Tôi là một đứa con gái mơ mộng, lãng mạn, tin vào tình yêu và thích những thứ huyền ảo, tuy nhiên, lại chưa bao giờ tin vào rung động từ cái nhìn đầu tiên. Lúc đọc được những câu chuyện về yêu hay thích một người ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã lè lưỡi bảo "Nhảm nhí!", hoàn toàn không tin một tí nào. Nó rất vô lý, đúng chứ? Đâu thể nào hai người nào đó chỉ vừa chạm mặt nhau một lần rồi sau đó rơi vào tình yêu? Họ còn chưa nói chuyện, còn chưa hiểu gì, biết gì về nhau mà? Nhưng, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, tôi lại gặp ngay đúng một người khiến tôi rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ừm.. thật ra thì không phải từ cái nhìn đầu tiên, nhưng là cái nhìn thứ 5, thứ 6 gì đó, nhưng dù sao đi nữa thì mọi thứ cũng xảy ra quá nhanh, chỉ trong vòng hai ngày, tôi đã bị "hạ gục".
Tôi trở lại trường học sau một kì nghỉ hè "dù không ngắn lắm nhưng luôn luôn được cho là ngắn", chuẩn bị bắt đầu năm đầu tiên của cấp 3, lớp 9. Hẳn là các bạn nghĩ tôi ghi lộn vì lớp 9 là cuối năm cấp 2, không phải là đầu năm cấp 3! Nhưng không, vì trường tôi là trường quốc tế nên nếu theo hệ thống Mỹ thì chỉ lớp 9 thôi là đã là cấp 3 rồi. Vốn là trường liên cấp nên tôi không phải là học sinh mới của trường mà chỉ là học sinh mới của cấp 3 thôi, nên không cảm thấy lạ lẫm gì. Trường tôi vẫn đang phát triển và cần thêm học sinh nên năm nào cũng như năm nào, trường luôn chào đón rất nhiều tốp học sinh mới đến từ mọi nơi của Tổ Quốc và cả ở nước ngoài, vậy nên chả ai lạ gì việc mỗi năm đều gặp hàng đống gương mặt lạ lẫm khắp nơi trong trường.
Các học sinh mới của năm ngoái đã làm tôi thất vọng kinh khủng, toàn là nữ, đã vậy còn không hợp tính, nên năm nay chẳng thèm mong đợi học sinh mới gì nữa. Tôi len qua hàng đống người để đến chỗ đám bạn của mình, rồi kiểm tra bảng phân lớp. Trường tôi vốn không phân lớp rạch ròi như các trường khác, học sinh sẽ phải chuyển lớp liên tục cho mỗi môn học, nên cũng không có khái niệm đơn thuần "bạn cùng lớp" không mà phải thêm đằng sau tên lớp nữa, chẳng hạn như "bạn cùng lớp Science", "bạn cùng lớp I&S".. nhưng đầu năm vào luôn phải để tên học sinh và lớp đầu tiên học sinh đó sẽ học (block A) lên bảng để học sinh còn biết mà đi đến phòng nào đầu tiên. Học sinh vốn đã biết mình sẽ học lớp nào, với ai qua trang web trường, nhưng không được biết thời khóa biểu thức, nên vẫn cần để bảng.
Nhìn trong bảng học sinh lớp 9, tôi dễ dàng nhận ra khá nhiều cái tên lạ lẫm chưa gặp lần nào của các bạn học sinh mới, rồi ngay lập tức bị thu hút bởi một cái tên với cái họ lạ, họ "Trang". Nói thật thì thời cha sinh mẹ đẻ ra tới giờ, tôi chưa bao giờ gặp người nào mang họ Trang cả. Tôi nhìn dòng chữ không dấu được in trên giấy, lẩm nhẩm, "Trăng Tuấn Vĩ.. Trang Tuấn Vi.. Trang Tuấn Vĩ?", nghiêng đầu suy nghĩ xem tên của người bạn này là gì, nam hay nữ, rồi lia mắt sang phần để giới tính, "A? Là con trai." Thì ra tôi đã đoán đúng, là tên của một cậu bạn chứ không phải một cô bạn, vì cái tên có vẻ "unisex" quá. Vì có lai chút dòng máu người Hoa nên ngay từ lúc thấy cái tên lần đầu, tôi đã chắc mẩm rằng cậu bạn này một là lai Trung Quốc, hai là có gốc Hoa. Tôi lại nhìn tên tiếng Anh của cậu ấy, "Ethan", rồi ngẫm nghĩ nhớ lại danh sách học sinh học cùng lớp với mình, ngờ ngợ nhớ rằng có học vài lớp cùng cậu bạn này. Sau đó thì tôi cũng không quan tâm nữa, rồi cùng đám bạn túa lên phòng hội trường trên lầu để làm lễ khai giảng của cấp 3.
Sau lễ khai giảng sẽ là đi gặp hết các thầy cô giáo sẽ dạy mình vào năm học này, nên vào ngày khải giảng, vốn thời khóa biểu bình thường là 4 tiết một ngày, 85 phút một tiết sẽ đổi thành, 8 tiết một ngày, 30 phút một tiết để học sinh được gặp hết các thầy cô. Tôi như bao người, men theo hành lang đi tới lớp đầu tiên để bắt đầu tiết học. Đầu tiên thì mọi thứ đều rất ổn, vì lớp Toán của tôi không có mặt cậu, nhưng lớp tiếp theo của tôi, vì có sự hiện diện cậu nên không được ổn lắm.
Lớp thứ hai của tôi, block B, là lớp học Design. Tôi có chút không mong đợi lớp này, vì lúc xem danh sách học sinh học cùng mình thì không có ai là quen thân cả, mà toàn là quen xã giao, con gái chỉ có vỏn vẹn 4 đứa, đã vậy tôi còn nghe nói rằng giáo viên dạy lớp này hơi chán, nên tôi chỉ vào lớp, tìm một chỗ ngồi gần bảng rồi chống cằm ngó xung quanh. Bàn được xếp thành cụm, nên tôi cũng đoán trước được là thế nào cũng sẽ có làm việc nhóm.
Từng người từng người từ từ bước vào lớp học, tìm chỗ ngồi, lớp cũng dần ồn ào lên. Những đứa con gái còn lại cũng vào rồi ngồi cùng nhóm với tôi. Có bao nhiêu đứa là nữ đâu, bọn con trai làm chung hết với nhau thì chỉ còn bọn con gái làm chung thôi. Tôi bắt đầu nói chuyện tí đỉnh với các bạn ngồi cùng nhóm, sau đó hết chuyện nói thì lại ngồi yên ngó ra cửa ra vào xem xem ai đang bước vào. Còn vài phút nữa là reng chuông vào lớp, và thầy cũng chuẩn bị đóng cửa.
Đúng lúc đó, cậu bước vào.
Cậu có dáng người ốm, không quá cao, nhưng vì chân tay dài nên nhìn dong dỏng, nước da hơi ngăm đen, nụ cười hơi nhoẻn đậu trên môi, lông mày thẳng hơi nhướng một bên, khuôn mặt góc cạnh, mái tóc đen cắt ngắn gần sát da đầu, ba lô thể thao viền xanh khoác hờ bên vai, và, giữa bao đứa con trai chỉ mặc áo đồng phục polo đơn giản, không có áo thun lót bên trong, cậu lại chọn mặc áo đồng phục sơ mi phẳng phiu dài qua hông vài centimet, với một cái áo thun ba lỗ trắng cổ tròn lót bên trong. Sự thực thì những gì tôi vừa tả cũng sẽ chỉ rất bình thường nếu được để trên một đứa con trai nào đó khác, và nếu chỉ như vậy thì tôi cũng đã không có ngày này, đã không có vụ phát cuồng lên rồi rảnh rang ngồi gõ từng chữ như thế này. Thứ thật sự làm cậu trở nên đặc biệt đối với tôi, là đôi mắt của cậu.
Cậu có đôi mắt xếch, không mí, đuôi mắt dài, tròng mắt màu nâu thẫm, mang lại cảm giác y hệt Lộ Tinh Hà của bộ phim ngôn tình đầu tiên tôi coi vào hồi năm lớp 5, "Điều tuyệt vời nhất của chúng ta". Cậu mỉm cười chào thầy rồi có hơi bối rối nhìn những chỗ ngồi đã có người, sau đó sải bước đi tới chỗ ở cụm bàn ngay cạnh cụm bàn của tôi, ngồi xuống.
Tôi không biết làm cách nào mà đôi mắt xếch đó của cậu đã "ám ảnh" tâm trí tôi cả ngày hôm ấy. Là vì nó mang lại cảm giác của một cậu con trai dám nghĩ dám làm, học giỏi dù có chút quậy phá, trông nổi loạn nhưng thực chất bản tính lại đàng hoàng? Hay là vì.. nó mang lại cho tôi cảm giác chân thật như đang tận mắt chứng kiến một bộ phim ngôn tình? Lộ Tinh Hà của bộ phim "Điều tuyệt vời nhất của chúng ta" mà tôi đã nhắc tới, không phải là nam, mà là nam phụ. Mặt mũi chỉ được cho là có cá tính, đặc biệt nhưng không được xem là đẹp trai, không sánh bằng nam Dư Hoài sáng chói như nắng mùa hạ, nhưng chẳng hiểu vì sao lúc xem bộ phim đó, tôi lại không ngừng cảm thán rằng kiểu của Lộ Tinh Hà vừa lạ vừa điển trai, rất có sức hút, dù không nhiều người đồng tình với tôi cho lắm. Có lẽ là cậu chỉ là ngẫu nhiên lướt qua tôi, nhưng lại vừa vặn mang hình mẫu tôi mà yêu thích, nên mới ghi lại ấn tượng đậm sâu như vậy.
Tuy như vậy, nhưng tất cả ai mà tôi quen biết trong trường, từ các bạn nữ tới các bạn nam, đều đồng ý, khẳng định rằng nụ cười của cậu rất đẹp. Nụ cười của cậu sáng và tươi rói như một mầm cây ướt sũng sau cơn mưa rào, lóng lánh nước và tràn đầy sức sống. Mỗi khi cậu cười đều mang lại cho người ta cái cảm giác rằng cậu ấy đang thực sự đang rất vui vẻ và hạnh phúc, cậu cười rất.. thật, và chỉ đơn thuần là vì vui nên cười mà thôi, chẳng vì lí do sâu xa nào khác cả. Nụ cười và đôi mắt của cậu là thứ khiến tôi bị thu hút nhiều nhất, nhiều đến nỗi có thể tự nhiên mà phác họa lại rõ ràng từng nét một trong trí nhớ.
Cậu lại rất hay cười, cười vì những điều thật đơn giản đến những điều thật cao siêu, và mỗi lần nhìn cậu cười như vậy, tôi bất giác cũng mỉm cười theo, không vì một lý do đáng nào hết, chỉ vì cách cậu cười gợi cho tôi nhớ về bầu trời của mùa hè mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT