Tần Nghi đưa Kỷ Nhiên Tân đến khoa cấp cứu của bệnh viện, sau khi chụp X – quang thì được chẩn đoán là gãy xương mắt cá chân, cần phải phẫu thuật cố định.
Tần Nghi cảm thấy tình huống này khá nghiêm trọng, không thể tự ý quyết định, bèn gọi điện cho Tần Phong, cuối cùng quyết định ngày mai Tần Phong sẽ lái xe tới đón Kỷ Nhiên Tân về nhà, đến bệnh viện tốt hơn trong thị trấn phẫu thuật.
Đêm đó, Kỷ Nhiên Tân phải ở tạm trong bệnh viện để theo dõi.
Lúc Tần Nghi ra cuối hành lang gọi điện thoại cho Tần Phong quay lại phòng bệnh, nhìn thấy Cù Hạo dùng hai tay bụm mặt, cả người chật vật ngồi trên ghế bên ngoài phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng Tần Nghi đi lại, anh ta cũng không ngẩng đầu lên.
Tần Nghi mở cửa phòng bệnh bước vào, nói với Kỷ Nhiên Tân: "Cù Hạo ở bên ngoài, em có muốn nói gì với nó không?"
Vốn Kỷ Nhiên Tân đang cúi đầu nhắn tin báo với Thi Đằng, lúc này lập tức ngẩng đầu lên, hơi do dự hỏi: "Em có thể à?"
Tần Nghi không trả lời lại, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh đến trước mặt Cù Hạo, nhìn anh ta nói: "Muốn nói gì tự vào nói với Kỷ Nhiên Tân."
Cù Hạo ngẩng đầu lên, trên mặt đầy bụi bẩn còn lẫn cả vết máu, anh ta hơi ngẩn ra, đứng dậy đi về phía phòng bệnh.
Sau khi anh ta đi Tần Nghi ngồi luôn xuống băng ghế đó.
Chân Kỷ Nhiên Tân bị thương nên tạm thời cố định lại, nằm trên giường bệnh trông vô cùng đáng thương.
Cù Hạo đi đến chiếc giường bệnh trống bên cạnh ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, anh thật sự không cố ý."
Kỷ Nhiên Tân úp điện thoại lên ngực, nhìn Cù Hạo cười, "Được rồi, tha thứ cho anh."
Cù Hạo im lặng một lúc, nói: "Hay là mày cứ mắng anh đi."
Kỷ Nhiên Tân nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh mang theo ý cười, "Không mắng anh, em thích anh còn không kịp nữa là, mắng gì chứ?"
Cù Hạo nghe cậu nói vậy thì sững sờ, vẻ mặt hoang mang nhìn cậu.
Kỷ Nhiên Tân nói: "Từ nhỏ em đã rất thích anh rồi, cảm ơn anh vẫn luôn chăm sóc em nhiều năm như vậy, anh đối với em mà nói vẫn luôn là một sự tồn tại đặc biệt. Thế nhưng bây giờ đã có người đặc biệt hơn xuất hiện, sau này anh không cần phải lo lắng cho em nữa, có thể buông tay rồi."
Cù Hạo ngơ ngác nhìn cậu.
Kỷ Nhiên Tân nói: "Mặc kệ em và Tần Nghi có đi được đến cuối cùng hay không, đó cũng là sự lựa chọn của bọn em, nếu sau này có xảy ra chuyện gì dù hối hận thì cũng là kết quả mà bọn em phải gánh chịu chứ không nên do anh quyết định giúp bọn em, hiện tại em rất tốt, cũng rất thỏa mãn, anh không cần phải áy náy, đi về nghỉ ngơi đi."
Cù Hạo liếm liếm đôi môi khô khốc, anh ta hít sâu một hơi nói: "Anh ở lại cùng mày."
"Không cần," Kỷ Nhiên Tân vội vàng từ chối, "Em có Tần Nghi rồi, không làm phiền anh nữa."
Cù Hạo nhìn cậu, nhìn rất lâu cũng không nói gì, phải đến đến hai, ba phút sau anh ta mới đứng lên đi ra ngoài, trước khi bước qua cửa phòng bệnh, không nén được hỏi: "Có phải mày..." nói chưa hết câu anh ta đã ngừng lại.
Kỷ Nhiên Tân khó hiểu hỏi: "Gì ạ?"
Cù Hạo lắc đầu, "Không có gì." Hắn bước ra khỏi phòng bệnh, không nói lời nào với Tần Nghi đang ngồi trên băng ghế trong hành lang, đi thẳng luôn.
Lúc Tần Nghi bước vào phòng bệnh thì tiện tay đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh chỉ có một chiếc đèn huỳnh quang, treo trên trần nhà sơn trắng sáng đến chói mắt.
Tần Nghi ấn công tắc trên vách tường tắt đèn đi, sau đó mới chậm rãi đi lại cạnh giường bệnh ngồi xuống, hắn nói: "Ngủ đi."
Đôi mắt Kỷ Nhiên Tân dần dần thích ứng được với bóng tối, cậu nhìn bóng người mảnh khảnh của Tần Nghi bên cạnh nói: "Anh ngủ cùng em đi."
Tần Nghi không lên tiếng.
Kỷ Nhiên Tân cẩn thận cố gắng duỗi cái chân còn lại không bị thương của mình qua, đụng đụng vào chân của Tần Nghi, sau đó dần dịch chuyển ra chính giữa muốn cọ cọ hắn.
Lúc này Tần Nghi mới túm chân của cậu lại, im lặng dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn chân cậu.
Kỷ Nhiên Tân đột nhiên nhảy dựng lên, đụng phải mắt cá chân bị thương, lại ai ui một tiếng vật vã ngã xuống.
Tần Nghi buông cậu ra, "Còn không chịu nằm yên."
Kỷ Nhiên Tân vẫn rên ư ử kêu đau.
Tần Nghi nói với cậu: "Sáng sớm mai cha anh sẽ tới đón em, đến lúc đó anh không thể cùng em về được."
"Ừ," Kỷ Nhiên Tân nhìn hắn, "Tại sao?"
Tần Nghi nói: "Có mẹ em ở nhà chăm sóc em, anh cũng không có lý do gì để nhất định phải về cùng, em cứ dưỡng bệnh cho tốt, cuối tuần anh sẽ về."
Kỷ Nhiên Tân chớp chớp hai mắt, không nói gì.
Tần Nghi đi tới bên giường, cúi người xuống đưa tay lên che hai mắt cậu lại, nhỏ giọng nói: "Ngoan, chỉ là tiểu phẫu thôi không có gì phải sợ." Nói xong, vẫn giữ nguyên động tác che mắt cậu, ghét sát lại hôn lên môi cậu.
Kỷ Nhiên Tân cười khẽ, "Như này là xong chuyện à?"
Môi Tần Nghi kề sát mặt cậu, "Chờ em khỏe lại đã."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT