Toàn cảnh vũ trụ có thể được nhìn thấy ngoài cửa sổ tối đen như mực.

Tôi tựa trán vào tấm kính lạnh lẽo và không nói lời nào khi nhìn chằm chằm vào thế giới tối tăm đó.

Tôi không rõ bao lâu đã trôi qua. Tôi muốn quay đầu nhìn lại; nếu tôi làm vậy, thì có khi bây giờ họ vẫn đang ngồi trên ghế, tôi đã nghĩ như thế.

⸢Kim Dokja cuối cùng cũng ngừng khóc.⸥

"Tôi không khóc, đồ ngốc."

⸢Anh ấy cũng nói dối nữa.⸥

"..... Cậu định làm người dẫn chuyện đến khi nào? Câu chuyện đã kết thúc rồi."

[Bức tường thứ 4] cười khúc khích. Tôi cảm thấy được khích lệ một chút bởi tiếng cười đó và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những thứ tôi muốn xem đã không còn phản chiếu trên khung cửa kính nữa. Hành tinh Trái đất mà tôi từng sống đã rời xa khỏi tầm với của tôi.

Tất nhiên, điều này không có nghĩa là tôi không ở đó.

[Kỹ năng "Avatar" hiện đang hoạt động.]

[Do sự tách biệt của đường thế giới, kết nối với "Avatar" đã bị cắt.]

[Avatar của bạn sẽ tiếp tục sống cuộc sống của mình với bản ngã của chính nó.]

Một "tôi" chứa 49%.

[Avatar đó không còn nằm trong tầm kiểm soát của bạn.]

Tên đó sẽ không bao giờ nhận ra rằng mình là một Avatar. Anh ta sẽ sống cuộc sống sau này của mình cùng với những người đồng đội như một Kim Dokja.

⸢T ại sa o lại l à 49 %?⸥

"Tôi đã cố gắng chia chính xác 50% mỗi bên, nhưng nó không thành công."

⸢Tạ i sao l ại là 4 9%?⸥

Câu hỏi được lặp lại một lần nữa; không thể che giấu bất cứ điều gì khỏi [Bức tường thứ 4].

"Cậu biết tại sao mà."

⸢Kh ông giốn g cậu lắ m⸥

"Không, nó giống hệt tôi."

Điều mà một kẻ ngốc nghếch, non nớt và ích kỷ trong những thời khắc quan trọng như "Kim Dokja" sẽ làm.

⸢2%.⸥

Con số đó là bằng chứng - và cũng lời nói dối - rằng tôi nhớ những người đồng đội của mình tốt hơn nhiều so với avatar của tôi.

Ngay cả khi không ai biết về phiên bản này của tôi đang tồn tại ở đây, ngay cả khi câu chuyện của những người đồng đội đã kết thúc như vậy... Nhưng, ít nhất, tôi đã thề với bản thân rằng tôi sẽ không bao giờ quên họ.

⸢C ậu h ối hậ n à?⸥

Một tiếng động nhẹ phát ra từ chiếc tàu điện ngầm. Tôi đã được chiêm ngưỡng khung cảnh bên trong toa tàu hoàn toàn trống rỗng. Những chiếc tay cầm không ai nắm cũng khẽ rung lên.

⸢Đừn g cảm th ấy quá cô đ ơn⸥

"Tôi không có."

Tôi từ từ điều hòa nhịp thở của mình.

Tôi đã từng trải qua một tình huống tương tự trước đây. Mọi chuyện cũng giống như vậy hồi tôi trở thành "Quỷ vương của sự cứu rỗi" và rơi xuống chân trời câu chuyện. Theo một cách nào đó, tình hình hiện tại của tôi đã tốt hơn hồi đó rồi. Dù sao thì tôi cũng không phải chịu hình phạt khi rời khỏi kịch bản nữa.

Nếu có điều gì khác với hồi đó, thì chính là...

⸢Tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại các đồng đội của mình.⸥

".... Tôi có phải lưu lại bên trong tàu điện ngầm này mãi mãi không?"

⸢Lư u lạ i?⸥

"Tôi đang hỏi liệu tôi có thể ra ngoài không."

[Bức tường thứ 4] im lặng như để suy ngẫm về những gì tôi đang hỏi, trước khi trả lời.

⸢Kh ông a i có "quyền truy cập" vào n ơi nà y⸥

"Ý cậu là gì?"

⸢Nơ i nà y là mộ t thánh địa. N ơi mà "Giấc mơ cổ xưa nhất" n gủ⸥

Sau khi tôi nghe điều đó, mọi thứ bắt đầu dần dần trở nên rõ ràng trong đầu tôi.

Mọi thế giới liên quan đến "Cách sống sót" đều là một giấc mộng của "Giấc mơ cổ xưa nhất".

⸢Tất cả các thế giới đều là những giấc mơ được ban tặng sự sống tại nơi này.⸥ Cùng với một tiếng "Xoạt!", tất cả các cửa sổ của tàu điện ngầm chuyển thành màn hình hiển thị.

Lúc đầu, tôi nhầm chúng với quảng cáo TAS được lắp đặt ở những khu vực đặc biệt trong hệ thống của tàu điện ngầm. Các cảnh từ các kịch bản khác nhau được phát trực tuyến qua các cửa sổ. Tất nhiên, không hề có chuyện tôi chỉ nhìn thấy những mẩu quảng cáo trên đó.

Tsu-chuchuchu....

Một cơn đau nửa đầu mơ hồ tấn công tôi. Cảnh tượng từ các đường thế giới rải rác xung quanh vũ trụ đang lướt qua.

Chỉ khi đó, tôi mới nhận thức được về loại tồn tại mà tôi đã trở thành. ⸢Giờ đây anh ấy chính là "Giấc mơ cổ xưa nhất".⸥

Những bước chân run rẩy đưa tôi đến gần cửa sổ hơn. Màn hình nhẹ nhàng rung động như mặt nước, trông mỏng manh đến mức có thể vỡ tan bất cứ lúc nào tôi muốn.

⸢Kim Dokja sợ hãi.⸥

Tôi vẫn tự biết mà không cần ai đó nói với tôi điều đó.

Mọi "câu chuyện" trên thế giới này chỉ tồn tại khi có một độc giả đọc chúng.

⸢Nếu anh ấy không quan sát, thế giới sẽ dừng lại.⸥

Nhìn ngắm thế giới và không ngừng mơ mộng...

⸢... Đây là gánh nặng mà "Giấc mơ cổ xưa nhất" phải gánh chịu.⸥

Tôi từ từ nhắm mắt lại. Đây là những gì tôi đã chọn. Và rõ ràng, việc có thể thấy tốt hơn nhiều so với không thể.

Hơn hết, nó cũng tương tự như việc trở thành Chòm sao tối thượng có thể nhìn thấu mọi thế giới ngoài kia, vì vậy....

"Bức tường thứ 4?"

⸢G ì⸥

""Giấc mơ cổ xưa nhất" hoạt động giống như một Chòm sao, phải không?"

Dưới vỏ bọc của một "Chòm sao", "Giấc mơ cổ xưa nhất" trước đó đã gửi những tin nhắn trong lượt hồi quy mà tôi sống. Mặc dù đó là những hành động trong tiềm thức của một đứa trẻ chưa biết gì, nhưng không thể phủ nhận sự thật rằng hành động đó đã can thiệp vào hệ thống.

⸢Ch ính xá c⸥

"Vậy, sẽ như thế nào nếu tôi kết nối với thế giới mà tôi đã sống như một "Chòm sao"....?"

⸢C ậu ng hĩ điề u đó là k hả th i?⸥

"Nó không khả thi?"

⸢Vấ n đề khô ng phả i là có k hả thi h ay khô ng⸥

Tôi nghiền ngẫm ý nghĩa của câu đó một chút, trước khi cắn chặt môi mình. "....Đúng, tôi không nên làm vậy. Tôi hiểu."

Tôi nhớ lại tất cả những khó khăn mà các đồng đội của tôi phải trải qua để đi đến Kết thúc này. Chúng tôi đã chiến đấu để loại bỏ các Chòm sao và xóa sổ hệ thống. Và chúng tôi đã thành công.

Nhưng nếu như lúc này tôi hồi sinh, điều đó sẽ.... ⸢M ay mắ n là dù c ậu có m uốn cậu cũ ng khôn g thể l àm vậ y⸥

"Tại sao không? Bây giờ tôi là "Giấc mơ cổ xưa nhất", đúng không? Nếu tôi tưởng tượng điều gì, nó sẽ trở thành hiện thực chứ hả?"

⸢K hông thể k iểm so át tất cả m ọi thứ ch ỉ vì c ậu là "Giấc mơ cổ xưa nhất"⸥ Những tia lửa nhẹ nhàng nhảy múa cùng với tiếng "Tsu-chuchut!"

Có vẻ như "tôi" hiện tại không thể thực hiện đầy đủ sức ảnh hưởng của "Giấc mơ cổ xưa nhất".

⸢K hả nă ng là m chủ g iấc m ơ của cậ u còn ch ưa đủ⸥

....Đúng như tôi nghĩ. Nếu nó dễ dàng kiểm soát như vậy, thì ngay từ đầu nó đã không được gọi là "giấc mơ". Tôi không biết khi nào thì mình sẽ có thể, nhưng ít nhất là bây giờ, tôi không thể làm được.

Tôi cắn môi mình một lúc, trước khi tiếp tục. "Trong trường hợp đó.... chỉ xem thôi thì sao?"

Đúng lúc này, một cái gì đó trong tôi chợt ngọ nguậy.

Cái "tôi" bên trong mà tôi không thể điều khiển - tôi cảm nhận được cái tiềm thức khổng lồ này đang bén rễ sâu trong tôi. Tiềm thức này mở rộng gốc rễ của nó sang một thế giới khác, và thông qua những gốc rễ này, bắt đầu dừng những câu chuyện của thế giới đó lại.

Tầm nhìn của tôi tối sầm lại, rồi khung cảnh của một thế giới trải rộng ra như một chiếc kính vạn hoa.

⸢Đó là khung cảnh của thế giới mà anh ấy rất nhớ.⸥

Tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy những ánh đèn của [Khu liên hợp công nghiệp] ở phía xa. Sau đó, tôi nhìn thấy bóng lưng của các đồng đội đang đi đến đó. Không một cảm xúc tiêu cực nào có thể được nhìn thấy trên vẻ mặt của họ. Ở giữa nhóm người đang sánh vai cuốc bộ là một Kim Dokja khác, mặc áo khoác trắng.

Tôi đã biết.

Mặc dù tôi đã biết...

Tim tôi đập điên cuồng, hơi thở của tôi ngày càng nông hơn và nhanh hơn. Tôi thở hổn hển và hét lên. Tôi chịu đựng cảm giác nôn mửa trào dâng, lắc lắc đầu và mở mắt.

Lúc tôi cảm nhận được mặt sàn trong khi trôi nổi trong cơn choáng váng, tôi nhận ra rằng mình là người duy nhất bên trong tàu điện ngầm.

⸢Chu yện gì vậ y? Khôn g mu ốn xe m?⸥

Tôi muốn xem. Khuôn mặt hạnh phúc của họ, biểu hiện của họ khi cuối cùng cũng thoát khỏi địa ngục của các kịch bản. Tôi muốn đọc câu chuyện mà tôi vô cùng khao khát được thấy. Thế nhưng, tôi không thể.

Nếu tôi thấy, thì không nghi ngờ gì nữa, tôi sẽ muốn được quay trở lại.

".... Tôi có phải xem nó không? Nếu tôi không xem, thế giới sẽ không đi tiếp, đúng không?"

⸢C ậu đ ang xe m rồ i⸥

"Gì cơ?"

⸢Ti ềm th ức là mộ t phần c ủa ý th ức. Cậ u đa ng xem hầ u hết các th ế giớ i rồi⸥

"Nếu vậy...."

⸢Khô ng cần p hải gắ ng gượn g⸥

[Bức tường thứ 4] nói như để an ủi tôi. ⸢C ậu khôn g cần ph ải làm g ì cả. D ù sao, c ậu cũ ng xem nó tro ng tiề m thứ c rồi⸥

Tôi chỉ có thể nhắm mắt và quên đi mọi thứ. Sẽ ổn thôi, khi tận hưởng bản thân trong giấc mơ, giống như một đứa trẻ trong sáng, ngây thơ, không bị tội lỗi đè nặng. [Bức tường thứ 4] đã nói với tôi rằng hoàn toàn không có lý do gì để nghiền ngẫm lại thảm kịch một lần nữa và bị tổn thương trong quá trình này.

⸢Tuy nhiên, Kim Dokja không phải là một đứa trẻ.⸥

"Tôi không thể làm vậy." Tôi nói, trong khi lau mồ hôi lạnh. Tất cả những đường thế giới này là tội lỗi của tôi. Tôi đã tạo ra chúng, và tôi đã phá hủy chúng. "Tôi phải nhìn thấy chúng."

Và đây là cách duy nhất để chuộc lỗi với chúng.

Khi tôi từ từ đứng dậy, các đường thế giới xuất hiện trên cửa sổ.

Vô số đường thế giới từ "Cách sống sót"; những bi kịch của một người nào đó, được đưa vào hiện thực vì tôi đã đọc chúng, giờ đang được bày ra ở đó.

....Có lẽ, có điều gì đó tôi nên thấy trước khi xem câu chuyện của các đồng đội. Như thể nó đã thấy trước được điều đó, [Bức tường thứ 4] nói với tôi. ⸢S ẽ là mộ t đê m rất d ài đấ y, Ki m Dok ja⸥ Tôi chắc chắn rằng nó sẽ rất dài.

Tôi cười đáp lại. "Đừng lo lắng. Tôi có thể làm điều này đúng cách. Cậu biết mà, đây chính là câu chuyện mà tôi yêu thích nhất. Tôi biết tôi chắc chắn có thể xem nó cho đến tận lúc chết mà vẫn không cảm thấy chán."

⸢Nh ưng m ột ngà y nào đ ó cậu s ẽ trở n ên căm g hét câu chu yện mà c ậu từ ng yêu n hất⸥

"Nếu điều đó xảy ra...." Tôi vừa nói vừa đưa tay về phía những khung cảnh xuất hiện trong màn hình. "Đó sẽ là cái giá mà tôi phải trả."

Tôi từ từ ấn lên mặt kính, và dấu vân tay của tôi được khắc trên màn hình.

[Thế giới hiện đang đón nhận ánh nhìn của bạn.]

[Đường thế giới đã nhận được sức mạnh của sự sống từ ý thức của bạn.]

Khi tôi mở mắt ra, cơ thể tôi đang bay lên khỏi sàn, cao khoảng một sải tay. Cảm giác như tôi đang trải nghiệm việc linh hồn thoát ra khỏi cơ thể.

Tôi giật mình bởi sự náo nhiệt xung quanh mình, rồi nhìn quanh và phát hiện ra một đám đông. Họ bước ngay vào tôi và lướt qua như thể tôi vô hình với họ.

Những khuôn mặt mệt mỏi của nhân viên văn phòng đang trên đường về nhà.

Nơi đây...

Tôi nhìn quét vùng lân cận và nhận thấy màu cam biểu thị tuyến số 3 của tàu điện ngầm. Ngạc nhiên thay, tôi thấy mình đang lơ lửng trên sân ga tàu điện ngầm. Thời gian hiện tại và tất cả các loại thông tin liên quan đến tàu điện ngầm được hiển thị trên màn hình LED được lắp trên trần nhà.

[6:55 PM]

Đúng năm phút trước khi bắt đầu kịch bản.

Không lâu sau, chuyến tàu từ ga Bulgwang đến cùng với tiếng thông báo ồn ào.

Mọi người lần lượt leo lên tàu. Tôi đã ngăn họ lại nếu tôi có thể. Nhưng, sẽ chẳng có gì thay đổi ngay cả khi tôi làm vậy. Kịch bản sẽ bắt đầu bất kể bạn đang ở đâu. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là leo lên tàu cùng họ và theo dõi tất cả những bi kịch đang diễn ra.

⸢Và một khuôn mặt mà Kim Dokja vô cùng quen thuộc đã ở đó.⸥

Chuyến tàu số 3434 ga Bulgwang, toa số 3707.

Một người đàn ông đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ tàu điện ngầm. Sau khi quan sát khuôn mặt anh ấy một lúc, tôi khẽ nhếch mép cười.

Giờ tôi nghĩ lại, mọi thứ khá là rõ ràng.

Cuối cùng, tất cả những đường thế giới này đã được lặp lại thông qua sự hồi quy của một người. Vì vậy, hẳn là tôi sẽ gặp phải tên ngốc này ở đầu câu chuyện.

⸢Nhân vật chính của thế giới này.⸥

Rõ ràng là Yoo Joonghyuk không cảm nhận được sự hiện diện của tôi.

Không, ánh mắt hờ hững của anh ấy vẫn khóa chặt bên ngoài tàu điện ngầm, tâm trí anh hiện đang chìm trong suy nghĩ. Một khuôn mặt vẫn bình tĩnh ngay cả khi biết rằng kịch bản sắp bắt đầu; Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc bị ấn tượng bởi điều đó.

....Anh thực sự là một chàng trai tuyệt vời, phải không.

Tôi đã chứng kiến phần cuối của các kịch bản, nhưng da của tôi vẫn run lên khi lại một lần nữa tiền vào cảnh này. Vậy mà, anh ấy đã cố gắng chịu đựng khoảnh khắc này hàng chục, hàng trăm lần.

Chuyến tàu điện ngầm đã dừng lại bắt đầu di chuyển và thời gian lại trôi về phía trước. "Thứ đó" sẽ sớm bắt đầu, nếu tôi nhớ chính xác.

⸢Trong lượt thứ 3, Yoo Joonghyuk sẽ bắt đầu bằng cách giết tất cả mọi người trong toa tàu điện ngầm này.⸥

Tôi nhớ lại đầu lượt thứ 3 mà tôi biết. Tôi không chắc đây là lượt hồi quy nào, nhưng khởi đầu hẳn sẽ không quá khác so với lần đó. Tôi chậm rãi nhìn xung quanh và phát hiện một người đàn ông đang hành động đáng ngờ ở lối ra.

"Heuh, heuh-euh...."

Một số người chuyển ánh nhìn về phía người đàn ông sau khi nghe những tiếng lẩm bẩm ngắt quãng của anh ta. Người đàn ông với vẻ mặt vặn vẹo nhìn quanh mình, rồi đột nhiên, rút ra một quả bom tự chế và một chiếc bật lửa.

⸢Vào ngày hôm đó khi dịch vụ tính phí bắt đầu, có một người đàn ông đi trên toa tàu điện ngầm số 3707 cùng với Yoo Joonghyuk.⸥

"... Cái gì vậy?"

"N-này, anh bạn!"

⸢Kẻ khủ.ng bố tàu điện ngầm, Choi Hangyu.⸥

Đám đông bàng hoàng la hét và lùi lại. Người dân kinh hoảng sau khi chứng kiến tia lửa điện phát ra từ tay người đàn ông và đứng dậy khỏi hàng ghế, khiến cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

Về phần Yoo Joonghyuk, anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó. Anh đang làm gì thế? Nhanh lên và giật lấy thứ đó đi.

Theo cốt truyện mà tôi biết, Yoo Joonghyuk lẽ ra phải trấn áp Choi Hangyu ngay khi họ leo lên tàu điện ngầm và lấy đi quả bom. Tuy nhiên, anh ấy đã không làm điều đó.

Tại sao lại như vậy? Vẻ mặt của Yoo Joonghyuk, biểu cảm mà tôi nghĩ là sự điềm tĩnh được nhân cách hóa, giờ đây đang tái nhợt trong sự sợ hãi.

Khi đó, bên trong tàu trở nên tối om cùng với một tiếng rít. Tiếng la hét của mọi người biến thành tiếng khóc thảm thiết khi họ chứng kiến ngọn lửa được thắp lên trong bóng tối.

Có điều gì đó không ổn ở đây.

⸢Tại sao Yoo Joonghyuk không ra tay?⸥

Chờ một chút, đây có thể là.....?

[07:00 PM]

Và sau đó, một tiếng "Tick!" vang lên, các quy tắc của thế giới thay đổi.

[Giai đoạn dịch vụ miễn phí của hệ thống hành tinh số 8612 đã kết thúc.]

[Kịch bản chính đã bắt đầu.]

Ngọn lửa do tên khủ.ng bố đốt sáng rực lên khuôn mặt của Yoo Joonghyuk, đôi mắt anh ấy run lên vì sợ hãi. Anh đứng đó, không thể làm được gì. Tôi cũng rơi vào một cơn hoảng loạn. Những trang truyện của Cách sống sót bắt đầu lướt qua trong đầu tôi.

....Đây là lượt hồi quy nào?

Đây có phải là khoảng những lượt 900, khi anh ấy mất trí nhớ? Hay khoảng những lượt 1200?

Trong lượt hồi quy nào mà Yoo Joonghyuk lại ngốc ngếch như thế này....?

[Kênh #B-7623 đã mở.]

[Các Chòm sao đang tiến vào.]

"Heuh, heuh-heuh, heuh-euh....."

Đám đông bắt đầu chạy về phía toa kế bên của đoàn tàu, tránh xa bóng dáng của tên khủ.ng bố đang ôm chặt chất nổ khi mắt gã trừng trừng nhìn xung quanh.

[Rất ít Chòm sao quan tâm đến Hóa thân "Choi Hangyu".]

Và Yoo Joonghyuk vẫn đứng ở vị trí cũ. Người mà tôi biết sẽ không bao giờ phản ứng như thế này. Không, Yoo Joonghyuk là người đã sử dụng kỹ năng kiếm thuật hoàn hảo để ngăn chặn tình huống ngay từ đầu. Nhưng bây giờ, anh ấy đang làm bộ mặt ngu ngốc mà tôi chưa từng thấy trước đây dưới sự đe dọa của tên kh.ủng bố.

Một thứ mà tôi chưa từng thấy trước đây... Chưa từng thấy...?

Cảm giác như một tia chớp vụt sáng trong đầu tôi.

Vậy ra, đây chính là lần đó, cái cốt truyện này.

Vô số trang lật trong đầu tôi, trước khi cuốn sách bị đóng lại.

Đây là lượt hồi quy chỉ được coi như một đoạn hồi tưởng trong "Cách sống sót".

Một số câu chuyện thực sự sẽ bắt đầu từ một khoảnh khắc chưa được viết.

"Làm ơn, đừng... đừng giết tôi!"

"Aaaaaahk!"

"Câu chuyện này là phần mở đầu không được biết đến của "Cách sống sót".

Đường thế giới này là phần mà tôi không được đọc - lượt thứ 0 của Yoo Joonghyuk.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play