Nhân viên phục vụ men theo cầu thang nhỏ đi lên, bước lại bàn Tần Nghi đặt hai bộ bát đũa, để lại một tờ thực đơn, rồi không nói thêm gì nữa chạy thẳng xuống lầu dưới.
Toàn bộ lầu hai chỉ có ba cái bàn, từ lúc hai người Tần Nghi đi lên, phía bàn của Cù Hạo đã ngừng nói chuyện, chỉ còn lại bàn của một cặp tình nhân, mặt đối mặt kề sát nói chuyện, giọng rất nhỏ, thành ra không gian ầm ĩ náo nhiệt bỗng yên tĩnh hẳn.
Kỷ Nhiên Tân dùng hai tay lật tờ thực đơn dính đầy dầu mỡ, liếc mắt nhìn Tần Nghi.
Tần Nghi nói: "Muốn ăn gì thì tự gọi đi."
Kỷ Nhiên Tân lại hạ mắt nhìn thực đơn, đi đến đầu cầu thang hét lên với phía bên dưới: "Một phần cá nướng sốt chao!"
Phía dưới lập tức vang lên tiếng hô của bà chủ: "Được!"
Kỷ Nhiên Tân định quay lại chỗ của mình, nhưng Cù Hạo ngồi cách đó không xa đã vươn tay ra túm được tay cậu.
Ở ngay trước mặt Tần Nghi, phản ứng của Kỷ Nhiên Tân khó tránh khỏi hơi khẩn trương, cậu lập tức giơ tay lên tránh khỏi tay Cù Hạo, "Làm gì vậy?"
Thành ra Cù Hạo còn chưa nói gì, Hà Đông ngồi bên cạnh anh ta đã không hài lòng, "Sao vậy? Mày không phải là anh em của thằng Cù à?"
Kỷ Nhiên Tân cười đáp lại hắn ta, "Để hôm khác uống rượu với các anh, hôm nay em có hẹn rồi."
"Tần Nghi ha," Giọng Hà Đông không thân thiện lắm, "Tần Nghi là ai mày cũng không phải không biết, mày với nó thân thiết vậy là kiểu gì?"
Lúc hắn ta nói chuyện giọng không hề nhỏ, chắc chắn Tần Nghi đã nghe được hết.
Nhưng Tần Nghi không lên tiếng.
Kỷ Nhiên Tân vẫn giữ thái độ ôn hòa cười, "Đều xem như anh em của em cả, hôm khác em sẽ mời khách, hôm nay đừng tính toán với em, vậy nhé, anh Đông?"
Cậu cười lên đôi mắt hàng mày đều cong cong thật sự rất đẹp, ý định gây rối của Hà Đông không thể tiếp tục được, cuối cùng chỉ hừ một tiếng không nói nữa.
Kỷ Nhiên Tân quay lại chỗ ngồi xuống.
Tần Nghi ngước mắt lên nhìn cậu: "Không cần đi rửa tay à?" Giọng điệu của hắn bình thản, giống như đang nói đùa với Kỷ Nhiên Tân vậy.
Thế nhưng Kỷ Nhiên Tân lại sững người, trong lòng giật thót, nhanh nhẹn đứng dậy đi về phía cầu thang, ngoan ngoãn xuống lầu rửa tay. Lúc đi lên lần nữa cậu cách Cù Hạo rất xa, sợ lại bị túm rồi lại bị bắt đi rửa tay tiếp.
Qua một lát, Kỷ Nhiên Tân nghe đám người Cù Hạo lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ mang bia lên.
Cậu lén lút quay đầu lại nhìn một chút.
Tần Nghi nhận ra, nhỏ giọng hỏi cậu: "Muốn uống cùng bọn nó à?"
Kỷ Nhiên Tân nói: "Em chỉ nhìn thôi."
Tần Nghi lại hỏi: "Nhìn Cù Hạo?"
Kỷ Nhiên Tân cắn cắn đầu đũa, "Bọn em lớn lên cùng nhau mà."
Tần Nghi nói: "Em còn yêu thầm nó nhiều năm như vậy."
Kỷ Nhiên Tân nghe vậy vội vàng nói: "Đều đã là quá khứ rồi, có thể đừng nhắc nữa được không?"
Tần Nghi không trả lời, chỉ khẽ cười.
Tối hôm ấy, Kỷ Nhiên Tân cảm giác Cù Hạo uống rất nhiều, cậu và Tần Nghi không uống bia, lúc sau bọn cậu đã rời đi trước đám người Cù Hạo.
Từ quán cá nướng ra ngoài trời đã tối hắn rồi, đứng dưới ngọn đèn đường vàng nhạt, một cơn gió nhẹ thổi tới, Kỷ Nhiên Tân ngửi được trên người vẫn vương mùi cá nướng nhàn nhạt.
Tần Nghi đút hai tay trong túi quần, bị cậu kéo tiến lên phía trước một bước, đứng vững cúi đầu nhìn cậu: "Có mùi không?"
Kỷ Nhiên Tân ngẩng đầu lên, "Ừ, mùi cá nướng."
Tần Nghi giơ tay lên kều nhẹ tóc mái trên trán của cậu: "Chưa ăn no à?"
Kỷ Nhiên Tân cảm thấy lời nói của hắn có chút mờ ám, bèn tự giác dựa sát người lại gần, ngước đầu lên cười, nhỏ giọng nói: "Vậy đêm nay anh muốn đút em ăn no hử?"
Tần Nghi đột nhiên nhìn xung quanh một vòng, sau đó bắt lấy cánh tay Kỷ Nhiên Tân kéo cậu đi về phía trước.
Hắn kéo Kỷ Nhiên Tân đi tới một góc kín đáo bên bức tường ngoài cổng trường, hai tay nắm cổ tay Kỷ Nhiên Tân vòng sau thắt lưng mình, cơ thể dính sát vào người Kỷ Nhiên Tân, sau đó hôn lên môi của cậu.
Dù lúc này có người đi ngang qua, cũng chỉ nhìn được bóng lưng của Tần Nghi, không thể phân biệt đó là ai.
Kỷ Nhiên Tân hơi lâng lâng, hít thở không thông ôm chặt lấy Tần Nghi, bị hôn đến mức nhũn cả chân.
Bấy giờ, điện thoại của cậu đột nhiên vang lên phá hỏng bầu không khí, vô cùng không tình nguyện nhưng Kỷ Nhiên Tân vẫn đẩy Tần Nghi ra trước, sau đó móc tìm điện thoại trong túi quần.
Là điện thoại của Thi Đằng, sốt ruột cuống lên nhờ cậu giúp lấy đồ từ chỗ một đàn chị.
Cúp điện thoại, cậu nghe Tần Nghi nói với cậu: "Về đi."
"Không!" Kỷ Nhiên Tân vô cùng cương quyết cự tuyệt, "Anh đợi một lát, em lấy xong quay lại ngay, không cho về!"
Giọng Tần Nghi đượm ý cười, "Còn muốn quay lại làm gì?"
Kỷ Nhiên Tân vừa chạy về hướng trường học vừa quay đầu lại vẫy vẫy tay với Tần Nghi: "Tiếp tục á!"
Lúc Kỷ Nhiên Tân chạy xa, Tần Nghi vẫn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cậu.
Ở phía sau Tần Nghi, hai mắt Cù Hạo đỏ ngàu siết chặt chai bia, ánh mắt hung dữ tiến về phía Tần Nghi.
Hà Đông đuổi kịp giật được chai bia trong tay anh ta, nói: "Trước tiên mày muốn xử Tần Nghi thì cũng đừng làm lớn chuyện quá, không sợ bị trường đuổi học à?"
Cù Hạo chửi một câu: "Đệt mẹ."
Hà Đông vỗ một bên vai anh ta, "Đi, giúp mày chỉnh nó, bảo nó sau này nhìn thấy em trai mày thì cút xa một chút."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT