Kỷ Nhiên Tân bị kéo đến trường Đại học Khoa học và Công nghệ để ăn trưa với bọn Cù Hạo, cả quá trình cậu không có chút tinh thần cũng chẳng muốn ăn gì cả, nhìn những món xào nhỏ Cù Hạo bưng tới đặt trên bàn, gần như không muốn động đũa.
Cơm nước xong xuôi, Kỷ Nhiên Tân đặt đũa xuống, nói: "Em về đây."
Cù Hạo hỏi cậu: "Về đâu?"
Kỷ Nhiên Tân nói: "Về ký túc xá ngủ."
Cù Hạo vốn định bảo cậu buổi chiều cùng đi chơi, nhưng nhìn cậu thật sự chẳng có chút tinh thần nào, bèn nói: "Về đi, buổi tối ra ngoài ăn."
Kỷ Nhiên Tân trả lời anh ta: "Buổi tối tính sau đi." Rồi vác balo lên, bước ra khỏi căn tin của trường Đại học Khoa học và Công nghệ.
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh vẫn chưa kết thúc, khuôn viên trường Đại học Khoa học và Công nghệ rất vắng vẻ, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy vài ba sinh viên đi trên con đường nhỏ trong trường.
Buổi chiều không có nắng, nhưng không khí có chút ẩm ướt oi bức, giống như thể sắp có mưa vậy, Kỷ Nhiên Tân thầm nghĩ, mùa thu ở thành phố này mưa nhiều thật đấy.
Ra khỏi trường Đại học Khoa học và Công nghệ, Kỷ Nhiên Tân đi bộ không lâu lắm đã về đến trường của mình, vừa bước vào cổng trường lập tức nhìn thấy những tấm áp phích lớn đầy màu sắc dán trên bảng tin cạnh con đường chính, có một cặp đôi đứng tựa vào nhau trước bảng tin, đang ngửa đầu nhìn mấy tấm áp phích.
Kỷ Nhiên Tân chợt nghĩ, nếu cậu chủ động đi tìm Tần Nghi, nói cho Tần Nghi biết cậu đã suy nghĩ rõ ràng, xác định là anh ấy rồi, liệu Tần Nghi có thể đón nhận cậu thêm một lần nữa không.
Nhưng cậu có nên làm vậy không?"
Tần Nghi là người quyết đoán như vậy, không chừa lối thoát cho mình cũng chẳng chừa lại cho người khác một lối thoát, cậu thật sự có thể kham nổi sao?
Cậu trở lại ký túc xá, lúc mở cửa ra không thấy ai ở trong ký túc xá cả, có người về nhà, có người thì đi ra ngoài du lịch.
Kỷ Nhiên Tân đặt balo lên bàn, cởi giày rồi vươn tay ra vịn cầu thang bên cạnh trèo lên giường, cậu ngồi ở mép giường, tiện tay cởi tất dưới chân ném đi, hình như ném trúng trên ghế, rồi ngửa mặt đổ người xuống giường.
Cậu nghĩ: Cậu không muốn nói dối anh ấy, hơn nữa anh ấy nhẫn tâm như vậy, không làm được nhưng dù có đụng đầu chảy máu cũng nhất quyết không quay đầu lại, đã như vậy thì tốt nhất là mình nên buông tay khi vẫn còn kịp. Có rất nhiều chuyện không kiên trì không nghĩ đến nữa, sẽ dần dần phai nhạt, xem đi chuyện Cù Hạo cũng không phải cũng như vậy sao?
Kỷ Nhiên Tân quay mặt vào tường lại nghĩ: Nhưng mà mình thích anh ấy quá.
Sau đó cũng không có sau đó nữa, lý trí và tình cảm cứ giằng co như vậy, để rồi kết quả cuối cùng vẫn là một câu đó: Nhưng mà mình thích anh ấy quá.
Không biết đã qua bao lâu, Kỷ Nhiên Tân nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, cứ mơ mơ màng màng, thậm chí còn mơ thấy Tần Nghi đến ký túc xá của cậu, đứng bên giường nói chuyện với cậu.
Giấc mơ này giống như thật vậy, mãi đến tận khi Kỷ Nhiên Tân bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức.
Cậu mở mắt ra, trong phút chốc cũng không biết rốt cục mình đang ở đâu, ngây ngẩn một lúc, tiếng gõ cửa vẫn đang vang lên, cậu mới phục hồi lại tinh thần, vừa lớn tiếng hỏi: "Ai vậy?" vừa vịn cầu thang bên giường trèo xuống.
Mở cửa phòng ra, Kỷ Nhiên Tân nhìn thấy bên ngoài có hai cô gái, cậu đều không quen, nhưng hình như là sinh viên nữ trường cậu.
Kỷ Nhiên Tân khó hiểu hỏi: "Xin hỏi tìm ai vậy?"
Một cô gái cởi mở nói: "Tìm em đó, Kỷ Nhiên Tân."
Kỷ Nhiên Tân giơ tay lên cào cào mái tóc hơi rối, "Có chuyện gì không ạ?"
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, một người trong số đó lên tiếng: "Chị tên Từ Tiểu Hạ, chị ấy là Lưu Vi Vi, bọn chị đến từ hội sinh viên của trường, không biết em đã nghe nói qua về hội diễn văn nghệ của ba trường chúng ta vào lễ giáng sinh năm nay chưa?"
Kỷ Nhiên Tân mờ mịt lắc đầu.
Lưu Vi Vi nói: "Ở cổng trường có dán áp phích tuyên truyền đó."
Kỷ Nhiên Tân vẫn lắc đầu, "Em không để ý."
Lưu Vi Vi vẫn nói tiếp: "Hội diễn văn nghệ lễ giáng sinh là do hội sinh viên của ba trường chúng ta đồng tổ chức, bắt đầu từ giờ đang kêu gọi đăng ký tham gia chương trình, trong đó tụi chị có dựng một sân khấu kịch, gồm ba nhân vật chính, muốn sinh viên của ba trường mỗi người đóng một vai."
Kỷ Nhiên Tân đã hơi hiểu ý của các cô: "Hai chị muốn tìm em diễn à?"
Từ Tiểu Hạ mỉm cười: "Không phải em học diễn xuất sao?"
Kỷ Nhiên Tân hơi do dự, cậu cũng không phản cảm đối với loại biểu diễn này, nhưng nếu muốn biểu diễn vào lễ giáng sinh, chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thời gian để dàn dựng và luyện tập tiết mục.
Từ Tiểu Hạ nhìn cậu đang do dự, nói thêm: "Em cũng đừng từ chối bọn chị, mấy anh chị trong hội sinh viên đều đề cử em đóng vai chính, lúc nãy tụi chị có gọi cho em mấy cuộc điện thoại, nhưng không thấy em bắt máy."
Kỷ Nhiên Tân ngẩng đầu nhìn chiếc điện thoại nhét dưới gối đầu rồi nói: "Xin lỗi, điện thoại của em để im lặng."
Từ Tiểu Hạ tiếp tục thuyết phục: "Em vốn học diễn xuất mà, cơ hội lần này tốt như vậy, sau này viết vào CV của em nhìn sẽ đẹp hơn."
Kỷ Nhiên Tân bèn gật gật đầu.
Lưu Vi Vi vui vẻ rút một quyển kịch bản từ trong chồng tài liệu đang ôm trên tay ra đưa cho cậu.
Kỷ Nhiên Tân nhận kịch bản, vừa mới lật một trang, lại nghe Từ Tiểu Hạ hỏi cậu: "Em quen Tần Nghi bên Đại học Khoa học và Công nghệ à?"
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Từ Tiểu Hạ.
Từ Tiểu Hạ cười giải thích: "Lúc trước có người nói nhìn thấy hai người ăn cơm với nhau."
Kỷ Nhiên Tân hơi mất tự nhiên sờ sờ tóc, cậu không nghĩ tới mình và Tần Nghi cùng ăn cơm lại làm người ta chú ý, không nhịn được hỏi: "Các chị đều biết Tần Nghi ạ?"
Lưu Vi Vi nói: "Trai đẹp của Đại học Khoa học và Công nghệ mà, chưa nhìn thấy nhưng cũng nghe người ta nói qua rồi."
Kỷ Nhiên Tân hơi ngẩn ngơ, không ngờ rằng Tần Nghi ở trong mấy trường đại học quanh đây lại nổi tiếng đến vậy.
Từ Tiểu Hạ ghé sát hơn một chút, hỏi cậu: "Em có thể giúp tụi chị liên lạc với Tần Nghi không?"
Kỷ Nhiên Tân nghe vậy thì sửng sốt, sau đó nói luôn: "Các chị muốn tìm Tần Nghi diễn? Không được đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT