Hôm nay lớp trưởng ra viện. Nhưng niềm vui chưa tới nỗi buồn đã đến.
Ngọc Bích Dương vừa đến lớp nhìn thấy lớp trưởng lại làm ầm mọi chuyện lên.
- Mày chính là người ăn trộm đúng không hả? - Cô ta hét lên. - Không nhưng thế mày lại còn làm hỏng bùa của tao nữa.
Nói xong cô ta toan lại gần đánh Ngọc Bích Dương nhưng cũng may được Mạc Hồng Thy ngăn lại. Dù gì làm to mọi chuyện ở trường cũng là điều không tốt.
Cả lớp nghe thấy điều này thì ngạc nhiên, tiếng rì rầm bắt đầu nổi lên.
Như An Thư đại diện bước lên hỏi:
- Lời Bích Dương nói có đúng không Hắc Thu Phù!
Vết thương trên tay hôm trước bị tôi băng đến thảm thương giờ đã khỏi. Lẽ ra tôi nên làm mạnh tay một chút nữa mới đúng.
- Không phải tớ, chắc có nhầm lẫn ở đâu rồi. - Sắc mặt Bạch Yết Uyên tái nhợt khi nghe thấy câu hỏi đó.
Mọi người dùng ánh mắt soi mói nghi ngờ nhìn cô ấy. Từng tiếng bàn luận, nói xấu không kiêng nể gì vang lên.
"Tớ biết ngay cậu ta là kẻ trộm mà."
"Ừ, từ lúc bàn chuyện thấy dáng vẻ lưỡng lự kia cũng đoán được rồi."
"Chậc, lẽ ra đầu năm không nên bầu một người hay trộm cắp này làm lớp trưởng mới đúng."
"Phải dãy dỗ cô ta mới được."
"Đúng vậy, gia đình không dạy được thì phải để người khác dạy."
"Dằn mặt, chỉnh chết đi."
"Đuổi học cái loại trộm cắp này."
* * *
Nghe đến đây tôi giận tím mặt, chạy ra bịt tai lớp trưởng, nhằm ngăn cản tiếng nói ma quỷ không để cho cô ấy nghe được.
- Tôi nói đúng rồi đúng không? Cậu là kẻ trộm mà bấy lâu nay mọi người tìm. - Giọng Như An Thư chuyển lạnh, vẻ mặt tươi cười lúc nãy nhanh chóng thay bằng bộ mặt đầy sự khinh bỉ, hả hê.
Đoán chừng cô ta chắc phải vui lắm khi sắp đá Bạch Yết Uyên rời khỏi chức lớp trưởng cùng liên đội trưởng của trường.
- Tớ không làm chuyện đó. - Bạch Yết Uyên tức giận hét to.
- Thế sao trong phòng mày có hộp đồ chứa toàn đồ bị trộm? - Ngọc Bích Dương trừng mắt nói.
- Đây là..
Nhìn thấy vẻ lưỡng lự ấp úng kia, trong lòng mọi người đã có đáp án.
Từng đồ vật bị ném về phía chúng tôi, tiếng chửi rủa vang lên không ngừng.
Ôm thật chặt che chắn cho Bạch Yết Uyên, tôi nhất định không để ai động đến cô ấy.
Cầm cái ghế giáo viên gần đấy, tôi ném vào phía lũ đáng ghét kia.
"Rầm"
Khi thấy tôi lên cơn điên, tất cả nhanh chóng nháo nhào bỏ chạy khiến cái ghế va đập vào bảng.
Cả bọn cứng đờ nhìn cái lỗ do tôi làm thành. Đồng loạt nuốt nước bọt một cái, không ai dám nghĩ đến cảnh nếu cái ghế ném trúng người mình sẽ thành dạng gì.
- Hắc Thu Phù, cậu đang làm cái quái gì đấy? Cậu có biết hậu quả khi ném trúng vào người khác không hả? - Tuệ Túc Anh bực mình nói.
Tôi cười lạnh, nhìn thẳng mắt cô ta:
- Thế mấy người có nghĩ đến hậu quả khi ném đồ vào chúng tôi không mà ở đây nói này nói nọ như đúng rồi.
- Cậu! - Tuệ Túc Anh không phản bác được ấm ức quay mặt đi.
Tuệ Trang Hi thấy em gái mình bị nói như vậy thì nổi đóa lên:
- Rõ ràng Bạch Yết Uyên là người sai ở đây. Bọn tôi làm mấy việc này là sự bố thí giúp cậu ta chuộc lỗi đấy.
Mọi người đồng loạt gật gù cho rằng điều Tuệ Trang Hi nói thật đúng.
Tư Lạc Đức nhìn mọi chuyện từ nãy đến giờ cảm thấy có điều gì đó đáng ngờ ở đây liền lên tiếng thắc mắc:
- Nếu thật sự có Bạch Yết Uyên là tên trộm thì ngay từ đầu cậu ấy khóa cửa lại có phải không bị phát hiện không. Đằng này lúc sinh nhật, Bạch Yết Uyên vẫn vui vẻ dẫn mọi người vào nhà, không những thế, khi Như An Thư bị thương cậu ấy vẫn chấp nhận cho Ngọc Bích Dương vào phòng mình không chút phòng bị nào. Trong chuyện này có rất nhiều điểm khả nghi, chúng ta không nên kết luận vội như vậy.
Tất cả trầm trồ nhìn Tư Lạc Đức. Thật không thể ngờ rằng cái con người não tàn suốt ngày cười cợt chẳng đâu với đâu lại có lúc nói mấy câu sáng suốt, thông minh đến vậy.
Tôi ngạc nhiên khi bỗng dưng trước cả lớp cậu ta lại đứng ra bênh vực hai đứa chúng tôi. Có lẽ từ nay về sau tôi sẽ nhìn Tư Lạc Đức với một con mắt nghiêm túc hơn. Tôi nghi ngờ cậu ta là nhân vật "ngầm", bên ngoài thì như thằng ất ơ đầu đường xó chợ còn bên trong thì Thoòng minh hơn người.
Ngọc Bích Dương cầm tấm bùa màu hồng bị đâm, cắt, chọc đến thảm thương liền sụt sịt khóc:
- Nếu không phải cô ta thì ai làm chứ?
Tư Lạc Đức làm vẻ mặt trịnh trọng định thần suy nghĩ. Cả phòng như đang nín thở chờ đợi câu trả lời này.
Sau một lúc suy nghĩ, cậu ta gãi gãi đầu, cười khì:
- Tớ không biết!
Tất cả đơ mặt, sốc với câu trả lời này.
Tôi vỗ trán lắc đầu. Thật sai lầm khi lúc nãy tôi nói Tư Lạc Đức thông minh hơn người. Đây phải gọi là làm màu hơn người mới đúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT