"Vũ trụ thuở ban đầu là "một"."

Khi tôi định thần lại thì câu chữ đó đã lơ lửng trước mắt tôi. Tôi không thể biết

liệu nó chỉ là một dòng văn bản, hay là ký ức của một thứ gì đó.

""Một" thực sự toàn trí và toàn năng trên" thế gian này. Bởi vì, "một" là chính vũ

trụ, và vũ trụ là "một". "Một" là hoàn hảo. Và nó hoàn toàn đơn độc." Ngay sau đó, một tiếng nổ chói mắt phát ra.

"Và đó là cách "một" trở thành "hai"."

Đó là vụ nổ đầu tiên. Mọi người sau này sẽ gọi nó là Vụ nổ lớn (Big Bang). "Sau đó "một" không còn toàn năng nữa."

Một cơn chóng mặt khó tin tấn công tôi, và tôi khuỵu xuống, chống người bằng tay và đầu gối mình.

Đây là bên trong cánh cửa, phần sâu nhất của "Bức tường cuối cùng". Bức tường không cố gắng hút tôi vào nữa. Có lẽ, tôi đã bị hút vào rồi.

Tôi nhìn xung quanh và phát hiện ra Han Sooyoung đã gục xuống sàn. Tôi đặt thân thể bất tỉnh của cô ấy trên lưng mình, và đứng dậy. Tôi ngẩng đầu lên và nhận ra rằng Anna Croft đang đứng trước mặt tôi.

[....Có vẻ như cậu đã thấy Câu chuyện đầu tiên.] Vua mặt bướu hiện đang chiếm hữu cô ấy mỉm cười về phía tôi. [Tôi cũng đã làm khuôn mặt giống hệt cậu khi tôi nhìn thấy nó lần đầu tiên.]

Tôi không trả lời. Tôi không có thời gian để tán chuyện với ông ấy như thế này. Các đồng đội của tôi đã biến mất đi đâu?

Có lẽ ông ấy đã đọc được sự lo lắng của tôi, vì ông ấy vẫn tiếp tục nói với tôi.

[Cậu không tò mò sao? Tại sao thứ gọi là "Câu chuyện" lại tồn tại trên thế giới này?]

".... Tôi không đến đây để thảo luận những điều như vậy với ông."

[Nhưng cậu sẽ không thể đi xa hơn nếu không nói về nó trước. Tôi cũng vậy, cậu

thấy đấy.]

Tôi có thể nghe thấy tiếng thở của Han Sooyoung sau lưng mình. Hơi thở của cô ấy nhanh chóng trở thành Câu chuyện và mở ra trước mắt tôi. Thế giới dường như biến dạng, và một lối đi được trang trí bằng những thứ giống như kệ trưng bày xuất hiện tiếp theo.

⸢Vũ trụ trở thành "hai", và "một" trở nên cô đơn.⸥

⸢Những điều vốn không cần thiết khi chỉ có "một" bắt đầu xuất hiện.⸥

Những sinh vật giống như những bức tượng nhỏ bắt đầu chiến đấu trên những chiếc kệ trưng bày này. Lịch sử của "kịch bản" bắt đầu ở vô số hành tinh, bao gồm cả Trái đất, được hiển thị ngay tại đó.

⸢"Thiện và Ác" được tạo ra để phân biệt hai điều đó.⸥

Agares và Metatron đã đối chọi với nhau một cách thảm thiết. Đó là "Đại chiến giữa Thần và Quỷ", nơi mà các thiên thần và ác quỷ, ngay cả khi họ đổ máu trong Câu chuyện màu đỏ thẫm, không bao giờ thỏa hiệp với lý tưởng của nhau.

⸢"Giao tiếp" được phát minh ra để xoa dịu nỗi cô đơn của hai người.⸥

Các cư dân đang chiến đấu với ma quỷ trong các bức tường của [Khu liên hợp công nghiệp]. Và tôi thấy Jang Hayoung đang cố gắng can ngăn trận chiến giữa những bức tường đó.

⸢Và "Luân hồi", một điều ước muốn mọi thứ trở lại làm "một", được tạo ra.⸥

Tiếp theo là Thích Ca Mâu Ni đang nhẹ nhàng vu.ốt ve một Hóa thân nào đó bị mắc kẹt trong một bể nước bên trong buồng của ông ấy. Đó là Hóa Thân thuộc về Đường Tam Tạng, lúc này đã chết, người từng yêu Thích Ca Mâu Ni ngày xưa.

⸢Thế nhưng, "hai" không bao giờ có thể trở thành "một" được.⸥

Tất cả những Câu chuyện tôi đã đọc đều được hiển thị ở đây.

Những trận chiến này tự lặp lại theo Kết thúc đã định trước.

Han Sooyoung đang dần tỉnh dậy, bởi vì tôi có thể cảm thấy cô ấy hơi run lên.

⸢Cái "hai" cần thứ gì đó để kết nối hai thứ đã chia tách đó. Một sự tồn tại sẽ sống qua tất cả các Câu chuyện, và hoạt động như một đại diện cho điều Thiện và

điều Ác, cho Giao tiếp của họ, và Luân hồi của họ.⸥ Ngay lúc đó, chân tôi đã dừng lại.

⸢Nhân vật".⸥

Tôi không thể nhàn nhã xem tiếp được nữa.

"Vua mặt bướu" đi bên cạnh tôi như một bóng ma đã lên tiếng. [Đó thực là một trò đùa ác ý, cậu có đồng ý không?]

Ông ấy cười cợt trước khi trốn trong cái bóng của tôi.

Số lượng cá thể xuất hiện trên tủ trưng bày ngày càng tăng. Một số chỉ đơn giản được trưng bày như những bức tượng nhỏ bằng nhựa, trong khi một số vẫn bị mắc kẹt trong tường với khuôn mặt chỉ lộ ra như thể việc đúc ra chúng chưa được hoàn thành.

"....Jihye!! Yoosung-ah!!"

Tôi nhận ra những khuôn mặt đó.

Tôi đã rất cố gắng rất nhiều để giải thoát họ khỏi đó, nhưng càng cố, mặt họ càng lún sâu vào tường.

Tôi chạy dọc theo kệ trưng bày. Lee Seolhwa, Gong Pildu, Lee Gilyoung, Yoo Sangah.... tất cả mọi người từ <Kim Dokja Company> đã ở đây. Và ngoài ra...

"....Yoo Joonghyuk."

Hình bóng của Yoo Joonghyuk lộ ra sau lớp sương mù dày đặc. Toàn bộ cơ thể anh ấy hiện đang bị trói bằng những sợi xích màu đồng, mắt anh ấy nhắm lại và không hề cử động.

Có thể nhìn thấy một bóng người mờ nhạt đứng bên dưới anh ấy.

⸢Đó không ai khác chính là "Vua của những Câu chuyện".⸥

Sương mù che khuất khuôn mặt ông ta, nên tôi từ từ bước về phía đó. [Bạn đã gặp được "Vua của những câu chuyện"!]

[Kết thúc của kịch bản chính đang ở đây!]

Không có nhiều thông tin về Vua Dokkaebi trong các trang của "Cách sống sót".

Tuy nhiên, việc không xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết không có nghĩa là không có thông tin nào liên quan đến ông ta có thể được tìm thấy ở nơi khác.

Bởi vì, tôi biết những người đã từng gặp ông ta.

⸢Tuy nhiên, không ai trong số họ đề cập đến việc vẻ ngoài "Vua Dokkaebi" trông

như thế nào.⸥

Ở đoạn cuối của "Sương mù cuối cùng", "Vua của những Câu chuyện" đang chờ

đợi tôi.

["Vua của những Câu chuyện" đang mỉm cười với bạn.]

Và sau đó...

["Bức tường thứ 4" đang run rẩy dữ dội!]

Sau đó, tôi đã không thể tin vào mắt mình.

⸢Đây là từ một ký ức từ rất xa xưa.⸥

Cơn chóng mặt ập vào đầu tôi và tầm nhìn của tôi bị rung chuyển mạnh mẽ. ⸢Không đời nào. Không, điều này căn bản là không thể.⸥

[Cuối cùng thì chúng ta cũng gặp nhau, sứ đồ của ■■..... Không, đợi đã.] Những tia lửa nhỏ nhảy múa trước mắt tôi và loại bỏ hoàn toàn bộ lọc.

[Hỡi "sứ đồ của vĩnh hằng và cái kết".]

⸢Kim Dokja gầm lên như sấm sét và lao về phía trước.⸥

Tôi thậm chí không có đủ thời gian để suy nghĩ. Tôi túm lấy cổ ông ta. Tôi muốn bóp c.hết ông ta ngay tại đây, ngay bây giờ - nhưng vì lý do nào đó, tay tôi không chịu nghe lời tôi.

⸢Người đàn ông đó rất cao. Ông ta luôn nhìn xuống con trai mình từ trên cao.⸥ Người đàn ông này, ông ta không thể ở đây.

⸢Người đàn ông với khuôn mặt luôn đỏ bừng. Lúc nào cũng say, và vì thế, người con trai chưa bao giờ thực sự nhìn vào mắt của người đàn ông này. Không, người con trai đã cầu nguyện rằng ánh mắt của họ sẽ không bao giờ gặp nhau.⸥

[Dokja-ya. Kim Dokja.]

⸢Thế giới sẽ biến thành một cơn ác mộng nếu ánh mắt của họ chạm vào nhau,

đó là lý do tại sao.⸥

[Ta thực sự đã nghĩ ra một cái tên tuyệt vời cho con, phải không?]

Tsu-chuchuchuchut!!

Tôi tung ra một cú đấm bằng tất cả sức lực của mình.

⸢Chiều cao của ông ta hồi đó dường như rất cao, nhưng giờ cũng chỉ tương đương người con trai.⸥

Thời gian như trôi chậm lại.

⸢Thay vào đó, những đường gân nhô ra chỉ khiến ông ta trông tiều tụy hơn.⸥

Tsu-chuchuchut!

⸢Người con trai nghĩ rằng mình có thể giành chiến thắng ngay bây giờ. Anh ấy không còn là một đứa trẻ bất lực nữa.⸥

Nắm đấm của tôi vung lên bằng tất cả sức lực bị chặn lại ngay trước mũi ông ta.

Những tia lửa sáng rực bùng nổ trên mặt người đàn ông. "Vua Dokkaebi", với đôi mắt sáng màu xanh lam, mỉm cười như ác quỷ với tôi khi đứng đó.

[Con nghĩ con đang làm gì với cha ruột của mình?]

Tôi gầm lên. Tôi không nhận thức được những gì tôi đang nói và thậm chí đang làm vào thời điểm đó. [Bức tường thứ 4] đã sụp đổ.

"Kim Dokja! Tỉnh táo lại!!"

Và sau đó, có thể nghe thấy một giọng nói.

Hơi ấm này vẫn còn áp vào lưng tôi. Câu chuyện của Han Sooyoung đã được truyền quà cho tôi.

⸢Đây là Câu chuyện của Dokja/Độc giả.⸥

Câu chuyện đã bảo vệ tôi.

"Bức tường thứ 4! Cậu đang làm gì đấy! Thức dậy đi!!"

["Bức tường thứ 4" đang hồi sinh mạnh mẽ!]

["Bức tường thứ 4" ngày càng dày như một pháo đài bất khả xâm phạm!]

Sau đó, biểu cảm của "Vua Dokkaebi" đã thay đổi.

[Ngươi đang ngăn cản ta?]

Có vẻ như hiện giờ ông ta không phải đang nhìn tôi, mà là thứ bên trong tôi.

[Mảnh cuối cùng của Bức tường cuối cùng, nhiệm vụ của ngươi đã kết thúc.]

["Bức tường thứ 4" đang gầm gừ đầy hung ác!]

[Ngươi đã đi đến phần cuối của toàn bộ câu chuyện một cách an toàn. Cùng với người kế nhiệm đáp ứng tất cả các yêu cầu.]

[Bức tường thứ 4] đang nói từ bên trong tôi. ⸢Kim Dok Ja m ới là ngư ời qu yết địn h⸥

Tôi dần lấy lại bình tĩnh khi nghe những lời đó. ⸢Sinh vật trước mặt không phải là cha tôi.⸥

Những kú ức được chia sẻ với mẹ tôi đã trở thành một Câu chuyện và hiện ra ngay trước mắt tôi. Ký ức của bà ấy đã bị [Bức tường thứ 4] nuốt chửng. Câu nói của bà ấy lơ lửng trên bức tường đó và cố gắng nói chuyện với tôi.

⸢Ông ấy đã chết vào ngày hôm đó.⸥

"....Ông không phải là cha tôi."

[Làm thế nào mà con có thể chắc chắn như vậy?]

"Hãy dừng những trò đùa của ông lại. Theo Xác suất mà nói, ông không thể nào là cha của tôi được."

[Xác suất, phải không? Haha, tôi không có lời bào chữa nào sau khi nghe vậy. Tôi đã nghĩ rằng đó là điều hiển nhiên nhất khi nhìn thấy khuôn mặt này vào thời điểm này.]

Vua Dokkaebi mỉm cười ngay cả khi tôi tiếp tục tóm lấy cổ ông ta. Khuôn mặt ông ta sau đó bắt đầu biến đổi.

[Trong trường hợp đó, còn khuôn mặt này thì sao?]

Ông ta biến thành vẻ ngoài của mẹ tôi, và sau đó...

[Những khuôn mặt này cũng không quá tệ.]

Và sau đó, ông ta thậm chí còn biến thành Persephone và Hades.

Tôi vung nắm đấm lên một lần nữa, nhưng toàn bộ cơ thể tôi bị văng ra theo hướng ngược lại khi những tia lửa mạnh mẽ nhảy múa trong không khí.

"Nếu còn cho tôi xem những khuôn mặt đó lần nữa, tôi sẽ giết ông."

[Fufu. Tôi đoán những trò đùa của tôi đã thực sự vượt quá giới hạn. Lỗi của tôi.] "Đổi lại! Hãy cho tôi thấy bộ dạng thật của ông!"

[Tôi rất muốn làm vậy, nhưng tôi không thể. Tôi đã quên mất vẻ ngoài thật sự của mình từ lâu rồi. Tôi đã sống cuộc đời của mình bằng nhân dạng của quá nhiều chúng sinh khác nhau, cậu thấy đấy.]

Ông ta giữ nguyên dáng vẻ của Hades và từ từ chớp mắt. Khi ông ta làm vậy, những Câu chuyện bắt đầu thoát ra từ phía sau ông ta. Những Câu chuyện có phần quen thuộc.

⸢Vào ngày đó, con quỷ cổ xưa nhất thế giới đã trỗi dậy trong nỗi kinh sợ.⸥ [Tôi đã từng là vua của một Quỷ giới.]

⸢Tất cả các Tổng lãnh thiên thần của <Eden> không ngừng tôn thờ ông ta.⸥ [Tôi cũng là đấng cứu thế của các Tổng lãnh thiên thần.]

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng tôi.

Những Câu chuyện này, chúng là những câu chuyện mà tôi đã từng nghe.

Quỷ vương vĩ đại đã biến mất, đấng cứu thế của Eden - tôi cũng cảm nhận được sự sáng lập ra những Câu chuyện về các Tinh vân thần thoại khác từ ông ta. Bàn Cổ của <Hoàng đế>, Cronus của.... Lông trên khắp cơ thể tôi bắt đầu dựng đứng.

Sự tồn tại trước mắt tôi nằm ở một cảnh giới hoàn toàn khác so với mọi Chòm sao cấp Thần thoại khác mà tôi từng gặp cho đến nay.

⸢Tồn tại lâu đời nhất trên thế gian này.⸥

Tôi căng thẳng trong khi nắm chặt thanh [Niềm tin không thể phá vỡ] hơn nữa.

"Tất cả những điều đó, đều là do ông làm? Ngay cả <Eden>, <Thế giới quỷ>, tất cả chúng? Đó có phải là điều ông đang muốn nói với tôi không?"

Lời nói của tôi khiến "Vua Dokkaebi" lắc đầu.

[Không. Cuối cùng, mọi thứ chỉ đơn giản là tái sinh từ những câu chuyện cũ. Tất cả chúng ta chỉ là một phần của câu chuyện khổng lồ luôn tái sinh chính nó. Cậu, và tôi.]

Ông ta đang nhìn chằm chằm vào dòng chảy của ở phía xa. Bầu trời nơi những ngôi sao đã rơi xuống trải rộng trong sự trống rỗng. Bầu trời đó trông giống như một bức tường lớn.

[Bức tường cuối cùng], dường như kéo dài mãi mãi.

Cuối cùng thì thế giới này là một câu chuyện diễn ra bên trong bức tường rộng lớn vô tận đó. Tôi nhìn thấy những ngôi sao mờ mịt rơi xuống như vết mực văng ra khi viết nguệch ngoạc. Giờ đây rất nhiều ngôi sao đã rơi xuống, nhưng vẫn còn một số ngôi sao đang ở trên đó.

Những ngôi sao không thể nhìn thấy, trừ khi người ta nhìn kỹ hơn. Tôi đã nhớ ra tên của những ngôi sao đó. Và điều đó đã khẳng định lại những gì tôi đến đây để làm.

"Thả những người đồng đội của tôi ra."

[Họ chỉ là những phương tiện để đi đến cái kết đã hoàn thành mục đích của mình. Có ý nghĩa gì đối với cậu nếu tôi thả họ ra?]

"....Họ là tất cả của tôi."

"Vua Dokkaebi" từ từ đến gần tôi.

Han Sooyoung đã sử dụng [Cuộc hẹn ban trưa] để nói chuyện với tôi khi cô ấy đứng bên cạnh tôi.

- Kim Dokja.

Cô ấy thắt chặt những dải băng rách nát quanh cánh tay và bắt đầu khơi dậy

từng chút tinh thần chiến đấu cuối cùng của mình.

- Tôi sẽ đếm đến ba. Chúng ta cùng nhau hạ gục ông ta theo tín hiệu. Một, hai... [Đừng thì thầm với nhau nữa. Tôi có thể nghe rõ giọng của cô.]

Chúng tôi cứng đờ đứng đó và nhìn nhau.

Tất cả các thiết lập được tìm thấy trong đều phải thông qua "Vua Dokkaebi" trước. Nói cách khác, trên đời này không có câu nào mà ông ta không đọc được.

Han Sooyoung và tôi nắm chặt chuôi kiếm của mình và trừng mắt nhìn ông ta. Bây giờ kế hoạch của chúng tôi đã bị lộ, bất cứ điều gì chúng tôi làm cũng không thể gọi là lén lút tấn công nữa.

"Vua Dokkaebi" nhìn chằm chằm vào chúng tôi như thể ông ta rất thích thú, trước khi từ từ đưa tay về phía tôi.

[Người kế thừa của những câu chuyện. Chỉ có cậu mới đến được đây vào thời điểm hoàn hảo.]

"....Cái gì? Đồ khốn này, ông không thấy tôi cũng đang....!"

Cùng với tiếng "Tsu-chuchuchut", giọng nói của Han Sooyoung biến mất. Bị mắc kẹt bên trong một thứ trông giống như một bể nước, cô ấy bắt đầu đập vào những bức tường trong suốt xung quanh mình.

[Bạn đã hoàn thành tất cả các kịch bản chính!]

[Bạn sẽ được ghi lại trong thống nhất trải dài khắp vũ trụ.]

Kèm theo các thông báo hệ thống, Trạng thái tồn tại của tôi đột ngột tăng lên.

[Cậu đã cho thế giới thấy một Câu chuyện vĩ đại như thế, vậy tại sao mà cậu vẫn còn mắc kẹt trong cách suy nghĩ cũ kỹ đó? Cậu đang sở hữu mảnh vỡ của bức tường cao quý, vì vậy tôi muốn hỏi tại sao cậu vẫn không thể tách mình khỏi thế giới này và quan sát nó từ xa?]

Chủ nhân của giọng nói dường như đang chỉ trích tôi. Có thể cảm nhận rõ ràng sự kinh ngạc của ông ta về tất cả những câu chuyện này trong sâu thẳm chính giọng nói đó.

Ông ta nhìn chằm chằm vào phần bức tường gần mình. Không, chính xác hơn, ông ta dường như đang tưởng tượng ra một thứ gì đó ở bên kia bức tường.

[Những thứ mà cậu trân trọng không có ý nghĩa gì cả. Thế giới này chỉ đơn giản là một câu chuyện dành riêng cho một sự tồn tại cao cả và vĩ đại. Mọi thứ trên đời này chẳng qua chỉ là một giấc mơ thoáng qua đối với tồn tại cao quý đó.]

Giấc mơ thoáng qua của một sự tồn tại vĩ đại và cao quý, phải không?

"Có phải [Bức tường cuối cùng] đang ghi lại những giấc mơ của "sự tồn tại" đó không?"

[Chính xác.]

Tôi đã tìm ra sự tồn tại đó là ai. Kẻ chủ mưu của tất cả những bi kịch này.

Tôi nhớ lại "Câu chuyện đầu tiên" mà tôi được nghe khi bước vào nơi này.

⸢Vũ trụ thuở ban đầu là "một".⸥

Một "tồn tại" đầu tiên.

Sự tồn tại đã hồi quy Yoo Joonghyuk, và cũng là người đã sinh ra tất cả những "huyền thoại" trên thế giới này.

"Có phải là cái tên tls123 khốn nạn đó không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play