Ngoại ô phía bắc của thị trấn có một con sông, mấy năm trước bị ô nhiễm nặng nề, nhưng vài năm trở lại đây đã được làm sạch, nhiều trang trại được xây dựng ở một bên bờ sông, và bên kia bờ là từng mảng đồng ruộng lớn.
Khu Phương Hinh nằm ở bên cạnh con đê, gần đê có một bãi đất trống, ông chủ đã bố trí rất nhiều bếp nướng để cho khách tự nướng đồ, phía dưới đê có một bãi đá, nước sông chảy ào ào đập lên đó ngấm mùi tanh ẩm ướt.
Kỷ Nhiên Tân đứng ở cạnh con đê nhìn dòng nước đang chảy xiết bên dưới, một lúc sau không chịu đứng yên nữa mà trèo lên trên tường rào bảo hộ ngồi bệt xuống, hai chân buông thõng ra phía ngoài đung đưa qua lại.
Tần Nghi đang định đi về phía cậu, Vu Phàn Văn ở sau lưng lại lớn tiếng gọi hắn, kêu hắn qua chỗ đó ngồi.
Bây giờ còn khá sớm mới đến bữa trưa, nên đồ để nướng vẫn chưa được chuẩn bị xong, lửa than trên bếp nướng cũng chưa cháy.
Vu Phàn Văn giống như cha của gã vậy, rất thân thiết chào hỏi ông chủ trang trại, bảo người trước tiên cứ dọn cho bọn họ một cái bàn để uống trà đã. Sau đó hắn thả mình ngồi xuống ghế, tựa người ra phía sau gác một chân lên, rồi gọi đám Tần Nghi qua đó.
Tần Nghi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, bưng chén trà lên lắc lắc, nhìn một đóa hoa nhài đang lượn lờ trên mặt nước.
Vu Phàn Văn móc một cái kính đen từ trong túi áo ra đeo lên mắt, dang rộng tay ra vươn vai nói: "Đây mới là kỳ nghỉ chứ."
Cơ thể Tần Nghi hơi ngửa ra sau, tầm mắt nhìn về phía trước.
Lữ Tinh Duyệt ngồi bên cạnh Vu Phàn Văn, nhìn theo tầm mắt của Tần Nghi, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Kỷ Nhiên Tân và dòng sông rộng lớn trước mặt cậu.
"Em trai anh học ở học viện điện ảnh và truyền hình à?" Lữ Tinh Duyệt hỏi Tần Nghi, "Học chuyên ngành gì vậy?"
Tần Nghi nói: "Biểu diễn."
"Ồ, vậy sau này không phải sẽ là ngôi sao à?" Lữ Tinh Duyệt cảm thấy rất hứng thú.
Lúc này Vu Phàn Văn lại nói: "Có mấy người có thế nổi tiếng chứ?"
Lữ Tinh Duyệt mỉm cười không lên tiếng, một lúc sau cô nàng kéo tay Vu Phàn Văn, "Chúng ta xuống bãi đá chơi chút đi."
Vu Phàn Văn ngồi yên không nhúc nhích: "Mình em đi đi."
"Hứ!" Lữ Tinh Duyệt không vui cho lắm đẩy gã một cái, đứng lên đi về phía con đê.
Dọc theo con đê có một chỗ có làm bậc thang để đi xuống bãi đá, bậc thang không có tay vịn, được đắp bằng những tảng đá lớn lởm chởm.
Lữ Tinh Duyệt mặc một cái váy dài, lúc đi xuống thì không thể không cẩn thận nhấc cao gấu váy lên.
Kỷ Nhiên Tân đang ngồi trên tường rào bảo hộ nhìn cô, đột nhiên nhảy xuống đi về phía cô, nói: "Em đi cùng chị, cẩn thận chút."
Tần Nghi nhìn bóng người Kỷ Nhiên Tân dần biến mất giữa các khe hở của tường rào bảo vệ, chỉ còn nghe được tiếng nói chuyện của cậu và Lữ Tinh Duyệt.
Vu Phàn Văn đột nhiên nói: "Hôm nay là mùng 2."
Tần Nghi không có phản ứng gì.
Vu Phàn Văn nhìn hắn "ê" một tiếng.
Lúc này Tần Nghi mới quay đầu qua nhìn gã, "Làm sao?"
Vu Phàn Văn nhìn hắn không lên tiếng.
Uông Minh Lượng ngồi bên cạnh nhắc nhở một câu: "Mùng 3 tụ tập bạn bè, mày đi không Tần Nghi?"
Tần Nghi không trả lời câu hỏi này.
Ngược lại Vu Phàn Văn lại giúp hắn trả lời: "Đi chứ, không phải Tô Tịnh cũng đi à?"
Uông Minh Lượng và Đoàn Tiểu Phùng đều đồng thời lộ ra một nụ cười ngầm hiểu ý.
Tần Nghi vẫn nói với giọng điệu không quan tâm lắm, "Để xem đã." Sau đó hắn lại hỏi một câu: "Ăn tối à?"
Vu Phàn Văn nói: "Mày không xem tin nhắn trong group bạn bè đúng không? Địa điểm cũng đã đặt rồi, ăn tối xong thì đi hát."
Tần Nghi nhìn chằm chằm chén trà, đột nhiên lại nghĩ đến nếu như hắn không ở nhà, vậy buổi tối một mình Kỷ Nhiên Tân sẽ ăn cái gì.
Phía dưới bãi đá truyền đến tiếng nói chuyện của Kỷ Nhiên Tân và Lữ Tinh Duyệt, bầu không khí có vẻ rất hài hòa, không biết là phát hiện ra cái gì, Lữ Tinh Duyệt hét lên một tiếng, rồi sau đó là những tiếng cười lớn.
Tần Nghi đứng lên, đi về phía tường rào bảo hộ, đứng bên cạnh tường nhìn xuống phía dưới.
Lữ Tinh Duyệt đang nhảy từ mỏm đá này sang một mỏm đá khác, có nước sông chảy giữa những khe đá, gấu váy dài của cô suýt chút nữa thì bị kéo lê trên mặt nước.
Kỷ Nhiên Tân vội vàng nhấc gấu váy lên giúp cô, nói: "Cẩn thận một chút, váy đẹp như vậy."
Lữ Tinh Duyệt quay đầu lại mỉm cười với cậu.
Lúc nhảy trở về, Kỷ Nhiên Tân đỡ cánh tay cho cô, ngay khi vừa buông ra thì cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn từ phía trên xuống đây, cậu ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời cậu hơi nheo mắt lại nhìn về phía Tần Nghi.
Tần Nghi cúi đầu, ánh mặt trời tràn ngập phía trên đỉnh đầu hắn, nhuộm cả một đầu tóc ngắn thành màu vàng óng ánh, vẻ mặt lãnh đạm lạnh lùng.
Lữ Tinh Duyệt đang cúi đầu sửa sang lại gấu váy của mình.
Kỷ Nhiên Tân đưa tay phải lên, lòng bàn tay áp vào môi hôn một cái, rồi vung tay lên ném nụ hôn gió về phía Tần Nghi với một nụ cười rạng rỡ.
Vừa vặn lúc này Lữ Tinh Duyệt cũng chú ý tới Tần Nghi, ngẩng đầu lên nhìn, thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên một độ cong gần như là khó có thể nhận ra, ánh mắt bỗng trở nên ấm áp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT