Tôi bắt đầu suy nghĩ về việc làm cách nào mà tình huống này lại xảy ra. Một, tôi đã bị trói chặt.
Hai, tôi bị ném vào một sườn núi xa lạ.
Dù tôi có phân tích kỹ càng đến đâu thì kết quả cuối cùng vẫn luôn là "bắt cóc", nhưng ai lại dám xâm nhập vào <Kim Dokja Company> và bắt cóc tôi?
Điều đó chỉ có thể có nghĩa là....
"....Đang....."
"....Dokja..... Cởi trói.....?"
"Ah?..."
Những giọng nói mờ nhạt có thể nghe thấy từ đâu đó.
Tôi càu nhàu và vật lộn để giải thoát cho bản thân, rồi sau đó, loạng choạng đi về hướng những giọng nói phát ra. Tôi lướt qua những bụi cây và khoảng 30 giây sau, tôi chạy vào một khu cắm trại khá rộng đang bị các đồng đội của tôi chiếm đóng.
"À, vậy ra anh ta đã tự mình đến."
Han Sooyoung cười khúc khích và vẫy tay về phía tôi.
"Nhìn cái gì? Anh chưa thấy một cuộc bãi công bao giờ à?"
"Chờ một chút, cái này...."
"Thật là một ngày đẹp trời. Dokja-ssi, sao anh không đến đây và nằm xuống? "
Jung Heewon đang nằm dài trên mặt đất ngay bên cạnh Han Sooyoung và nhìn lên bầu trời. Cô di chuyển hai cánh tay như thể chúng là đôi cánh của mình, khiến những ngọn cỏ xanh thơm ngát liên tục rũ xuống rồi lại nảy lên.
Han Sooyoung sau đó bắt đầu lẩm bẩm bằng một giọng tôn kính. "Cỏ nằm xuống. Nhanh hơn gió, nó nằm xuống."
"Ồồ."
"Jung Heewon cũng nằm xuống. Nhanh hơn gió, cô ấy nằm xuống, và trước khi cơn gió mạnh đến, cô ấy đã đứng lên trước."
"Không tệ."
Trong khi nhìn cuộc thi đọc thơ đang đột ngột diễn ra, cũng như việc Jung Heewon đang hợp thời mà động viên, tôi hỏi họ với giọng bàng hoàng.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy.....?"
"Đây là một cuộc cách mạng của công nhân, đồ ngốc à."
"Được rồi, cô đã lải nhải về một cuộc cách mạng và mấy thứ linh tinh được một lúc rồi, nhưng mà...."
"Argh, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi. Tôi có cần đánh vần nó cho anh không??"
Tôi cau mày sau khi cô ấy mắng mỏ tôi. Nghỉ ngơi?
"Cô đang nói cái gì vậy? Cô không biết bây giờ chúng ta đang ở thời đại như thế nào à?"
"Vậy thì chúng ta đang ở thời đại thế nào?"
Tôi không biết phải nói gì khi cô ấy vặn lại như vậy. Ý cô ấy là gì khi hỏi chúng tôi đang ở thời đại "thế nào"?
[Hiện tại, Tinh vân <Kim Dokja Company> có đủ điều kiện để tham gia Kịch bản cuối cùng.]
[Thời gian còn lại để tiến vào kịch bản là: 28 ngày, 12 giờ, 15 phút và 7 giây.]
Tôi bình tĩnh trả lời để đảm bảo rằng tôi sẽ không bị cuốn vào nhịp độ của cô ấy. "Chúng ta không có thời gian cho việc này. Kịch bản cuối cùng thực sự đã sắp đến rồi."
"Và đó là lý do tại sao chúng ta cần được xả hơi ngay bây giờ. Nếu không, tới khi nào chúng ta mới có thể được như thế này lần nữa?" Han Sooyoung nói, trong khi thở dài. "Nhìn xung quanh anh đi. Đừng dành cả ngày với cái điện thoại của anh nữa, được không? Anh vẫn muốn làm việc ngay cả khi đã đến một nơi như thế này à?"
Sau khi nghe cô ấy nói xong, tôi bắt đầu nhìn quét qua địa hình xung quanh lần đầu tiên.
Thật vậy, chúng tôi đang ở trong một khu rừng xanh tươi màu mỡ. Tôi không chắc đó là ngọn núi nào - Jirisan, Seoraksan, hay Hallasan.... Bất kể là cái nào, nó cũng là một ngọn núi đẹp thực sự, được rồi. Ánh nắng không quá gắt, trong khi gió thổi qua tạo cảm giác mát mẻ trên làn da. Nói cách khác, đây là thời tiết hoàn hảo để cắm trại.
Tôi hơi do dự trước khi lên tiếng. "Ờm, không phải tôi nói rằng chúng ta không nên nghỉ ngơi, nhưng mà....Ờ, nghỉ ngơi thì tốt thôi, nhưng điều tôi đang nói là chúng ta nên hoàn thành những việc cần làm trước. Hiện tại, chúng ta đang...."
"Trời đất ơi. Dokja-ssi, anh thực sự là một "kkondae", phải không? Có phải mọi đại diện công ty ngoài kia đều giống như anh không?" Jung Heewon vừa nói vừa gõ nhẹ vào ống chân tôi. "Đại diện-nim? Khi anh đang nghỉ ngơi, thì anh nên thật sự nghỉ ngơi."
(kkondae: tiếng lóng dùng để chỉ thế hệ "lão làng" có tuổi tại Hàn Quốc, những người này thường có tính cách cố chấp, nghiêm khắc quá mức trong công việc)
Đầu tôi trở nên phức tạp.
Han Sooyoung trừng mắt nhìn tôi khi tôi không nói gì và nói với tôi bằng một giọng chua ngoa. "Chắc chắn rồi, anh nói thật là đúng. Mọi người không nên nghỉ ngơi cùng một lúc, vì vậy nên có ít nhất một người phải xử lý kịch bản. Sao anh không làm đi?"
"Cái gì?"
"Tôi đang nói, sao anh không đi xử lý cái kịch bản mà anh yêu quý vô cùng đó đi?"
Sau khi nghe cô ấy nói, ánh mắt tôi đột ngột chuyển hướng lên không trung và phát hiện ra một cửa sổ kịch bản thực sự đang lơ lửng trên đó.
[Kịch bản phụ - "Ngày nghỉ của nhân viên" đã được khởi tạo!]
Tôi thậm chí chưa bao giờ nghe nói về một kịch bản như vậy trước đây nên tôi nhanh chóng truy cập vào cửa sổ của kịch bản này.
+
<Kịch bản phụ - Ngày nghỉ của nhân viên>
Loại: Phụ
Độ khó:???
Điều kiện cụ thể: Bạn là đại diện chính của Tinh vân <Kim Dokja Company>. Do bị bạn bóc lột và đối xử thô bạo, nhân viên của <Kim Dokja Company> hiện đang ở trong tình trạng rất mệt mỏi. Họ rất không hài lòng với bạn, người đứng đầu Tinh vân, và đang đình công. Là sếp của họ, bạn phải lắng nghe những lời phàn nàn của họ và xoa dịu họ. Cân nhắc đến kỹ năng giao tiếp kèm cỏi của bạn, tổng mục tiêu giải quyết khiếu nại sẽ là 5 người.
Giới hạn thời gian: 12 giờ
Phần thưởng: Sự tin tưởng từ nhân viên của <Kim Dokja Company> Thất bại: Chết (?)
+
Chết?! Cái quái gì vậy, loại kịch bản này là gì....?
Tôi nhìn lên bầu trời và thấy Biyoo kêu "Ba-aht" ở trên đó.
Han Sooyoung càu nhàu thẳng thừng vơi tôi. "Thiệt tình luôn. Tên này phải được yêu cầu thông qua một kịch bản thì mới hiểu nổi chuyện đó."
*
Trong khi cảm thấy lo lắng, tôi nhìn xung quanh mình.
Những người bạn đồng hành của tôi dường như rất thích thú. Han Sooyoung đang mải mê đọc những bài thơ nhảm nhí, trong khi Jung Heewon đã ngủ quên luôn trên bãi cỏ. Lee Gilyoung và Shin Yoosung thì đang húc đầu vào nhau và gầm gừ.
"Này, Shin Yoosung. Hãy đặt cược đi. Hãy xem ai có thể bắt được bữa tối lớn hơn cho ngày hôm nay."
"Tụi mình sẽ đặt cái gì?"
"Người thua cuộc sẽ cho người thắng một điều ước, được không?"
"Chơi luôn."
Những đứa trẻ nhanh chóng chạy nhanh về phía khu rừng và Yoo Sangah gọi với theo chúng. "Hãy cẩn thận nhé."
Có một thung lũng nhỏ và một con suối chảy bên cạnh khu cắm trại; Gong Pildu ngồi trên chiếc ghế câu cá mà ông ta mang theo, và trong khi nhìn vào mồi câu của mình dưới mặt nước, ông ta thoải mái ngáp dài. Han Myungoh ngồi bên cạnh đang lẩm bẩm về điều này điều nọ.
"Giá như mà chúng ta ở ngoài biển, tôi đã bắt được một con cá chẽm lớn thế này này...."
Tôi nghe thấy những âm thanh sảng khoái của nước chảy trong thung lũng cũng như tiếng chim trên núi hót vang vọng. Cảm giác như thể cây cỏ tĩnh lặng của sườn núi um tùm đang từ từ đổ ập xuống bản thân tôi.
Như thể tôi vẫn đang mơ.
Bầu không khí trìu mến kiểu này khiến tôi không thoải mái, giống như kiểu quần áo không vừa vặn. Có ổn không khi mọi thứ như thế này? Có ổn không khi trải qua những khoảnh khắc như thế này?
Tôi đã tìm kiếm Yoo Joonghyuk.
Thật vậy, chúng tôi không nên như thế này. Nếu là anh ta, anh ta nhất định sẽ đồng ý với tôi. Anh ta chắc đang đứng đâu đó xung quanh trong khi nhìn chằm chằm vào cả nhóm. Cùng với một ánh mắt đáng sợ, anh ấy sẽ bắt đầu giảng bài cho mọi người, bắt đầu bằng câu "Đồ ngốc các người....!"
Tôi nhanh chóng nhìn thấy anh ta.
Tôi định giơ tay và gọi anh ta, nhưng rồi, tôi dừng lại sau khi nhận ra có điều gì đó không ổn.
Chi-eeeik.
Anh ấy thực sự đang nấu ăn ở đó. Đứng trước một tấm vỉ lớn, đôi tay của anh di chuyển xung quanh một cách phô trương để nướng một ít thịt. Rau đang xèo xèo và run rẩy bên trong chảo rán. [Phá thiên kiếm pháp] có khả năng phá hủy bầu trời giờ đã được dùng để băm rau và thịt.
Tôi thậm chí quên gọi anh ta và nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó một cách sững sờ.
....Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?
Trong giây tiếp theo, mắt anh ta chuyển hướng sang tôi. Sau đó, anh ta lặng lẽ truyền đạt lời nói của mình bằng ánh mắt đáng sợ đặc trưng đó. Tôi không cần phải dùng đến [Quan điểm của độc giả toàn trí] để biết đôi mắt đó đang nói gì - chắc chắn là...
⸢Cậu có thể nhìn cả ngày, nhưng cậu sẽ không ăn được bất kỳ miếng nào đâu.⸥....Đó là điều mà đôi mắt đó có lẽ muốn nói.
Cả Yoo Mia và Lee Jihye đều chiếm chỗ ở hai bên cạnh của anh ta, ánh mắt của họ tràn ngập sự quan tâm và mong đợi sâu sắc.
"Ngay lúc này."
Yoo Mia mở miệng, và Yoo Joonghyuk di chuyển đũa với khuôn mặt vô cảm. Anh như chim mẹ gắp miếng thịt cho vào miệng cô. Cô bé cười rạng rỡ.
"Nó thực sự ngon tuyệt."
Lee Jihye ngây người đứng cạnh cũng mở miệng. Anh quan sát cô trong một hoặc hai giây, trước khi đặt nhiều thịt hơn vào miệng Yoo Mia. Chuyện đó tiếp tục thêm bốn, có thể là năm lần nữa, và cuối cùng, Lee Jihye ngậm miệng lại.
"Sư phụ, người thật nhẫn tâm."
Không thể chịu đựng thêm nữa, cô tự mình động đũa. Tuy nhiên, chiếc chảo rán của anh ta chuyển động theo quỹ đạo bắt mắt của [Red Phoenix Shunpo] và tránh khỏi tay cô. Cô ấy đã rơi nước mắt trước khi cố tỏ ra cứng đầu về chuyện này.
"Ồ, vậy là người muốn chiến với con, đúng không??"
Tôi thực sự không thể phân biệt được liệu mình đang ở trong thế giới của "Cách sống sót", hay thế giới của "Hồi quy giả đẹp trai lạnh lùng Yoo Joonghyuk không thể làm điều này".
Anh ta tiếp tục tránh khỏi đũa của Lee Jihye và đút cho em gái Yoo Mia của mình mà không thèm nhíu mày một lần, hoàn toàn vô cảm. Tuy nhiên, có điều gì đó mà tôi có thể thu thập được từ việc này.
Và tôi nhận ra rằng, anh ta thực sự nghiêm túc khi ở đây.
⸢ Mặc dù chúng ta đang ở trong một khoảng thời gian như vậy, tại sao Yoo
Joonghyuk lại để chuyện này xảy ra?? ⸥
Tôi không phải là người đại diện đứng đầu duy nhất của <Kim Dokja Company>. Theo nhiều cách thì, Yoo Joonghyuk là một người cố chấp hơn nhiều so với tôi, và cũng tự hào về kinh nghiệm thành thạo trong việc điều hành một nhóm như thế này.
Tuy nhiên, một người như vậy lại sẵn lòng tham gia chuyến cắm trại này.
⸢K im Dok ja thật s ự khôn g thể đ oán ra? ⸥
Cùng với giọng nói của [Bức tường thứ 4], một số đoạn văn mở ra trước mắt tôi. ⸢Tác giả-nim, cho họ đi biển trong lượt hồi quy này thì sao? ⸥
Đó là một bình luận tôi đã đăng cách đây rất lâu.
Mặc dù tôi nhớ rất nhiều về "Cách sống sót", tôi lại quên hết những bình luận mà tôi đã đăng. Bây giờ nghĩ lại thì, có một sự kiện mà Yoo Joonghyuk không bao giờ bỏ lỡ trong vô số lần hồi quy lặp đi lặp lại của mình.
⸢ "Hôm nay, chúng ta sẽ nghỉ ngơi." ⸥
Đó sẽ là một ngày nghỉ.
Nó đã xảy ra trong "Cách sống sót" bản gốc, nhưng chưa từng xảy ra ở thế giới này cho đến nay.
Mỗi khi họ sắp gặp phải một trở ngại quan trọng khác, anh ấy sẽ đưa những người bạn đồng hành của mình đến các địa điểm du lịch của hành tinh khác. Tất nhiên, anh ta viện cớ tìm những vật dụng cần thiết cho những tình huống sắp tới, nhưng anh ta không hề ép nhóm của mình làm những việc giống mình.
⸢ "Sư phụ, đến tham gia cùng bọn con và vui chơi một chút đi!" ⸥
⸢ "Này, Lee Jihye. Kekeke. Hãy ngắm nhìn cơ bụng của tôi đi nè. Ngay cả Hắc Hỏa Long của tôi cũng khen ngợi t.... "⸥
⸢ "Hôm nay chúng ta sẽ được ăn món Joonghyuk-ssi nấu, phải không?" ⸥
Ngay cả Yoo Joonghyuk cũng làm vậy, vậy mà tôi lại như thế nào?
⸢....Chúng ta phải sẵn sàng cho kịch bản tiếp theo.⸥
Chúng tôi luôn vội vàng như thể chúng tôi đang bị truy đuổi. Chúng tôi không bao giờ có bất kỳ sự chậm trễ nào. Và khi chúng tôi tiến tới các kịch bản sau này, xu hướng đó thậm chí còn tăng lên. Mục tiêu của chúng tôi "luôn luôn" ở ngay trước mắt chúng tôi. Tôi đã hành động như thể kịch bản sẽ thất bại nếu chúng tôi không giải quyết kịp thời. Nhưng bây giờ khi tôi bắt đầu suy nghĩ kĩ càng về nó, các kịch bản sẽ ổn ngay cả khi chúng tôi không vội vàng làm gì đó với chúng.
"N-này, Lee Gilyoung!! Bọn mình đã thống nhất là không sử dụng bất kỳ kỹ năng nào cơ mà?!"
Tôi nghe thấy tiếng của bọn trẻ khi chúng quay lại với con mồi săn được.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng gọi lớn của Han Sooyoung vang vọng khắp thung lũng.
"Được rồi. Sự kiện truy tìm kho báu từ bây giờ sẽ bắt đầu! Giải thưởng là Di tích Ngôi sao từ Hắc Hỏa Long!"
"Wow, thật à? Từ tên Hắc Hỏa Long đó?"
"Tôi đã giấu nó ở đâu đó trong thung lũng, vì vậy người đầu tiên tìm thấy nó sẽ là người chiến thắng! À, đúng rồi. Mọi người bị cấm sử dụng các kỹ năng của mình. Hiểu chưa? Ngoài ra còn có các giải thưởng khác nữa nên là..... "
"Di tích Ngôi sao đó là của tôi!"
Han Myungoh vội vàng vứt bỏ chiếc cần câu của mình và nhảy vào trong con suối, nhưng chỉ một lúc sau, Jung Heewon đã nắm lấy đầu anh ta và ném anh ra khỏi mặt nước. Ngay lập tức, Lee Jihye và những đứa trẻ trở về sau chuyến đi săn của chúng đều nhảy xuống dòng nước trong thung lũng.
"Ê, khoan đã, Jihye-noona!! Đó là [Hạm đội ma] mà! Chị nghĩ rằng em sẽ không nhìn thấy nó chỉ vì bây giờ chúng nhỏ xíu sao?? "
"Lee Gilyoung! Em thực sự dã thuần hóa lũ bọ nước đó hả? Đồ ăn gian!?"
"Cả hai người, bị loại!"
Đã bao lâu rồi những người bạn đồng hành của tôi mới có thể cười đùa với nhau như thế này? Có lẽ, đây chính là lần đầu tiên của chúng tôi. Họ đã có thể mỉm cười mặc dù các kịch bản vẫn chưa kết thúc. Họ có thể trò chuyện với nhau trong niềm hạnh phúc như thế, và chia sẻ những câu chuyện của họ.
⸢Và khi nhìn cảnh tượng đó, Kim Dokja đột nhiên cảm thấy cô đơn vì một lý do nào đó.⸥
Có lẽ nào tôi đã không hiểu gì về "Cách sống sót" cả - không, khoan đã, phải là không hiểu gì về những người bạn đồng hành của tôi mới đúng nhỉ? Có thể, vì say trong mộng tưởng chứng kiến Kết thúc, tôi thực sự đã bỏ lỡ vô số từ ngữ phải đọc để đạt được Kết thúc chân chính?
[Bạn hiện đã giải quyết được 0 khiếu nại.]
Một kịch bản vốn tưởng chừng như không có gì quan trọng lúc này bỗng trở nên to lớn và khó khăn như một "Câu chuyện vĩ đại".
Tôi ngồi phịch xuống bên dưới một chiếc dù che nắng và hoang mang nhìn. Ai đó chạm nhẹ vào vai tôi.
"Kịch bản của anh thế nào rồi?" Yoo Sangah cười sảng khoái.
Tôi đáp lại bằng một nụ cười bất lực, cô ấy lại nói với tôi.
"Chà, Dokja-ssi, kỹ năng giao tiếp của anh luôn hơi bị thiếu một chút, thế nên cũng không thể tránh được, tôi đoán vậy. Anh cũng đã từng như vậy hồi chúng ta còn làm việc ở công ty."
"....Tôi đã như vậy à?"
"Anh thực sự không nói chuyện nhiều như vậy với người khác."
Tôi hoàn toàn không nói nên lời sau khi bị cô ấy ném thẳng sự thật một cách không thương tiếc. Nhưng một lần nữa, sau khi suy nghĩ một chút, nó hoàn toàn có lý. Tôi lớn lên mà không có bạn bè từ nhỏ. Tôi đã không tập trung vào việc làm thế nào để giao tiếp với người khác, và hồi đó, tôi chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để thoát khỏi bữa tiệc tụ tập của công ty. Tôi cho rằng, thay vì lãng phí thời gian để làm điều đó, tôi thà đi đọc "Cách sống sót" một lần nữa còn hơn.
⸢K im Dok ja đ ang c ó một ng ười bạ n rồi m à.⸥
Và giờ, có một loại "vật chất vô cơ" đang cố gắng làm tôi phấn chấn bằng cách nói rằng nó là bạn của tôi.
Yoo Sangah cũng ngồi xuống bên dưới chiếc dù che nắng và quan sát những người bạn đồng hành của chúng tôi với ánh mắt thoải mái. Có lẽ cô ấy từng tự mình đi cắm trại, bởi vì thay vì chiếc áo choàng Phật giáo thông thường, cô ấy bây giờ đang mặc một bộ đồ bình thường với một chiếc mũ rơm rộng vành. Cô ấy chắc chắn biết làm thế nào để phù hợp với bầu không khí bất kể cô ấy đang ở đâu. Cô ấy là một người đủ tốt để được giữ lại <Kim Dokja Company> được điều hành bởi một nhà lãnh đạo khá vô dụng, ít nhất là như vậy.
"Sangah-ssi, cô có bao giờ hối hận vì đã lên tàu điện ngầm ngày hôm đó không?"
Tôi không chắc tại sao tôi lại hỏi cô ấy như vậy. Ngay cả bây giờ, những sự kiện của kịch bản đầu tiên vẫn còn sống động trong tâm trí tôi.
⸢ Giá như chiếc xe đạp của Yoo Sangah không bị đánh cắp. ⸥
Nếu cô ấy bắt đầu từ một nơi khác, thì cô ấy có thể đã không trở thành Hóa thân của. Có lẽ, cô ấy cũng sẽ không phải chết. Cô ấy cũng sẽ không phải trải qua nỗi đau luân hồi....
"Không, tôi không hối hận."
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết như vậy trên khuôn mặt cô ấy trước đây.
"Vậy, Dokja-ssi. Anh cũng không được hối tiếc về bất cứ điều gì."
"Hả? Về cái gì cơ.....?"
"Ý tôi là, về tất cả mọi thứ."
Tôi không biết phải nói gì với cô ấy. Có cảm giác như thể tôi sẽ trở thành một kẻ tồi tệ nếu tôi cảm ơn cô ấy hoặc bày tỏ lòng biết ơn của mình. "Cách sống sót" chưa bao giờ chỉ cho tôi rằng nên nói gì trong những thời điểm như thế này.
Như thể cô ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi, cô ấy cười sảng khoái và chỉ về phía ai đó đang ngồi phía sau.
"Tôi nghĩ tốt nhất là anh nên nói chuyện với người đó trước."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT