Diệp Thanh An không mặn không nhạt nhắc hắn: ''Ta cũng chẳng muốn bám lấy nàng ta chỉ là ta không mong sẽ có lần sau, hy vọng Vương gia có thể công bằng một chút đi. Quá tam ba bận, ngươi hiểu mà. Nhiều lần hắt nước bẩn lên ta, ta không cảm thấy vui đâu.''
''Chẳng may tâm tình khi đó không tốt...'' Ta đồ sát cả Nhiếp Chính vương phủ này.
Đuôi mắt nhếch lên, như đang uy hiếp.
Mộ Dung Trì Yến nhìn nàng thật kỹ, đối mặt với Diệp Thanh An như vậy, cảm giác thật xa lạ.
Hiển nhiên nàng có khác biệt rõ ràng cứ như là một người khác, rốt cuộc là chuyện gì?
Hộ vệ nhanh chóng đem Trần ma ma kéo ra ngoài hành hình, Bùi Ninh Dao lại thỉnh thoảng lau nước mắt.
''Tuy là ma ma phạm sai lầm, nhưng dù sao nàng cũng là người hầu hạ thiếp thân lâu nay, thiếp thân thật sự không đành lòng.''
''Bên cạnh nàng đang thiếu một người hầu hạ, bổn vương sẽ để quản sự tỉ mỉ chọn vài người đưa tới, không cần quá thương tâm.''
Nàng dường như mất kiên nhẫn, việc cũng đã giải quyết xong sao bọn họ vẫn còn đứng đây đã thế còn nồng đậm với nhau. Sợ nàng không biết tình cảm của họ sâu đậm sao hay là hết chỗ để ân ái. Thật là chướng mắt a.
Nghĩ rồi nàng nặn ra nụ cười 'thân thiện' đuổi người.
''Mọi chuyện không liên can tới ta, không biết các vị còn muốn ở tới khi nào.''
Hắn nghe thấy nàng nói vậy có chút không tự nhiên, xoay người muốn rời đi chỉ là sau lưng lập tức truyền tới tiếng ho dữ dội khiến Mộ Dung Trì Yến bất giác ngoái lại nhìn, đập vào mắt hắn là nàng đang ngồi trên đất. Mặc dù tay đã che miệng nhưng vẫn thấy máu chảy qua khe ngón tay rơi xuống đất cũng không ít, thấm đỏ trên cả y phục.
Khuôn mặt nàng trắng bệch. Không phải là bây giờ mới bị mà là hắn không để ý. Hắn không ngờ nàng lại chịu đựng nãy giờ.
Nàng cố gắng kìm nén để không bị phát hiện, định chờ hắn đi mới phun ra nhưng nào biết bản thân không chịu được mà bộc bạch.
Diệp Thanh An cố gắng gượng dậy nhưng không hiểu sao trước mắt tối đen, rồi cứ thế mất ý thức. Nhưng trước đó nàng nắm lấy tay Mặc Như nói hai chữ: ''Bình... tĩnh.''
Mặc Như mặt cũng trắng bệch, nàng lo lắng cho chủ nhân của nàng. Người mà Mặc Như dùng cả tính mạng bảo vệ cứ thế ngã vào vòng tay mình. Nàng muốn giúp chủ nhân nhưng không hiểu sao khi đó lại chẳng biết làm gì, chỉ có thể bất lực nhìn người đó ngã xuống.
Mặc Như nắm chặt tay, móng tay bấm vào da thịt khiến máu chảy ra. Nhưng... nàng đâu có để tâm, bây giờ Mặc Như có vẻ sắp mất lý trí rồi, nàng chỉ muốn xông lên một nhát chém chết Mộ Dung Trì Yến.
Viên Hân cũng đỡ Diệp Thanh An, thấy biểu cảm dọa người của Mặc Như liền bước lên một chút hướng Mộ Dung Trì Yến cầu xin.
''Vương gia, cầu xin ngài nghĩ tình nương nương bị oan mà phân phó đại phu đến chữa trị giúp người, thân thể người vốn không tốt, sẽ chịu không nổi đâu.''
Viên Hân tuy bề ngoài có vẻ cầu xin hắn cứu Diệp Thanh An nhưng thực chất là đang giúp Mộ Dung Trì Yến. Nàng ta đủ thông minh để có thể nhìn rõ tâm ý của Mặc Như cũng như sự thay đổi của nàng.
Nếu bây giờ Mặc Như và hắn đánh tay đôi thì người yếu hơn chắc chắn là Mặc Như thế nhưng nếu Diệp Thanh An tỉnh dậy không thấy Mặc Như sẽ như thế nào thì ai mà biết được!
Có thể là lúc trước sẽ bỏ qua nhưng bây giờ thì khác, có thể nàng giết luôn cả hắn không chừng.
Mộ Dung Trì Yến thoáng chút do dự, nàng chết có liên quan gì đến hắn?
Loại nữ nhân khiến người buồn nôn, hắn còn hận nàng không mau chóng biến mất.
Nhưng biểu hiện của hôm qua và hôm nay sao lại giống một người khác lạ?
Trắc phi Bùi Ninh Dao vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Vương phủ thấy Mộ Dung Trì Yến chần chừ bèn tiến lên một bước, nói: ''Vương gia, tốt xấu gì tỷ ấy cũng là Vương phi, vẫn nên cứu tỷ ấy đi.''
Mộ Dung Trì Yến lạnh lùng phân phó thủ hạ: ''Gọi Vu Tử Ân đến chữa trị cho nàng ta.''
''Rõ.''
Diệp Thanh An tỉnh lại, cảm giác khó chịu cũng giảm đi đáng kể.
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc đắng chát, Viên Hân thấy nàng tỉnh liền bưng đến đút cho nàng.
Nàng đặt ở chóp mũi ngửi thử, là kinh giới hoa, màn kinh tử, cam thảo, bạc hà và một vài vị thuốc khác chúng là những loại thuốc trị cảm và vô hại, nàng bịt mũi uống một hớp.
''Như, qua đây. Còn Viên Hân ngươi lui xuống đi.''
''Vâng."
Viên Hân nhanh chóng rời đi, Mặc Như nghe nàng gọi mà không kìm được lao thẳng vào người nàng khiến Diệp Thanh An xém chút thổ huyết.
''Thật may là ngươi vẫn ổn.'' Nàng rất hiểu con người nàng ấy, sợ rằng nếu không cản Mặc Như chỉ sợ Vương phủ này sẽ treo vải trắng.
''Chủ nhân, đây là đâu?''Mặc Như quỳ bên cạnh nàng hỏi.
Vì không có ký ức của nguyên chủ nên Mặc Như không biết nơi này chỉ đoán được là mình đã xuyên không.
Nàng cũng tận tình giải thích. Nơi đây là vương triều An Thịnh, là một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử.
Mặc Như khó hiểu nhìn nàng: "Vậy sao người biết tới thiên âm tán là của vương triều khác?''
''Độc thì ta biết, còn xuất phát từ đâu đều nhờ có ký ức của nguyên chủ. Nàng ta tuy bất tài vô dụng, học gì cũng không vào nhưng có một lần vô tình nghe người khác nói thiên âm tán là độc của vương triều Vinh Dương, mà thật may là nàng ta nhớ.''
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT