“Ba, để Thẩm Thư làm thư ký cho con đi, như thế con sẽ dễ quản lý hơn.” Hắn làm mặt lạnh, thong thả đưa ra một đề xuất.

Thẩm Thư lập tức buông đũa xuống, tròn mắt định phản bác.

“Công việc đang rất nhiều, con nên để thư ký hiện tại làm đi, cứ để Thẩm Thư làm ở phòng tài vụ là được rồi.” Ông liếc nhìn cô: “Sau lần này chắc con cũng rút ra bài học rồi chứ Thẩm Thư?”

Cô rụt cổ, ngoan ngoãn ăn cơm tiếp.

Hắn làm mặt lạnh, chân mày hơi nhíu lại: “Ba à, con có đủ thời gian và kiên nhẫn để đào tạo Thẩm Thư, còn về số lượng công việc, một mình con tự gồng gánh được.”

“Lạch cạch.” Đũa trên tay cô rơi xuống sàn.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô, Lưu Ký Hoa mặt mày lo lắng, vội vàng hỏi han: “Thẩm Thư, con sao vậy?”

Thẩm Hàn Phong quay hẳn sang bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt khác hoàn toàn với mọi người.

Cô luống cuống, ấp úng: “Con…không sao, xin lỗi…là con sơ ý?”

Mọi người tiếp tục được một phen kinh ngạc. Hôm nay cô biểu hiện thật lạ, rất lễ phép và nhẹ nhàng, chứ không ngông cuồng như những ngày trước. Có phải sau sự việc đó, cô đã ý thức được cái sai của bản thân rồi không?

Giúp việc nhanh chóng mang lên cho cô một đôi đũa mới. Thẩm Chí Tường tiếp tục trở lại vấn đề: “Được rồi, để vết thương của Thẩm Thư lành hẳn, ba sẽ xem xét và sắp xếp sau.”

Thẩm Thư cẩn thận xếp dụng cụ y tế vào khay, đặt lên giường, ngồi khoanh chân lại, chuẩn bị thay băng cho vết thương.

”Cạch.”

Cô giật mình ngước lên. Thẩm Hàn Phong mặc nguyên bộ đồ ngủ màu xanh than bước vào. Cô tròn mắt kinh ngạc, cô nhớ là cô đã khoá cửa rồi mà.

Như nhìn thấy thắc mắc của cô, hắn khoá cửa lại, vứt chìa khoá phòng lên kệ tủ cạnh cửa. Từng bước tiến về phía cô.

“Anh…muốn làm cái gì?”

”Thay băng cho em.”

“Không cần…tôi tự thay được.”

“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì em.”

Cô nhìn hắn với ánh mắt đề phòng, người hơi rụt lại. Nhưng ánh mắt của hắn cơ hồ khiến cơ thể cô đóng băng. Hắn từng bước tiến đến, cô vẫn ngồi bất động trên giường trước khay dụng cụ y tế. Cho đến khi hắn chỉ cần vươn tay là túm được cô thì đột nhiên cô có phản ứng, định chạy xuống giường.

Thẩm Hàn Phong nhanh như cắt, ôm ngang eo, hai bàn tay điêu luyện giữ chặt cổ tay cô. Kéo ngược ra sau.

”Aaa…” Cô đau đớn kêu lên vì hành động thô bạo của hắn khiến cô cử động chạm vào vết thương.

“Cạch, cạch.”

Một bên, hai bên, chiếc còng số tám được dập xuống, cánh tay bị kéo ngược ra phía sau. Mặt cô nhăn lại vì đau đớn, hắn đã ôm ngang eo để cô dựa sát lưng vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hắn phả hơi thở ấm nóng kề sát bên tai cô từ phía sau: “Nếu em còn phản kháng, e là sẽ xảy ra chuyện thật đấy.”

Thanh âm thầm thì ngập mùi mờ ám khiến cơ thể cô bất giác run nhẹ. Chỗ nào đó trên cơ thể cơ hồ cảm thấy ngứa ngáy. Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, cơ thể nóng ran, nhưng chỉ có thể ngồi im, không dám động đậy.

Hắn hài lòng trước biểu hiện ngoan ngoãn của cô, bàn tay lần mò bắt đầu cởi từng cúc áo. Tim cô đập vội vàng như trống đánh. Hơi thở không kiểm soát nổi mà trở nên hỗn loạn. Rõ ràng hắn chỉ cần kéo áo qua vai cô một chút là có thể thay băng, đằng này hắn cứ nhất quyết cởi hẳn áo cô ra là sao?

Cảm nhận được hết những phản ứng trong cô, khoé miệng hắn âm thầm nhếch lên một giây rồi tiếp tục làm mặt lạnh. Vết thương của cô tuy không đáng ngại nhưng khá sâu, hễ động chạm vào sẽ cảm thấy rất đau buốt.

“Em phải mau khỏi, tôi rất nhớ em!”

Thẩm Thư khẽ rùng mình, nuốt nước bọt, ngồi im như tượng. Lời nói này cô phải hiểu theo nghĩa nào đây. Rốt cuộc hắn có ý gì với cô, tại sao cứ ở gần, hắn liền nghĩ đến chuyện đó. Có phải hắn ghét cô tới mức, cậy cớ không cùng huyết thống, muốn dùng cơ thể cô để thoả mãn tính dục của hắn không.

Cô căn bản chỉ là dụng cụ để hắn chơi bời, hắn cố tình gần gũi cô, kiểm soát cô để có cơ hội xâm chiếm cô nhiều hơn.

“Thiên Tâm, con đang làm gì vậy?”

Đã ăn tối được khoảng một tiếng rồi, nhưng Thẩm Thiên Tâm vẫn lúi húi trong bếp chưa chịu ra. Lưu Ký Hoa thấy lạ liền vào tận nơi hỏi.

Thẩm Thiên Tâm mỉm cười chỉ vào chiếc nồi nhỏ đang sôi sục trên bếp: “Con đang hầm canh gà cho chị Thẩm Thư.”

Lưu Ký Hoa kinh ngạc nhìn cô ta: “Con hầm canh cho Thẩm Thư, các con đã làm lành rồi sao?”

Thẩm Thiên Tâm khẽ lắc đầu: “Không phải ạ, nhưng mẹ à, bọn con bên ngoài thì lạnh nhạt như vậy thôi, nhưng trong lòng vẫn có nhau, mẹ cũng biết rồi đấy, chị ấy không nghĩ ngợi, dùng cả cơ thể che chắn cho con thì có thể không có tình cảm sao, con hầm canh cho chị ấy thì có là gì, với lại, từ nhỏ sức khoẻ của chị ấy cũng yếu hơn anh em con, dù là vết thương không đáng ngại nhưng vẫn phải tẩm bổ.”

Lưu Ký Hoa nở nụ cười hiền dịu, nắm lấy bàn tay của Thẩm Thiên Tâm, khẽ vuốt ve: “Con hiểu như vậy là tốt, mẹ nhìn thấu Thẩm Thư từ lâu rồi, con bé không có ác ý, nhưng vẫn cứng đầu giận dỗi mọi người, mẹ cũng hy vọng một ngày nào đó, nó chịu tha thứ cho mẹ.”

Thẩm Thiên Tâm không cần đến giúp việc, cô ta tự bưng bát canh nóng lên phòng cho cô. Bước đi còn rất cẩn thận như đang nâng niu báu vật, sợ làm đổ ra ngoài.

“Cốc cốc cốc.”

Thẩm Thư giật thót tim.

“Ngồi im!”

Còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Hàn Phong đã nghiêm giọng nạt nộ cô.

Thẩm Thiên Tâm một tay bê khay canh, một tay vặn cửa. Cô ta nhíu mày khó hiểu, ở nhà mà cô cũng khoá cửa phòng sao, thật lạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play