Mộ Dung Trì Yến trong mắt hiện lên lạnh lẽo, giống như trấn an vỗ bên eo nàng, thấp giọng nói: “Bản vương đếm tới ba, ngươi nằm chắc dây cương.”
Diệp Thanh An còn chưa minh bạch được ý nghĩa trong câu nói này thì Mộ Dung Trì Yến đã đếm đến ba, hắn bỗng nhiên vỗ mông ngựa, bạch mã một đường phi nhanh.
Diệp Thanh An nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, Mộ Dung Trì Yến cùng vị tiểu ám vệ kia đang hai địch năm, chỉ có thể nhìn thấy áo trắng của họ trong gió tung bay, kiếm quang xẹt qua nhanh chóng, cũng không rõ mặt của hắn.
Đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh chậm rãi lan khắp lưng mình, một dự cảm nguy hiểm cùng cực khiến da đầu nàng tê rần, xương sống lạnh lẽo.
Còn chưa kịp quay đầu lại đã nghe thấy một trận gió thổi bạt sau tai. Diệp Thanh An nhanh chóng nghiêng người né tránh, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tránh thoát, vai trái bị kiếm chém một đường kiếm khá sâu, ngã từ trên ngựa xuống.
Dự cảm cái chết gần trong gang tấc khiến nàng bộc phát ra sức mạnh đáng kinh ngạc.
Diệp Thanh An theo phản xạ lăn qua lăn lại mấy vòng tránh thanh kiếm chém xuống liên tục khiến nó chém xuống đất phát ra tiếng kêu chói tai.
Nàng dùng hết sức bắt lấy thanh kiếm lần nữa muốn chém xuống phía nàng.
Mộ Dung Trì Yến nghe thấy tiếng liền nhìn qua cũng vì thế mà bị phân tâm, làm cho thích khách có cơ hội đâm một nhát vào phần bụng.
Mộ Dung Trì Yến lùi lại vài bước rồi lấy tay che đi vết thương.
Tiểu ám vệ rơi vào tình thế khó, hắn nhìn Diệp Thanh An rồi lại nhìn Mộ Dung Trì Yến. Cuối cùng chọn đến chỗ Diệp Thanh An cứu nàng.
Sau khi giải quyết xong chỗ nàng liền kéo Diệp Thanh An qua chỗ Mộ Dung Trì Yến.
Tiểu ám vệ nắm chặt kiếm, cảnh giác nhìn mấy tên thích khách. Bộ dáng có thể xông lên đột phá vòng vây bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này Mặc Như và Vĩnh Bân cũng tới.
Có vẻ bên đó đã giải quyết xong hoặc giao cho hai ám vệ kia.
Có thêm hai người giúp sức nên tình thế cũng gần như vào thế cân bằng.
Đúng là này một người áo đen mới tới đến bên chỗ một tên có vẻ là người cầm đầu nói gì đó.
Người cầm đầu đám thích khách nhìn thoáng qua Diệp Thanh An một cái rồi nói: “Rút.”
Mọi người ai thở phào một hơi.
Diệp Thanh An ngay lập tức chạy qua chỗ Mộ Dung Trì Yến, giúp hắn cầm máu rồi ra lệnh: “Về vương phủ.”
Lúc về đến Nhiếp Chính vương phủ Diệp Thanh An lập tức phân phó.
“Các ngươi mau đi chuẩn bị rượu cay, nước vải sạch, đem hoa tiêu cùng nước muối nấu mang đến đây. Gọi cả Vu Tử Ân tới.”
“Vâng.”
Chờ Mộ Dung Trì Yến được đưa lên giường, Diệp Thanh An nhanh chóng cắt áo ở miệng vết thương, máu không ngừng tuôn ra, sắc mặt Mộ Dung Trì Yến tái nhợt.
Diệp Thanh An là người có ơn tất báo. Vì thế dù quan hệ của hai người rất tệ nhưng dù sao hắn cũng đã cứu mạng nàng, nàng cũng đâu thể coi như không nhận.
Hiện tại không có thuốc cầm máu nên chỉ có thể sơ cứu đơn giản nhất.
“Vải ướt.” Diệp Thanh An phân phó, rất nhanh nhận vải ướt từ vừa chuẩn bị, đem vết thương sạch sẽ.
“Lấy rượu tới.” Diệp Thanh An lại lợi dụng rượu cay lau vết thương, để người đem hoa tiêu nước muối bưng tới, nhúng vài ướt vào, thoa lên vết thương.
Mộ Dung Trì Yến lập tức đau tỉnh lại, thân thể bắt đầu co lại. Nếu là mấy người Mặc Như thì Diệp Thanh An chắc chắn sẽ nhẹ giọng an ủi, nếu không được thì mới dùng biện pháp mạnh.
Diệp Thanh An thấy hắn không nằm trong danh sách những người cần nhẹ nhàng nên trực tiếp bỏ qua bước một làm luôn bước hai: “Vĩnh Bân, đến đè lại hắn.”
Mấy người tuy không biết y thuật nhưng nếu lấy muối cho lên vết thương thì thốn phải biết, Vĩnh Bân hãi hùng khiếp vía: “Vương phi, sao lại xát muối trên vết thương?”
“Nước muối nấu cùng hoa tiêu có thể phòng ngừa vết thương thối rữa, còn có thể dừng ngứa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT