Hạ Hy đau đến kêu to. Dị vật xâm nhập vừa lớn lại vừa cứng, u động nhỏ hẹp của cô không có trải qua đối đãi như vậy.

“Nhẫn nhịn một chút, anh còn chưa đi vào toàn bộ đâu!”

Giữa trán Hắc Thiên toát ra từng giọt mồ hôi. Cô thật sự quá nhỏ! Nhưng sự chật hẹp này khiến anh rất thoải mái!

Anh gắng gượng tiếp tục dùng sức đi tới, gặp được “tấm lá chắn” tự nhiên của cô, không chút do dự liền đột phá.

Hạ Hy đau đến há miệng cắn vai trái Hắc Thiên, Hắc Thiên giờ phút này cũng không để ý tới cô cắn mình, bởi vì anh muốn bắt đầu luật động trong cơ thể cô.

Dùng sức tiến vào lại chậm rãi rời khỏi, anh bắt đầu luật động vào nơi u huyệt nhỏ hẹp vui sướng của cô.

Tiếng thân thể va chạm, thêm chút tiếng thở hổn hển của anh, anh yêu người phụ nữ nhỏ nhắn dưới thân mình.



Nhìn biểu tình khó chịu của cô, Hắc Thiên tạm dừng một chút, để dục vọng của mình ở nơi sâu trong thân thể cô.

- “Còn rất khó chịu sao tiểu Hy” Anh chống đỡ thân thể của chính mình, nhìn chăm chú khuôn mặt cô.

Hạ Hy cảm giác được anh đột nhiên dừng lại, trong cơ thể đột nhiên tràn ra một cỗ thất vọng… Anh cứ dừng lại trong cơ thể cô vậy sao, làm cho cô cảm thấy rất quái dị, rất thẹn thùng, mà anh còn nhìn gần mặt cô nữa chứ.

- “Anh đừng nhìn em!” Hạ Hy đẩy mặt anh ra.

- “Không nhìn em anh làm sao mà biết hiện tại anh yêu ai chứ?” Hắc Thiên buồn cười quay mặt bị cô đẩy ra.

- “Quen sự tồn tại của anh chưa?” Anh cố ma sát trong cơ thể cô một chút.

- “Anh đáng ghét!” Hạ Hy khẽ rên rỉ một tiếng, biết anh là cố ý chọc cô, vì thế há miệng lại cắn cánh tay anh.

- “Đáng giận, em là tiểu yêu chuyên cắn người!” Hắc Thiên không kiên nhẫn lại di chuyển dục vọng của mình lần nữa, cứ đẩy vào lại rời ra, dao động khiến Hạ Hycảm thấy xương cốt của mình sắp vụn tới nơi.

“Đừng mà…” Hạ Hy càng không ngừng lay động không thuận theo mà nói. Thật ra cô đã không cảm thấy đau khi anh mới vừa tiến vào, nhưng anh công kích mãnh liệt như vậy, cô cảm thấy mình sắp hôn mê rồi.

- “Anh còn chưa “muốn” em đủ đâu! Tiểu yêu!” Hắc Thiên giống như là chiến sĩ tinh lực tràn đầy, anh dũng tiến lên. Rong ruổi tìm sự vui sướng nơi u huyệt của cô, làm cho anh cảm thấy hạnh phúc sắp chết tới nơi.

- “Ưm… Ư… Ưm a… Em… Sắp chịu không nổi!” Hạ Hy bắt lấy cánh tay anh, liều mình muốn chống cự cảm giác vui sướng do hạ thân anh mang lại.

- “Nhịn không được thì để cho nó đến đây đi!” Anh biết cô cũng sắp đạt cao trào, càng thêm không ngừng luật động căn nguyên dục vọng của mình.

- “Ưm… Em từ bỏ…” Cảm giác giống như được đưa lên thiên đường say đó lại đột nhiên rớt xuống, cô hô lên tự mình đạt cao trào.

Hắc Thiên sau khi dùng hết khí lực, dùng sức đẩy một cú cuối cùng thẳng tiến vào chỗ sâu trong cơ thể cô, phun ra ái d*ch của mình.

Ghé vào thân thể cô, Hắc Thiên thỏa mãn hôn người yêu dưới thân, nhìn cô nhắm mắt còn chìm đắm trong khoái cảm tuyệt vời, anh đột nhiên hưng khởi có xúc động muốn “yêu thương” cô ngày ngày trên giường.

Hắc Thiên ngẩng đầu nhìn Hạ Hy, lúc này mới phát hiện cô đã ngủ.

Quên đi, chờ cô tỉnh ngủ lại đi!

Hắc Thiên ôm cô sít sao vào trong lòng, thỏa mãn ngủ.

Hạ Hy nghe được tiếng thở có quy luật của anh, âm thầm thở dài một hơi. Tuy đã ngừng lại nhưng cô còn thấy khó chịu trong người bên dưới đau như hàng ngàn vết kim đâm vào.

Cô muốn tránh thoát khỏi sự ôm ấp của anh, lại phát hiện Hắc Thiên gắt gao ôm cô, cánh tay cứng rắn như thép, cô căn bản đẩy không được.

Thử trong chốc lát, cô vẫn không có biện pháp giãy dụa, đành phải ngoan ngoãn tựa vào vòm ngực kiên cố của anh. Thân thể mỏi mệt khiến cho cô chỉ chốc lát sau tựa như nặng nề ngủ như Hắc Thiên.

*****

Hắc Thiên ngủ một lát sau đó tỉnh lại, phát hiện người yêu mình đang ôm. Hạ Hy khẽ nhếch miệng nhỏ hít thở đều đều, bộ dáng kia nói có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.

Anh nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô, cô vẫn ngủ say sưa như cũ.

Dục vọng lại lần nữa bị bộ dáng đáng yêu của cô châm ngòi.

Hắc Thiên bắt đầu dùng môi hôn toàn thân cô. Kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, bầu ngực căng tròn dưới tia nắng ban mai càng có vẻ chọc người ta trìu mến. Anh dùng ngón cái cùng ngón trỏ niết chặt nhũ hoa, nhìn nó dần dần đứng thẳng dưới sự trêu chọc của mình.

Hạ Hy vẫn còn trong mộng đẹp, còn tưởng rằng mình là bị người trong mộng đùa nghịch.

Hắc Thiên tiếp theo nhẹ nhàng ng*m day nhũ hoa bên kia, hít lấy mùi hương thân thể cô phát ra.

Hạ Hy cảm thấy mình có giấc mộng rất chân thật! Trong mộng anh háo sắc tựa như trong hiện thực, cũng không chịu thua giở trò với cô.

Hắc Thiên thấy cô còn chưa tỉnh, nhưng thân thể thật ra đã sớm tỉnh lại, liền tiếp tục trêu đùa.

Anh chuyển chiến trường tới u cốc chật hẹp làm anh tiêu hồn đêm qua. Trượt một bàn tay vào, đầu ngón tay cảm thụ sự co rút ngọt ngào đêm qua, anh tiến vào, muốn dẫn dắt ái d*ch của cô, một lát sau chỉ thấy nơi tư mật của cô ướt đẫm một mảnh, nổi lên xuân triều. [thủy triều mùa xuân]

Hạ Hy cảm thấy không khoẻ vặn vẹo thân mình.

- “Ưm… Đừng…”

Hắc Thiên vừa nghe thấy, nghĩ rằng cô sắp tỉnh dậy, nhưng thấy cô còn nhắm chặt mắt, thế mới biết cô nghĩ rằng mình đang nằm mơ!

Được, vậy để cho cô rơi vào mộng xuân tựa như ảo mộng đi!

Lại thân nhập một đầu ngón tay, Hắc Thiên quyết định tạo ra nhung lụa ấm áp tại huyệt khẩu nhỏ hẹp này đi, tiện cho anh xâm nhập.

Hạ Hh như là nhớ lại kịch liệt tối hôm qua, bắt đầu kêu rên:

- “Em từ bỏ… Từ bỏ…”

Cô vặn vẹo giãy dụa dưới thân anh.

Cô ngay cả ở trong mộng cũng quên không được sự dũng mãnh của anh! Hắc Thiên tự hào cười trộm.

Cúi đầu, anh tựa vào vùng đất tam giác của cô, liếm lên da thịt non mềm.

Môi lưỡi nóng bỏng, bắt đầu tiến chiếm cứ đóa hoa xinh đẹp.

Hạ Hy vặn vẹo lợi hại, nhưng vẫn không có mở đôi mắt xinh đẹp.

Hắc Thiên không thể kiềm được, tách đầu gối cô, để dục vọng của mình xông vào cửa huyêth ướt át không có người phòng thủ của cô.

Mãi cho đến khi thấy một một vật cứng xông vào thân thể của chính mình, Hạ Hy mới giật mình tỉnh lại — mộng xuân này không khỏi cũng quá quá chân thật đi!

Không nghĩ tới cô mới mở mắt ra, liền thấy đôi mắt Hắc Thiên bị dục vọng đốt cháy nhiệt tình nhìn cô, luật động dưới thân là chân thật khiêu khích cảm quan của cô.

- “Anh… Làm sao có thể như vậy?”

Hạ Hy không thể tin được mình sáng sớm tỉnh lại liền lại bị anh đặt ở dưới thân xâm nhập. Nhưng từng đợt khoái cảm này đang từ từ rơi vào ý thức cô, hòa cùng với cảnh trong mơ.

- “Ưm! Trời ơi…” Hạ Hy bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn.

- “Quỷ đáng ghét… Anh sao có thể thừa dịp em còn đang ngủ đối xử như vậy với em…”

Cô thật vất vả nói ra một câu đầy đủ.

Đợi Hắc Thiên lật người cô lại, lại lần nữa sáp nhập từ phía sau cô, cô lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.

“Ư a… Hắc Thiên…”

Úi! Anh làm sao có thể như vậy!?

Hắc Thiên cuồng dã ra vào từ phía sau cô, hai tay vòng tới trước ngực cô, xoa nắn nhũ hoa cô, miệng khẽ nói bên tai cô…

- “Tiểu bảo bối…”

Anh hổn hển, rên rỉ thở dốc, làm cho cô cảm thấy rất sắc tình!

Hạ Hy không tự giác kịch liệt co rút lại kẹp chặt u động lại, áp bách Hắc Thiên gắng gượng càng động càng mau.

Anh không ngừng gọi tên cô, sau đó để cho mình giải phóng.

Hạ Hy ở dưới sự thao túng của anh, chỉ có thể thừa nhận anh gây cho mình từng đợt cao trào…

Hắc Thiên ghé vào trên người Hạ Hy, thỏa mãn thở ra một hơi. Tuy rằng sáng sớm liền vận động kịch liệt như vậy là mệt chết người, nhưng anh đã quyết định hôm nay cho mình một ngày nghỉ.

Hạ Hy bị anh đặt ở dưới thân, cảm giác anh rất nặng, lại không khí lực chống cự, càng đừng nói là đẩy anh ra, đành phải khó khăn kêu ở dưới thân anh,

- “Anh thật nặng! Mau đứng lên đi!”

Hắc Thiên nghe được cô nói, mới không cam lòng xoay người quay về phía cô, chính mình nằm bên sườn cô, nhìn ngắm thân hình mềm mại làm anh yêu thích không buông tay.

Trên thân thể tuyết trắng, khắp nơi là dấu hôn anh lưu lại, làm cho Hắc Thiên tức giận mình quá thô lỗ.

- “Có đau không?” Anh khẽ vuốt dấu vết này.

Hạ Hy lắc đầu, sợ một động tác không cẩn thận của mình lại dẫn phát tiến công của anh.

Bị anh kịch liệt yêu hai lần như vậy, Hạ Hy lại bắt đầu buồn ngủ, toàn thân vô lực chỉ có thể mềm xuống, giống dùng hết khí lực.

Bỗng nhiên, cô nhớ tới hôm nay phải đi Thụy Sĩ. Cô lập tức ngồi dậy.

- “Mấy giờ rồi?”

Hắc Thiên nhìn nhìn đồng hồ báo thức trong phòng ngủ, đã mười giờ mười lăm phút.

- “8h23”

- “Cái gì!?” Hạ Hy khóc thét.

“Chẳng phải hôm nay đi sao,vậy mà… Sẽ hoản lại!”

Đẩy tay Hắc Thiên ra, cô tự tìm quần áo của mình.

- “Đều tại anh! Vì sao không gọi em dậy?”

Thân thể cô còn chưa rời giường, đã bị Hắc Thiên kéo trở về.

- "Anh kéo em làm cái gì? " Cô muốn đẩy bàn tay dây dưa của anh ra.

Đều tại anh! Cái gì mà cam đoan không làm chuyện xấu, ngay sau đó đã bị anh ăn sạch sẽ!

Hắc Thiên không như vậy dễ dàng để cô trốn như vậy. Lần này anh dùng lực đạo toàn thân, lại đặt cô dưới thân một lần nữa.

- “Chẳng phải 10h mới bay sao?” Anh dùng tay véo nhẹ mũi cô.

Hạ Hy nghe tới đây thì mới chợt nhớ, cô ngại ngùng nhưng cũng mắng anh.

- “10h bay nhưng anh làm em như vậy thì làm sao có thể qua Thụy Sĩ chơi được chứ?”

- “Tại sao không?”

- “Đau đến nổi đi còn không nổi mà chơi nhảy múa gì”

Hắc Thiên bật cười khi nghe cô nói vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play