Làn gió mát rượi của màn đêm giữa cánh đồng hoang thổi qua những ô cửa sổ trống trải, thổi tan mùi ngai ngái trong hoàn cảnh chật hẹp, chỉ còn lại mùi tanh của bùn đất và tro bụi.

Kỷ Nhiên Tân cầm cái quần bị ném qua một bên mặc vào, rồi dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống.

Ban nãy cậu đã xảy ra quan hệ với một người đàn ông xa lạ ngay cả tên cũng không biết, sau cuộc ân ái hơi thô bạo, cậu nhìn thấy người đó kéo quần lên vội vàng rời đi, ném cậu lại một mình trong tòa nhà trống trải đổ nát này.

Kỷ Nhiên Tân vén mái tóc rối bù của mình, chợt nhìn thấy màn hình của chiếc điện thoại bị cậu ném qua một bên đang lóe sáng, cậu không nhớ mình đã đặt chế độ im lặng vào lúc nào, có vẻ như cuộc điện thoại này gọi được một lúc rồi.

"A lô?" Kỷ Nhiên Tân nhận điện thoại.

Bên kia điện thoại, giọng nói trầm thấp của Cù Hạo vang lên, như thể đang kiềm chế lửa giận: "Đang ở đâu đấy?"

Kỷ Nhiên Tân ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi tùy tiện trả lời: "Đang đi dạo bên ngoài, sao vậy?"

Cù Hạo nói: "Anh đang ở cổng trường mày, đợi mày ở quán đồ nướng Từ Ký, nhanh tới đây."

Kỷ Nhiên Tân "Ờ" một tiếng, sau khi cúp điện thoại mới phát hiện ra có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Cù Hạo gọi tới, lúc đó cậu đang bị người ta đè xuống đất chịch, hoàn toàn không nhận ra điện thoại từng sáng lên.

Ngược lại cậu nhớ hình như điện thoại của người kia từng vang lên mấy tiếng, nhưng hắn không bắt máy lần nào cả.

Lúc đứng dậy Kỷ Nhiên Tân cảm thấy phía sau nóng rát, cảm giác này thật sự chẳng dễ chịu chút nào, cậu mặc chiếc áo thun còn dính coca vào, cuối cùng liếc nhìn bao cao su đã sử dụng bị ném ở dưới đất, rồi đi về phía cầu thang.

Cù Hạo ngồi ở cửa quán đồ nướng Từ Ký nằm bên cổng trái Học viện điện ảnh và truyền hình, trên bàn có mấy chai bia, bên cạnh anh ta còn có thêm ba người nữa.

Sau khi đến gần, Kỷ Nhiên Tân dựa vào ánh đèn trên đỉnh đầu anh ta nhìn thấy khóe miệng anh ta bị ứ máu, bèn nhíu mày: "Đánh nhau à?"

Cù Hạo cười khẩy.

Kỷ Nhiên Tân đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn: "Không phải anh đi đón bạn gái hả? Cô ta đánh anh ác vậy luôn?"

Một cậu thanh niên ngồi bên cạnh Cù Hạo bật cười.

Cù Hạo trừng Kỷ Nhiên Tân: "Cmn bớt nói tào lao đi. Đúng rồi, anh giới thiệu cho mày mấy người anh em, Hà Đông, Khương Văn An, Cao Cận." Cuối cùng, anh ta chỉ Kỷ Nhiên Tân: "Trước kia tao từng kể rồi đó, em trai tao, sinh viên năm nhất Học viện Điện ảnh và truyền hình, Kỷ Nhiên Tân."

"Em ruột hả?" Cao Cận hỏi anh ta.

Cù Hạo mỉm cười: "Cũng ngang ngửa em ruột, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đến thi trường nào cũng thuận theo tao."

Kỷ Nhiên Tân không nói gì, mà chỉ ngồi ở bên cạnh nhìn anh ta, khóe miệng kéo lên thành một nụ cười nhàn nhạt.

Cù Hạo nói xong, cầm một xâu thịt nướng ném cho Kỷ Nhiên Tân.

Hà Đông cầm chai bia, nói với Cù Hạo: "Vậy là ban nãy mày bị bọn Vu Phàn Văn đuổi chạy hết cả con đường luôn?"

Cù Hạo lạnh lùng nói: "Một mình tao không chạy, chẳng nhẽ đợi bọn nó hội đồng tao à? Cmn ai mà biết cái tên vô dụng Hứa Bân đó, tán gái mà cũng không dám ra ngoài một mình chứ."

Khương Văn An hỏi anh ta: "Có Tần Nghi ở đó không?"

Cù Hạo trầm mặt trả lời: "Chắc là không, tao không thấy nó."

Khương Văn An buột miệng: "Không có Tần Nghi mày sợ cái chim gì!"

"Đệt!" Cù Hạo đặt mạnh chai bia lên bàn: "Bọn nó có ít nhất bảy tám người, không hơn một mình Tần Nghi à?"

Cao Cận nói: "Cũng khó nói thật."

Khương Văn An hỏi anh ta: "Buổi dạy kèm tiếp theo của Tiểu Lâm là vào ngày nào? Tụi mình tìm người đi chỉnh Hứa Bân, tốt nhất là chỉnh cả nó cả Vu Phàn Văn luôn."

Cù Hạo nói: "Tuần sau, bình thường gọi cô ấy, cô ấy cũng ít khi ra ngoài, trường Đại học sư phạm của cô ấy buổi tối có tiết tự học."

Kỷ Nhiên Tân chú ý thấy Cao Cận nhìn Cù Hạo muốn nói lại thôi, Khương Văn An hình như cũng định nói gì đó, nhưng rồi đều nuốt xuống.

Hà Đông đứng lên trước: "Vậy tuần sau gọi cho tao, tao về chơi game đây."

Cao Cận và Khương Văn An cũng rời đi luôn, trước khi đi hai người gật đầu với Kỷ Nhiên Tân coi như chào hỏi.

Đợi đến lúc những người khác đều đi hết rồi, Cù Hạo cầm chai bia đứng lên, đổi chỗ sang ngồi cạnh Kỷ Nhiên Tân, anh ta tiến sát tới trước mặt Kỷ Nhiên Tân, hỏi: "Hôm nay sinh nhật mày?" Mặc dù là câu hỏi, nhưng lại là giọng điệu khẳng định.

Kỷ Nhiên Tân nhìn anh ta mỉm cười: "Em tưởng là anh không nhớ."

Cù Hạo lớn hơn Kỷ Nhiên Tân một tuổi, thân hình cao lớn, trông anh ta mạnh mẽ đầy sức sống, một mái tóc ngắn bướng bỉnh từng sợi đều dựng đứng lên, ngón tay anh ta vuốt ve chai bia: "Sao mà quên được, mày muốn quà gì, cứ nói với anh Hạo, anh Hạo tặng mày."

Kỷ Nhiên Tân ngửa người ra sau, hai tay đút trong túi quần, một tay sờ hộp bao cao su đã bị khui, một tay khác thì sờ điếu thuốc đã dúm dó, cậu bèn lấy điếu thuốc đó ra, để ngang chóp mũi ngửi thử, hình như vẫn còn mùi hương của người ban nãy, tiếp đó cậu mới lên tiếng: "Không cần đâu, cũng có phải trẻ con nữa đâu."

Cù Hạo giật điếu thuốc đó ném đi: "Như vậy rồi còn hút gì nữa?" Anh ta đưa cho Kỷ Nhiên Tân một điếu mới, nhưng Kỷ Nhiên Tân không nhận.

Cù Hạo cũng không ép cậu, chỉ hỏi: "Đêm nay mày đi đâu vậy? Trước đó anh gọi điện cho mày sao mày không nghe máy?"

Kỷ Nhiên Tân nhìn anh ta, suy nghĩ một chút rồi nói: "Em dùng điện thoại hẹn một tên đàn ông ra ngoài mướn phòng."

Cù Hạo sửng sốt, vẻ mặt anh ta nhanh chóng trầm xuống, anh ta bắt lấy cổ tay Kỷ Nhiên Tân, quát hỏi: "Thật hay giả vậy?"

Kỷ Nhiên Tân mỉm cười nói: "Đương nhiên là giả rồi."

Cù Hạo hất tay cậu ra, cơn giận trong giọng nói vẫn chưa tan: "Nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng có đùa như thế với anh mày!"

Kỷ Nhiên Tân gật đầu: "Sau này không trêu anh nữa. Tăng Tiểu Lâm đẹp không?"

Trong đôi mắt của Cù Hạo lấp lánh ánh sáng: "Đương nhiên là đẹp rồi, nếu cuối tuần có thời gian, anh sẽ dẫn mày tới Đại học sư phạm gặp cô ấy."

"Tuần này không rảnh," Kỷ Nhiên Tân nói: "Em đi thăm mẹ em."

Cù Hạo "Hả?" một tiếng: "Dì tới đây à?"

Kỷ Nhiên Tân trả lời: "Phải, có người giới thiệu cho bà ấy một người đàn ông, bà ấy bèn thu dọn đồ đạc gả tới đây rồi."

"Nhanh vậy?" Cù Hạo cảm thấy đúng là khó mà hiểu nổi.

Kỷ Nhiên Tân hơi ngẩng đầu lên, cậu cũng không thể nào hiểu nổi, nhưng cậu sẽ thử cố gắng để hiểu, dù sao thì mấy năm nay mẹ cũng đã một mình vất vả nuôi cậu lớn rồi: "Đến tuổi này rồi, chỉ cần tìm một người để chung sống với nhau thôi, gì mà yêu hay không yêu chứ, điều kiện phù hợp là được rồi."

Không có nghi thức không có lễ cưới, chỉ cần dọn chút đồ chuyển vào, thì sau này đã thành người một nhà rồi.

"Nghe nói người đàn ông kia còn có một người con trai lớn gần bằng em, tuần này em sẽ qua xem thử." Giọng điệu Kỷ Nhiên Tân rất uể oải, lúc cả người ngửa ra phía sau, cơn đau dưới người bỗng nhiên lan ra.

Một trải nghiệm lần đầu tiên rất tồi tệ, nhưng may mắn là người đó cũng rất đẹp trai, nên Kỷ Nhiên Tân vẫn thầm vui cho bản thân mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play