vọng nhưng Hứa Chí Viễn chẳng hề quan tâm, thậm chí còn quay lại giễu cợt:

"Ngươi nhìn đi, đây chính là nữ nhân. Ngay cả linh hồn thay đổi mà nàng ta cũng không phát hiện ra --- Tạ tướng quân, người cảm thấy nàng ta thật sự yêu ngươi sao?"

Châm ngòi như vậy lố bịch đến buồn cười.

Sao ta có thể hoài nghi tình cảm của được.

Nếu không phải vì hắn xuất hiện trong thân thể của ta, ta tự mình trải qua hết thảy những thứ này thì có lẽ ta vĩnh viễn cũng không nghĩ tới thế gian còn có những việc lạ lùng như vậy.

Xuyên qua đôi mắt của ta nhưng lại chẳng phải ta kia nhìn ra bên ngoài, ta tận mắt nhìn thấy hắn hại chết cha mẹ vừa nổi lên nghi ngờ, nhìn ánh sáng trong mắt Chiêu Ý từng chút ảm đạm rồi dập tắt, trở thành một cây hải đường xuân khô héo lụn bại.

Nhìn thấy Lục gia sụp đổ, nhìn kiêu ngạo và khí khái của Tạ gia bị từ từ bẻ gãy, cuối cùng rơi vào bụi đất trở thành quyền thần gian nịnh mà trước đây ta ghét nhất.

Ta chỉ nhìn, không thể làm được gì cả.

Không phải chưa từng thử đoạt lại quyền khống chế thân thể, chỉ là linh hồn của Hứa Trí Viễn dường như có vô tận lực lượng, đường hắn đi càng thuận lợi thì cỗ lực lượng này càng mạnh mẽ, sương mù trước mặt ta cũng càng ngày càng dày đặc.

Ta có dự cảm, vào lúc sương mù hoàn toàn che đậy tầm mắt thì chính là ngày ta hoàn toàn tan biến.

Ngày đó Hứa Trí Viễn đã quyền khuynh triều dã, dường như đã chán ghét trò chơi này, cũng tra tấn nàng đủ rồi. Hắn cầu Hoàng thượng một ý chỉ, dùng lý do Lục Chiêu Ý không có con nối dõi còn ghen tị thành tánh để bỏ nàng, cưới Thẩm Tụ vào phủ.

Cô nương của ta nghe hắn nói xong, đôi mắt đã chết lặng như đầm nước đọng kia lại nhẹ nhàng lay động một chút.

Nàng giương mắt: "Phải vậy không?"

"Đúng vậy, ta thấy đủ rồi, đừng có dùng ánh mắt giống như ta phụ bạc ngươi mà nhìn ta nữa."

Hứa Trí Viễn vuốt cằm nàng: "Sao nào? Chẳng lẽ ta không thể đổi ý sao? Ta không thể thích người khác sao? Nếu như Lục gia của ngươi thật sự có gia giáo, dạy ngươi học thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ thì ngươi cũng phải biết rằng quấn quít dây dưa từ xưa đến giờ chưa bao giờ có kết cục tốt!"

Mi mắt nàng run rẩy nhưng không hề chảy một giọt nước mắt nào.

Đêm đại hôn của Hứa Trí Viễn, nàng đập vỡ một nhà kho chứa rượu, đứng ở nền đất chảy ngược xuôi hương rượu đó đốt đuốc châm lửa.

Trên người nàng vẫn mặc chiếc áo cưới ngày thành hôn.

Lúc đó trước khi ta đi dẹp loạn ở biên giới Tây Nam, có đến phủ Thái phó gặp nàng một mặt.

Trên áo cưới đã thêu được một con uyên ương, sống động như thật, trông giống như sắp bay ra khỏi mảnh vải đỏ thắm.

Tay nghề thêu thùa của nàng vẫn luôn là tốt nhất.

Mà bây giờ nàng mặc chiếc áo cưới đỏ rực đã hiện cũ, đứng trong ngọn lửa mãnh liệt kia rơi nước mắt thì thầm:

"Tạ Trọng Lâu."

Ta đã là một linh hồn sắp tan biến, nhưng giờ đây lại có một nỗi đau thấu xương xuyên tim dồn dập kéo đến.

Thật lâu trước kia, ta là Tạ Trọng Lâu kiêu ngạo bất tuân, chư thiên thần phật, thiên mệnh nhân duyên, ta đều không để trong mắt.

Trong mắt ta nếu ta muốn cái gì thì phải dùng nỗ lực của mình giành lấy.

Nhưng giờ khắc này ta cuối cùng đã hiểu rõ.

Có một số việc chung quy là do trời định, có những thứ không phải sức người có thể thay đổi được.

Ta không tin thần phật, nhưng một giây này lại quỳ xuống dưới hư không, đau đớn tận cùng mà khẩn cầu với chư thiên thần phật.

Nếu thế gian thật sự có thần linh.

Ta nguyện đời đời kiếp kiếp không vào luân hồi, để cầu thời gian chảy ngược, vạn vật lặp lại, cha mẹ ta và Chiêu Ý một đời bình an trôi chảy.

Còn bản thân ta...

Sống hay chết, giao cho trời định.

3

Ngay từ đầu ta vẫn chưa nhớ lại mọi chuyện ở kiếp trước, chỉ cảm thấy vạn phần khó hiểu với thái độ chuyển biến đột ngột của Lục Chiêu Ý.

Nhưng ta là Tạ Trọng Lâu, cho dù nàng trốn tránh ta thì ta cũng phải tìm nàng hỏi cho rõ ràng.

Lúc nàng tự thuật giấc mơ kia trước mặt ta, vẻ đau thương và tĩnh mịch trong ánh mắt tuyệt đối không phải giả vờ.

Nháy mắt đó trong đầu ta đột nhiên hiện lên một ý niệm: Đó thật sự chỉ là một giấc mơ sao?

Lục Chiêu Ý sẽ vì một giấc mộng không hiểu ra sao mà có phản ứng lớn như vậy sao?

Hết thảy còn chưa rõ ràng thì vào lúc đi chùa Kim Lăng với nàng, ta đã gặp lão hòa thương tự xưng là Huyền Trần đó.

Ông ta vân vê hạt châu rồi nói với ta: "Thí chủ, ngươi không nên cố chấp, có một số việc từ ban đầu chính là hữu duyên vô phận."

Ánh mắt ta rét lạnh: "Ông đang nói cái gì?"

"Thí chủ rất rõ ràng bần tăng đang nói cái gì."

"Lão hòa thượng, ông có biết thế gian này luôn sẽ có người không tin thần phật?" Ta cười lạnh lùng nói: "Kết cục của nó ra sao là do ta tự mình quyết định, không do duyện phận càng không phải do thiên mệnh hư vô mờ mịt kia!"

Ông ta nghe vậy liền không nói nữa, khẩy phật châu hồi lâu mới nhắm mắt nói: "Trong lòng thí chủ có chấp niệm, tất nhiên là vô cùng trân quý, có lẽ có thể phá mê cục."

Sau này ta bị linh hồn xa lạ chiếm đoạt thân thể, vùng vẫy không thể thoát khỏi gông xiềng thì rốt cuộc mới hiểu câu nói của lão hòa thượng có ý gì.

Mà thế gian này có một người, chấp niệm của nàng cũng không ít hơn ta nửa phần.

Lục Chiêu Ý đứng trước mặt ta, sắc mặt trắng bệch nhưng vẻ mặt lại rất kiên định, nàng nói: "Ngươi không phải Tạ Trọng Lâu."

"Ta sẽ nghĩ cách gặp lại chàng."

Cho dù cách một lồng giam bị bao bởi sương mù, ta cũng có thể cảm nhận được chấp niệm đậm sâu trên người nàng.

Là quyết tâm đạp sông băng tìm ra lối thoát, một lòng trung thành vẫn luôn hướng về phía mặt trời.

Nàng cầm thanh đoản đao ta tặng nàng, dùng kiếm pháp và võ nghệ ta dạy nàng, rõ như ban ngày mà dọa lui linh hồn xa lạ kia.

Đoản đao dừng ở ngay trước mắt ta, vị trí cách con ngươi gần trong gang tấc, sắc mặt nàng tái nhợt, hơi thở hổn hển, thời khắc ánh mắt nàng chạm vào mắt ta thì vẻ ngoan tuyệt chống đỡ nơi đáy mắt lập tức sụp đổ, bị nước mắt tràn lan không còn hình dáng.

Đây là Lục Chiêu Ý.

Là vị hôn thê của ta.

Là cô nương dũng cảm nhất mà ta từng gặp.

Vào ngày đó, dường như số mệnh tối tăm ấy đã bị thanh đoản đao này đột nhiên cạy ra một vết nứt, mà ánh sáng từ khe nứt đó đã thay đổi quỹ đạo của thế giới này một cách nhẹ nhàng và lặng lẽ.

Trước khi đến Bạch Hạc Đình bình loạn, ta gần như có thể chắc chắn giấc mơ nàng từng kể với ta kia, cũng không phải chỉ là một giấc mơ.

Vậy nên ta cố ý đi gặp nàng một mặt.

Dưới ánh trăng mờ tối, lại một lần nữa ta không nhịn được mà hôn nàng.

Dường như thật lâu trước kia, bởi vì bỏ qua một nụ hôn như vậy mà ta đã từng hối hận đến chết.

Thời điểm gặp nạn ở Bạch Hạc Đình ta bị trúng hai mũi tên, khó khăn lắm mới tránh được chỗ hiểm rồi từ trên thuyền nhảy xuống nước.

Theo dòng nước siết vọt tới từ bốn phương tám hướng, còn có hết thảy của kiếp trước.

Ta nhớ lại mọi thứ.

Đó không phải là một giấc mơ của A Chiêu, mà là đau đớn thống khổ mà ta và nàng đã thực sự trải qua.

Kiếp này nàng vốn có thể hủy hôn với ta, sau đó bình an sống một đời, không còn liên quan gì đến hai người kia nữa.

Nhưng nàng lại chọn đi ngược dòng nước.

Vì cái gì không cần nói cũng biết.

Ta hiểu nàng như vậy, hiểu rõ dưới thân thể gầy yếu và khuôn mặt thanh lệ kia cất giấu một linh hồn ngoan cường và chấp nhất như thế nào.

Cô nương của ta, nàng dũng cảm hơn ta, cũng kiên cường hơn ta.

Đêm mưa tầm tã ấy, ta cứu nàng ra khỏi đám thuộc hạ của mặt thẹo, gắt gao ôm nàng vào lòng.

Trên tay của nàng, trên mặt, cánh tay và bờ vài trần trụi đều vẩy đầy máu tươi.

Ở trước mặt người ngoài, trước mặt những người lòng mang ác ý nàng đều lộ hết sắc bén, không để chịu nửa phần thua thiệt.

Chỉ khi nhìn thấy ta nàng mới không nhịn được rơi lệ.

Thật giống như tất thảy sự mềm mại và yếu ớt trên đời này của nàng, đều phơi bày trước mặt ta mà không cần giữ lại.

Vậy nên ta nhất định phải sống sót, bôn ba ngàn dặm về kinh, về đến bên cạnh nàng.

Giống như những gì ta nói trước khi đi, lần này trở về ta sẽ cưới nàng về nhà, khiến nửa đời sau của nàng không cần trải qua bất kì đau khổ nào nữa.

Đã qua hai kiếp mới có thể đợi tới ngày này.

Đêm tân hôn ta cực kỳ dịu dàng, không muốn nàng nhận được chút xíu đớn đau, sau đó nàng cuộn mình trong lòng ta ngủ thiếp đi, lúc trời tờ mờ sáng đột nhiên ta bị tiếng khóc lóc của nàng bừng tỉnh.

Mở mắt ra đã thấy nàng nắm chặt vạt áo ta, mãi mới nói được vài câu không lưu loát: "...Tạ Trọng Lâu."

"Chàng không được chết..."

Trái tim ta đau nhói, hốt hoảng cầm tay nàng rồi nhỏ giọng trấn an: "A Chiêu, đó là chuyện quá khứ rồi."

Yên lặng một lát nàng mới chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt trong veo còn sót lại mấy phần bất lực sợ hãi.

Nàng vươn tay ôm chặt ta, nói khẽ: "Chúng ta sẽ còn rời xa nhau nữa sao?"

Câu hỏi này vào đêm mưa to ta cứu nàng, nàng đã từng hỏi ta một lần.

Lúc đó ta không trả lời được, nhưng bây giờ ta cuối cùng cũng có thể nghiêm túc, trịnh trọng nói với nàng: "Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa."

Có lẽ do đêm qua quá mức mệt mỏi, ta khẽ hôn gò má của nàng, xoa đầu trấn an nàng sau cơn ác mộng, nàng lại buồn ngủ mà thiếp đi trong lòng ta.

Ta lại không có chút buồn ngủ nào, ngước nhìn về phía song cửa sổ.

Ngoài cửa sổ mưa rào vừa tạnh, năm nay hải đường xuân đã nở rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play