Diệp Thanh An buồn cười nhìn Mặc Như: “Hàn Nguyệt cô nương, đây là ca ca của tại hạ, rất ngưỡng mộ cô nương, không biết có thể để hắn* cùng vào sương phòng?”

*Trong tiếng Trung 她 (cô ấy) và 他 (anh ấy) phát âm giống nhau. Này kiểu như Hàn Nguyệt nghe vậy á.

“Đương nhiên, mời.” Hàn Nguyệt dẫn đường.

Tránh đám người đi vào trong, chợt có một người ngăn cản đường đi.

Mặc Như cùng Diệp Thanh An đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy mặt không biểu tình của Mộ Dung Trì Yến.

Mặc Như sửng sốt vài giây nhưng lập tức bình tĩnh lại.

Còn Diệp Thanh An thì mặt không đổi sắc nhìn hắn.

Hai người đối mắt nhìn nhau.

Một lát sau, Mộ Dung Trì Yến lành lạnh nhướng mí mắt: “Cùng ta trở về.”

Mặc Như chỉ còn một bước nữa là biết được người yêu của mình đang ở đâu, sao nàng có thể bỏ đi ngay lúc này được.

Mặc Như cắn răng nghiến lợi ra hiệu cho Diệp Thanh An.

Diệp Thanh An nhận tín hiệu cũng không phụ lòng mong mỏi: “Nếu không ngươi cùng chúng ta vào đi.”

Mặc Như cũng nhanh chóng tiếp lời: “Đúng vậy hiếm khi được nhìn thấy Hàn Nguyệt cô nương, bỏ lỡ rất đáng tiếc.”

Mộ Dung Trì Yến: “Không có hứng thú.”

Mặc Như: (T_T)

Một Diệp Thanh An đầu gỗ đã đành giờ lại thêm một Mộ Dung Trì Yến không hiểu phong tình.

Thật đúng là không có nhất, chỉ có hơn.

Mặc Như: Mệt mỏi quá, thế giới này hủy diệt đi:))

Diệp đầu gỗ: “Không hứng thú thì ngươi tới đây làm gì, ăn cơm à?”

Mộ không hiểu phong tình: “Trách ta? Ta còn chưa tính số với ngươi, vì sao vụng trộm chạy đến nơi đây?”

Diệp Thanh An châm chọc: “Chân trên người ta, ngươi quản được sao với cả ta đi đâu liên quan gì tới ngươi? Chúng ta có quan hệ gì sao?”

“Ta…”

Cũng đúng, Diệp Thanh An đi đâu thì liên quan gì tới hắn. Với cả quan hệ của hai người không tốt. Hắn còn chưa từng thừa nhận với bên ngoài nàng là Nhiếp Chính vương phi của mình.

Mộ Dung Trì Yến bị một câu nói của nàng làm á khẩu.

“Vậy ngươi chơi vui không.”

Diệp Thanh An: “Tạm được.”

Mặc Như đứng xem hai người đấu khẩu, đành phải giải vây.

Nàng ấy kéo góc áo của Diệp Thanh An.

Mặc Như: “Chúng ta về đi.”

Mặc Như đã nói vậy thì nàng cũng làm gì được chứ.

Diệp Thanh An đành xin lỗi Hàn Nguyệt: “Cô nương, hôm nay tại hạ có chút việc gấp cần rời đi, không thể phụng bồi, mong cô nương tha thứ.”

Hàn Nguyệt: “Không sao. Vậy công tử có muốn nói gì với ta không?”

Diệp Thanh An: “Không, chỉ là chuyển lời giúp ta rằng ta thích đôi mắt màu oải hương của người đó.”

Diệp Thanh An có thể chắc chắn rằng người này không phải Mặc Dật nhưng có một điều là Hàn Nguyệt quen hắn. Lại còn rất thân.

Nếu không sao có thể dạy nàng bài này chứ.

Hàn Nguyệt không hiểu câu nói này có ý nghĩa gì nhưng để ý mới thấy, trên người vị công tử này có mùi oải hương.

Có lẽ là một ám hiệu gì đó của họ.

Từ Vũ Nhạc lâu đi ra, Mộ Dung Trì Yến nhíu mày: “Bản vương cũng không biết vương phi còn có sở thích này, một nữ tử lại thích mỹ nhân?”

“Ta vốn yêu thích cái đẹp, chưa từng phân biệt nam nữ.”

“Vậy sao?”

Diệp Thanh An: “Tất nhiên, nếu không phải chưa từng thấy nam nhân đẹp hơn ngươi thì ta cũng chẳng vội vàng thành thân.”

Mộ Dung Trì Yến nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

Câu chuyện cứ như vậy dừng lại.

Ban đầu Diệp Thanh An cứ nghĩ hắn sẽ hỏi chuyện cầm nghệ của mình nhưng đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì cả.

Bọn họ cứ như thế đi đến xe ngựa.

Vĩnh Bân bên cạnh hành lễ: “Vương gia, ừm…”

Vĩnh Bân: Ủa, ai đây?

Trăng hôm nay không quá sáng nên khi thấy Diệp Thanh An trong bộ nam trang hắn cũng không nhận ra, đến khi thấy Mặc Như thì nghĩ đừng nói đây là vương phi.

Mặc Như mặc nam trang cũng không thay đổi quá nhiều nhưng Diệp Thanh An thì gần như biến thành người khác nên hắn không nhận ra cũng phải.

“Vương phi?”

Vĩnh Bân thử gọi một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play