Nhiệt độ cơ thể của cậu rất cao.
Tôi đã phát hiện ra điều này sau những lần cho cậu mượn cây bút bi tím bằng nhựa trong suốt. Lúc từ tay tôi sang tay cậu, nó chỉ là một cây bút bi lạnh ngắt, nhưng đến khi được trả lại thì nó đã thành một cái gì đó khác. Vẫn là một cây bút y chang, nhưng lại ấm sực hơi ấm nơi bàn tay cậu, và, thoang thoảng một thứ mùi hương gì đó không thể gọi tên.
Cậu có thói quen mặc hai lớp áo, một lớp áo mỏng như áo thể thao có tay bên trong và một lớp áo đồng phục bên ngoài. Có lần tôi tò mò, nên hỏi cậu là vì sao cậu mặc làm chi tới hai lớp áo như vậy. Cậu trả lời rằng do trường cũ của cậu không có nhiều thời gian để thay đồ ra chơi thể thao vào buổi trưa, nên cậu hay mặc như vậy để mỗi khi chơi thì chỉ cần lột áo đồng phục ra thôi. Cậu làm như vậy hoài, tới nỗi trở thành thói quen, bây giờ không mặc hai lớp áo thì cậu thấy thiêu thiếu. Việc mặc hai lớp áo như thế này khiến người cậu luôn ấm, vậy nên dù nhiệt độ máy lạnh trong lớp chỉ có 18 và quạt máy lạnh mở ở mức cao nhất đi chăng nữa, cậu cũng cảm thấy bình thường. Tôi thì lại hoàn toàn đối ngược với cậu ở khoảng này.
Tôi là người dễ bị lạnh, vào phòng lạnh một tí xíu thôi là hai bàn tay, nhất là mấy ngón tay, sẽ lạnh lên như kiểu muốn đông lại luôn. Vậy nên tôi hay không chịu nổi mà chạy tới chỉnh cái bảng điều khiển cho nhiệt độ tăng lên 3-5 độ gì đó. Cậu thường ngồi ngay gần cái bảng điều khiển đó, và sẽ nhì nhằng nói tôi rằng để vậy "Nóng thấy bà!", nhưng tôi vẫn tăng độ cho bằng được. Vài lần đầu thì cậu còn lườm lườm xong nhường tôi, tới mấy lần sau thì cậu trợn mắt cà khịa luôn, "Ngon chỉnh đi! Hồi mày về chỗ tao chỉnh lại á!". Mấy ngày liền hai đứa cứ cãi qua cãi lại vì cái máy lạnh, nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng không phải nhiệt độ khiến tôi lạnh, mà là do quạt máy lạnh! Cứ để mức quạt cao nhất, phà phà thổi thẳng vào người tôi thì tôi lạnh cóng cũng phải thôi, vậy là sau đó tôi sẽ chỉ chỉnh quạt cho thổi ở mức nhỏ nhất, và thế là hết khó chịu! Nhưng cậu không biết tôi chỉ chỉnh quạt, cậu vẫn tưởng tôi chỉnh cái nhiệt độ thân thương của cậu, nên như một thói quen, cứ khi tôi mon men lại gần cái bảng điều khiển gắn trên tường là cậu lại cằn nhằn, "Stop! Trời ơi đừng có chỉnh!". Tôi hay lườm cậu rồi nói rằng, "Chỉnh level quạt thôi không có chỉnh nhiệt độ đâu, la cái gì!", xong thủng thẳng về chỗ. Tới bây giờ, vụ cái máy lạnh tự nhiên thành thói quen nhảm nhí của hai tụi tôi. Tôi sẽ chỉ chỉnh mức quạt, nhưng cậu vẫn sẽ cằn nhằn, sau đó tôi nạt lại rằng chỉ chỉnh mức quạt thôi, rồi cậu sẽ phì cười vì cách tôi nói chuyện với cậu, xong sẽ quay đi gật gật đầu như kiểu "Ừ biết rồi cứ làm đi."
Chuyện nó chỉ cỏn con như vậy, đơn giản và nhảm nhí như chuyện của tụi trẻ mầm non, vậy mà tôi cũng vui được! Tôi thích cách cậu phì cười như kiểu cậu đang chịu thua tôi, thích ánh mắt dịu lại khi biết rằng tôi không động tới việc cậu không thích, thích giọng cười như thể đang thương lượng với một đứa nhỏ của cậu dành cho tôi. Những lúc như vậy, tôi có cảm tưởng rằng cậu rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng, từ cách cậu nhìn tôi, từ cách cậu cười thành tiếng và cả cách cậu quay đầu đi trong khi đang cố kiềm nụ cười vẫn nở trên môi.
Tôi thích cậu nhiều, rất nhiều, tôi thậm chí đã biết trước rằng sẽ có ngày này từ khoảnh khắc đầu tiên tôi gặp cậu. Cậu chỉ là vô tình vừa vào tất cả những gì một đứa con trai có thể làm tôi phát điên lên vì cuồng, chỉ là vô tình xuất hiện trong cái hôm tôi nghĩ rằng năm nay sẽ không crush ai cả. Ừ thì vô tình, chỉ là vô tình thôi, nhưng mọi thứ xảy ra đều vì một lý do hết cả mà? Các bánh răng mang tên "Vận mệnh" của vũ trụ này đan khít vào nhau, xoay chuyển, và rồi khiến cậu vừa vặn xuất hiện trong đời tôi vào giây phút đó. Chỉ là vô tình thôi, nhưng tôi phải chắc chắn một điều rằng, sự vô tình này khiến tôi phải phát điên lên vì thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT