6.

Lúc Yến Mục Vân từ trần lãnh cung bay xuống sắc mặt trông rất khó xem: “Nàng ta là đích nữ của Tiêu gia Tiêu Cẩm Hàn sao?”

Ta gật đầu, Tiêu Cẩm Hàn tài hoa có thừa, dung mạo lại đặc biệt nên rất có tiếng ở Đại Lương. Yến Mục Vân có thể nghe ngóng tin của ta trong cung thì chắc chắn phải nghe đến nàng ấy.

“Võ công của cung nữ bên cạnh Tiêu Cẩm Hàn không thấp, lúc nãy có lẽ đã phát hiện ra ta rồi.” Câu tiếp theo của Yến Mục Vân như sét đánh ngang tai.

“Ngươi muốn thế nào? Giết nàng? Nàng không phải hạng tôm tép không được sủng như Thôi Dao Hoa đâu, chết không minh bạch trong cung sẽ có người tra đến cùng.” Ta nhìn thấy sát khí trong mắt Yến Mục Vân, bỗng nhiên nói.

Thấy Yến Mục Vân mím chặt môi không nói, ta lại thêm một câu: “Lúc nãy A Bảo không ngay lập tức hét lên đã nói rõ nàng có lòng muốn giúp ta và ngươi.”

Yến Mục Vân nhỏ giọng “Ừm” một tiếng, liếc mắt nhìn ta: “Ta đi tìm cho ngươi cái chăn mới.”

Sau khi hắn đi khỏi lãnh cung ta mới phát hiện vừa bị sảy thai lại bị Thôi Dao Hoa đánh, trên người đã sớm nhiễm máu đỏ trông như một đám hỗn độn. Nhắm mắt lại, ta cũng không quản đến dơ bẩn trên người mà trực tiếp nằm xuống chăn, khoé môi khẽ nhếch.

Thôi Dao Hoa chết chắc rồi. Yến Mục Vân đi tìm chăn là giả, mượn cớ đi giết nàng ta là thật.

Khi nàng ta vào lãnh cung tìm ta đánh, ta vừa chịu đánh vừa cố ý để lộ việc đích tỷ nàng ta của Thanh Hà Thôi thị cũng đang ở trong cung làm phi tần của Đàm Đài Liệt. Sau khi Tiêu Cẩm Hàn đi lại nói cho Yến Mục Vân biết nàng ta không được sủng, chết rồi cũng chẳng có ai tra cứu.

Yến Mục Vân trà trộn vào cung này chắc chắn có ý đồ, “Yến Phi nương nương” chỉ là một lý do thuận miệng bịa ra thôi. Chỉ cần Thôi Dao Hoa kể lại cho đích tỷ nàng ta nghe lập tức sẽ phát hiện ra trong cung căn bản chẳng có vị “Yến Phi nương nương” nào cả, đến lúc đó hắn sẽ gặp phiền phức rất lớn.

Cộng thêm lúc nãy ta thêm mắm dặm muối nói nàng ta chỉ là “hạng tôm tép không được sủng”, theo cách làm hung ác của Yến Mục Vân thì e là không đến tối nay Thôi Dao Hoa đã đến địa phủ báo tên rồi.

Ta phải rơi vào chốn lãnh cung này, công lao của Thôi Dao Hoa cũng không nhỏ.

Một ngày trước, Thôi Dao Hoa đứng trước phi tần trong cung và Đàm Đài Liệt mạnh mẽ tố cáo ta: “Hạ Tiệp Dư trước khi vào cung thì thân thể đã không còn sạch sẽ, thần thiếp có chứng cứ!”

Đàm Đài Liệt xem xong cái gọi là “chứng cứ” liền tức giận, chẳng thèm nghe lời giải thích của ta mà đạp ta một phát rơi xuống bậc thang, cơn choáng váng qua đi thì một cơn đau như cơ thể đã bị xé rách ập đến. Sau đó thì hộ vệ áp giải ta đến lãnh cung chờ chết.

Cho dù ta đã cứu hắn một mạng, cho dù ta vì hắn mà hy sinh tất cả, cho dù ta đã buông bỏ tự do mà vào chốn thâm cung, cho dù ta đã mang thai năm tháng…

Thì hắn vẫn không tin ta.

Ta phải sớm hiểu ra Đàm Đài Liệt là chủ nhân của cả Đại Lương này, là bậc đế vương cao cao tại thượng, đã không còn là công tử thất thế cả ngày cười đùa vui vẻ với ta nữa rồi.

Bởi vì tâm trạng quá kích động mà hạ thân lại truyền đến cơn đau, ta không nghĩ đến những chuyện yêu hận tình thù nữa mà chỉ yên tĩnh nhắm hai mắt lại. Chỉ có dưỡng thân thể tốt lại mới có thể cùng với Đàm Đài Liệt và phi tần đầy cả cung liều mạng.

7.

Trời đã về chiều, tà dương hắt lên bức tường trong cung, ánh nắng ôn hoà chiếu lên gương mặt thanh tú của Thôi Dao Hoa, phía sau nàng ta là cung nữ Trạch Lan.

Trạch Lan nhận mệnh giữ cửa bên ngoài, không vào chà đạp Hạ Hiệu Hiệu cùng với Thôi Dao Hoa nhưng hiển nhiên cũng rất rõ chủ nhà mình đi làm gì.

Trên đường về tẩm cung, nửa khuyên nửa nhắc nhở mà nói: “Chủ tử, Hạ Tiệp dư đã thua rồi, người không cần làm như vậy đâu. Nếu bị truyền ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh của Thanh Hà Thôi thị.”

Thôi Dao Hoa nghe vậy liền dừng bước, lãnh ý trong mắt truyền ra. Trạch Lan thấy không ổn, biết bản thân đã vượt quá giới hạn liền vội vàng quỳ xuống nhưng vẫn bị Thôi Dao Hoa nhéo lỗ tai, cây trâm trên đầu cũng đã bị rút xuống để ngay vai chờ sẵn.

Trạch Lan vốn là cung nữ nhị đẳng của Thôi Châu Nguyệt, sau khi Thôi Dao Hoa vào cung mới bị phái đến bên cạnh nàng ta, quan hệ cũng không tính là quá thân thiết.

Lúc Thôi Dao Hoa vừa nhập cung cũng vừa đúng là lúc Hạ Hiệu Hiệu nhập cung không lâu.

Vị Hạ Tiệp dư nghiêng nước nghiêng thành ấy gần như đã câu hồn của Hoàng đế đi mất. Thôi Dao Hoa một tháng cũng không gặp được Hoàng đế bao nhiêu lần liền bị đích tỷ Thôi Châu Nguyệt chê bai là vô dụng, rất thường lấy cung nữ ra xả giận trong tẩm cung của mình.

Cung quan ban đầu cũng không cho phép hành hạ cung nữ quá nặng nề nhưng lúc Thôi Dao Hoa đánh cung nữ rất cẩn thận, trước nay đều không đánh vào tay, mặt hay những bộ phận dễ bị nhận thấy bên ngoài.

Trạch Lan cũng không dám nói với bất kì ai, nàng còn có người nhà ngoài cung, bất luận là Thôi Châu Nguyệt giả nhân giả nghĩa hay Thôi Dao Hoa ác độc đều là người mà một cung nữ như nàng không thể đắc tội được.

Cảm giác được máu từ vết thương sau lưng bắt đầu rỉ ra, Trạch Lan không có ai để nói, cũng không dám phát ra tiếng kêu đau nên chỉ có thể đỏ mắt run rẩy quỳ trên đá xanh cầu tình, đợi Thôi Dao Hoa xả giận xong bình tĩnh lại một lúc mới dám nhúc nhích thân thể.

Không nghĩ đến Thôi Dao Hoa vừa thấy nàng định đứng dậy lại đạp vào vai nàng một cái, bắt nàng quỳ lại: “Ngươi ở đây quỳ cho đàng hoàng, nghĩ lại cho kĩ ai là chủ, ai là nô tỳ.”

Nhìn thấy Thôi Dao Hoa đã đi xa Trạch Lan mới dám cắn chặt môi dưới, yên lặng mà khóc đến ướt cả phần váy trước ngực. Những ngày như thế này, rốt cuộc phải đến khi nào mới có kết thúc chứ?

Thôi Dao Hoa vứt lại cái bao cát dưới danh nghĩ là cung nữ thiếp thân Trạch Lan lại một mình đi đến một góc của ngự hoa viên, tâm trạng mãi không bình tĩnh lại được.

“Hôm nay nếu không có Yến Phi thì ta đã cho tiện nhân Hạ Hiệu Hiệu đó chết mất xác rồi.” Nàng ta nắm chặt khăn tay của mình, khuôn mặt yêu kiều hiện rõ oán khí.

“Nhưng mà vị Yến Phi nương nương kia trông rất mỹ mạo sao lại không mang theo cung nữ thiếp thân chứ?” Thôi Dao Hoa cảm thấy có chút kì lạ, thấp giọng tự lẩm bẩm, “Còn nữa, ta chưa từng nghe qua có vị phi tần nào được phong hào là “Yến”, hay là đi hỏi tỷ tỷ thử…”

Ngay lập tức, một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng đột nhiên xuất hiện, kéo nàng ta vào bóng râm trong ngự hoa viên.

8.

“Thôi Uyển nghi nhảy giếng rồi.”

Ta vừa tỉnh liền nhìn thấy A Bảo và một người cung nữ khác đang đứng bên giường, nói cho ta nghe tin tức Thôi Dao Hoa đã chết.

Thấy mặt ta còn có chút mê mang, A Bảo liền tiến lên một bước, thấp giọng nói với ta: “Cung nữ thiếp thân bên cạnh Thôi Uyển nghi là Trạch Lan nói người là người cuối cùng nàng ta gặp, Thái Hậu nương nương phái vị cô cô này đến hỏi sự tình.”

Ta nhướng nhướng mày. Đàm Đài Liệt vì kiềm chế các gia tộc khác nên vẫn chưa lập hậu, vị trí trung cung vẫn còn để trống nên việc quản lý hậu cung do Đức phi Tiêu Cẩm Hàn và Thục phi Thôi Châu Nguyệt lo liệu. A Bảo có thể xuất hiện ở đây hiển nhiên là Tiêu Cẩm Hàn đã thắng Thôi Châu Nguyệt ván này.

“Vì sao Thôi Thục phi không phái người qua đây xét hỏi? Người chết dù gì cũng là muội muội của nàng ta mà.” Ta gật gù, tỏ vẻ hiếu kì tìm hiểu.

“Chuyện phi tần tự sát là đại tội…” Dường như quan hệ giữa A Bảo và cung nữ của Thái Hậu cũng không tệ, lúc A Bảo nói một câu như vậy với ta thì người cung nữ kia lại giả vờ như không nghe thấy.

Ta lập tức hiểu được ý của Tiêu Cẩm Hàn, Thôi Châu Nguyệt này khẳng định đã bị muội muội mình liên luỵ đến, lúc này ta càng phải thêm dầu vào lửa mới kéo phần thắng về mình được.

Vậy nên ta liền phóng đại thêm chuyện Thôi Dao Hoa vì không được sủng ái mà đau lòng tuyệt vọng, chuyển uất ức với Đàm Đài Liệt sang cái phi tần cấp thấp hơn. Nàng ta đến lãnh cung tìm ta để kể khổ nhưng lại bị ta châm biếm, khóc huhu chạy ra ngoài.

“Những việc phía sau thì ta không biết nữa rồi.” Kẻ đầu sỏ là ta tỏ vẻ chân thành giơ cả hai tay lên, “Không ngờ được Thôi Uyển nghi lại yếu đuối như vậy, bị ta nói vài câu đã nhảy giếng rồi, đúng là làm bừa mà.”

Cuối cùng A Bảo cũng nghe được đáp án mình cần, gật đầu với ta, lại nói thêm hai câu khách khí rồi cùng với cung nữ của Thái Hậu rời đi. Chỉ để lại một hộp thức ăn và thuốc mà lúc trước ta nói với Tiêu Cẩm Hàn.

Chân trước A Bảo vừa đi, chân sau của Yến Mục Vân đã bước vào. Ta liếc nhìn hắn một cái, phát hiện hôm nay đã đổi thành một bộ váy màu xanh ngọc bích có đường viền lấp lánh, giống như một hồ nước trong vắt tăng thêm cho gương mặt diễm lệ của hắn vài phần tiên khí. Chắc lại là lấy trộm của vị phi tần nào rồi đây.

Trong lòng ta đã hiểu nhưng vẫn hỏi hắn: “Thôi Dao Hoa là do ngươi giết?”

Yến Mục Vân gật gật đầu, đưa bát thuốc đang cầm trên tay sang cho ta: “Ta sợ nàng ta hoài nghi ta.”

Ta sờ sờ tấm chăn vừa mới được thay, nhận lấy bát thuốc rồi một hơi uống hết, vị đắng dần lan toả trong miệng. Thuốc có đắng đến mức nào cũng có đắng bằng cuộc đời không?

Lúc ta đang cảm khái thì Yến Mục Vân không biết lại đào đâu ra một viên kẹo đường, thấy ta ngây ngốc nhìn hắn hắn liền nhướng mày lên: “Không thích ăn ngọt?”

Trước kia, khi ta còn là một cô nương hái sen vô ưu vô lo cũng rất thích ăn đồ ngọt. Sau khi đã tiến cung cứ như lên chiến trường vậy, cứ sợ đến ngày nào đó sẽ thất sủng rồi rơi vào vực sâu vạn trượng nên ta lại đổi sang thích ăn cay để giải toả áp lực.

Thấy Yến Mục Vân muốn rụt tay lại ta liền không do dự cúi đầu xuống, đầu lưỡi đảo qua ngón tay hắn rồi ngậm viên kẹo vào miệng. Vị ngọt rõ ràng đang xua tan vị đắng, ta ngẩng đầu lên nhìn Yến Mục Vân định nói gì đó thì bất ngờ thấy mặt hắn phiếm hồng.

“Sao vậy, đường đường là Thế tử điện hạ của Yến Vương phủ mà lại chưa chạm qua nữ nhân?” Ta vô ý trêu chọc một câu.

Yến Mục Vân yên lặng rụt ngón tay về: “Trong lòng ta chỉ có đại nghiệp phục quốc.”

Hắn vừa nhắc đến diệt Đàm Đài thị lòng hiếu kỳ của ta liền nổi lên: “Ngươi trà trộn vào cung vì để ám sát Đàm Đài Liệt hay còn vì mục đích nào khác nữa?”

Yến Mục Vân nhíu mày do dự một lúc, đang định cất lời thì cửa lãnh cung lại có động tĩnh. Hắn không kịp đi trốn nên lần này vẫn như cũ nhảy lên trần lãnh cung.

Người đến mặc áo đen có thêu hình rồng, mày kiếm mắt sáng cực kỳ anh tuấn, là Đàm Đài Liệt.

“Bệ hạ không đi an ủi Thục phi nương nương vừa mất đi muội muội ruột mà đến trước mặt ta để hỏi tội sao?” Ta đứng lên, nhìn phía sau của Đàm Đài Liệt không thấy có người thái giám nào. Không có lụa trắng hay rượu độc gì cả, ta có chút thất vọng quay lại giường nằm, ưu sầu thở dài: “Ngươi không giết ta.”

Đàm Đài Liệt đứng cạnh giường âm thầm nhìn ra, ánh mắt mờ mịt không rõ ràng: “Trẫm nhớ lúc nàng vừa nhập cung rất yêu kiều động lòng người, bây giờ chỉ còn bộ dạng một thân đầy oán khí.”

Ta xoay người lại kéo chăn qua đầu, không muốn nghe hắn ta nói thêm câu nào nữa. Lúc vừa tiến cung, ta thật sự đã xem Đàm Đài Liệt là tất cả của mình. Gia thế của ta không cao nên trời sinh không hợp với các phi tần trong cung, rất thường bị bọn họ làm khó.

Có một lần bị Thôi Thục phi mượn cớ rồi cho người đến đánh, cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mỏi mệt nhưng chỉ có thể âm thầm trốn trong tẩm cung bôi thuốc.

Đàm Đài Liệt vừa đi xem kịch về từ phía sau ôm lấy ta, đôi mày dịu dàng chau lại, từng câu từng câu dỗ ta: “Hiệu Hiệu, Thanh Hà Thôi thị lớn mạnh, nàng nhịn thêm một chút, thêm một chút nữa thôi. Sẽ có một ngày…có một ngày ta sẽ không để nàng phải chịu bất cứ uỷ khuất nào nữa.”

Sự sủng ái của bậc Đế vương nắm trong tay thiên hạ như trong mộng, nhưng mất đi một đứa bé cũng đã đủ làm ta tỉnh mộng rồi. Miệng hắn nói yêu ta nhưng chưa từng làm ra hành động gì bảo vệ ta cả, chỉ là lời hứa suông mà thôi.

“Bỏ đi,” Đàm Đài Liệt nhìn hoàn cảnh ở lãnh cung, nhíu nhíu mày, “Trẫm sẽ tìm cách chứng minh trong sạch cho nàng rồi đón nàng từ lãnh cung ra ngoài. Hiệu Hiệu, nàng có gì muốn nói với trẫm không?”

“Ta phải tự mình chọn cung nữ bên cạnh.” Ta im lặng nửa ngày, quyết định sẽ vì Yến Mục Vân mà thử một lần.

Yến Mục Vân có thể thuận lợi thâm nhập vào cung hiển nhiên là hắn có người trong cung có thể tương trợ. Nhưng cho dù là việc hắn bị truy sát hay việc ta bịa ra Yến Phi đều có thể nhìn ra người giúp hắn chỉ có thể đưa hắn vào cung chứ không thể giúp hắn che giấu thân phận lâu dài.

Nếu đã vậy ta càng phải dùng thân phận cung nữ thiếp thân bên cạnh để tỏ thành ý với Yến Mục Vân. Bất luận hắn vào cung này muốn làm gì thì Yến Vương phủ và Đàm Đài Liệt đều không đội trời chung, đối với ta mà nói thì kẻ thù của kẻ thù cũng chính là đồng đội.

Đàm Đài Liệt không ngờ ta sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, nghe thấy liền ngây cả ra. Ta chỉ cúi thấp đầu, ngữ khí êm dịu lại: “Thần thiếp không muốn phải trải qua những ngày bị người khác giám sát nữa đâu.”

Từ khi quen biết Đàm Đài Liệt ta chưa từng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với hắn ta. Ngày thường đều tỏ ra là một nữ nhân kiên cường mạnh mẽ nhưng một khi đã yếu đuối thì trong mắt nam nhân mới đúng là sự đáng thương, mỏng manh. Cộng thêm…câu nói này cũng như đâm thẳng vào chỗ đau trong lòng Đàm Đài Liệt.

Lúc tình cảm mặn nồng nhất Đàm Đài Liệt đã cho phép ta vào thư phòng hắn hầu hạ, hắn phê tấu chương còn ta sẽ ở bên cạnh từ từ đọc sách. Mắt thấy tai nghe, những chuyện triều đình ta đều hiểu hơn so với bất cứ người phi tần nào khác trong cung.

Tiền triều tuyển chọn quan lại đều theo châm ngôn “Thượng phẩm không có hàn môn, hạ phẩm không có gia thế”, “Công môn có công, khanh môn có khanh” vậy nên thế gia bám rễ ở kinh thành nắm giữ rất nhiều quyền lực trong triều chính.

Ngoài ra bọn họ gần như thâu tóm hết các chức vụ của quan văn hay thượng tướng, đến triều của Hoàng đế Chiêu Tông thì các nhà thế gia đã sớm một tay che trời.

Chiêu Tông Đế không cam lòng nên muốn dùng thi cử chứ không phải cha truyền con nối để tuyển chọn quan lại, hành động đó đã làm ảnh hướng đến lợi ích của bọn thế gia trong triều vậy nên mới có vài nhà trợ lực cho Đàm Đài Liệt tạo phản. Triều Trần ngoài vị hôn thê Trích Tinh công chúa của Yến Mục Vân thì toàn bộ đều đã bị giết.

Nếu Đàm Đài Liệt lập hậu thì vẫn sẽ bị chèn ép bởi thế gia, phi tần hậu cung trừ ta ra thì hầu như toàn bộ đều có xuất thân hiển hách. Không chỉ như vậy, cung nữ thái giám trong cung nhiều như vậy đều là gia nô của các quý nữ tiến cung.

Cung nữ thiếp thân của ta lúc trước là do Thục phi Thôi Châu Nguyệt ban cho, cả ngày đều chẳng thèm nghe lời ta, chuyện hãm hại nói ta thân thể không trong sạch cũng có không ít sức lực của ả.

Đàm Đài Liệt rõ ràng cũng rất không vừa lòng chuyện phân tán vương quyền của thế gia vọng tộc, câu này của ta đụng trúng tâm sự của hắn. Hắn lại cau mày nhưng cuối cùng vẫn theo ý ta: “Vậy thì trẫm sẽ để cho nàng tự chọn.”

Ta khó kiềm được để lộ ra ba phần ý cười: “Cung tiễn bệ hạ.”

Đàm Đài Liệt không ngờ được hắn vừa đồng ý ta đã mở miệng đuổi khách. Nhưng thời gian ta và hắn quen biết đã lâu, hắn rất rõ ràng tính khí của ta nên chỉ thở dài một tiếng rồi rời khỏi lãnh cung.

Đàm Đài Liệt vừa đi thì Yến Mục Vân liền nhảy xuống, khoé mắt đào hoa khẽ câu lên nhìn ta từ trên xuống dưới: “Ngươi đang giúp ta.”

“Đây là thành ý của ta. Thế tử điện hạ, ta cũng muốn xem thành ý của ngài.” Ta đưa một tay ra ra hiệu với hắn.

Yến Mục Vân kéo đoạn tay áo màu lam lên, lộ ra bàn tay khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng vỗ vào tay ta một cái. Đây xem như là hợp tác tạm thời rồi.

Tay của Yến Mục Vân tương phản với vẻ ngoài của hắn. Nếu gương mặt hắn còn mỹ lệ hơn hoa mùa xuân ba phần thì tay hắn lại lạnh lẽo như một mảnh trăng.

“Ta đột nhập vào hoàng cung một là vì bản đồ phòng thủ Đại Lương ở Nam Cương, hai là…vì kịch độc trên người của Trích Tinh công chúa.” Yến Mục Vân cuối cùng cũng thẳng thắn với ta về mục đích của hắn.

Ta không để ý đến cái đầu tiên lắm. Yến Mục Vân xuất thân từ Yến Vương phủ nên việc trà trộn vào đây để lấy trộm bản đồ là rất bình thường, việc đằng sau mới là trọng tâm. Khởi binh tạo phản luôn cần một cái cớ, Trích Tinh công chúa được thu lưu không còn nghi ngờ gì chính là cái cớ tốt nhất.

Nhưng bây giờ Yến Mục Vân lại nói với ta rằng nhân vật then chốt như vậy của Yến Vương phủ bị trúng kịch độc, sinh mệnh mong manh.

“Nàng ấy đã trúng loại độc gì?” Ta nhíu nhíu mày, “Nghiêm trọng đến mức Thế tử điện hạ ngài phải tự mình vào cung mới lấy được?”

“Năm đó trong cung có biến, Trích Tinh may mắn thoát được khỏi đế đô được hộ vệ che chở đến Nam Cương,” Khi Yến Mục Vân nhắc đến vị hôn thê của mình giọng điệu không khỏi trầm xuống, “Khí độc ở Nam Cương quá nhiều, lúc Trích Tinh bị truy sát đã hít phải quá nhiều.”

“Người Nam Cương không phải rất thông hiểu độc dược sao…” Ta vừa nói xong mới phản ứng lại, Đàm Đài Liệt vừa lên ngôi đã phong toả toàn bộ các con đường vận chuyện dược liệu và lương thực đến Nam Cương, ai vi phạm sẽ bị phạt nặng.

Muốn nấu cơm thì không thể không có cơm, việc tìm kiếm dược liệu khó khăn như vậy thì cho dù Yến Mục Vân biết cách giải cũng không thể tìm đủ thành phần trong đơn thuốc.

“Sinh vật ở Nam Cương phong phú, các dược liệu khác đã đủ rồi chỉ còn thiếu nội đan của rắn mắt xanh làm thuốc dẫn thôi.” Yến Mục Vân hơi mím môi, rõ ràng là rất khó tìm, “Ta đã vào thái y viện hai lần rồi nhưng vẫn không tìm thấy, sau đó thì bị hộ vệ phát hiện tung tích, cuối cùng bị lạc vào lãnh cung này.”

Khó trách lần đầu gặp Yến Mục Vân ta đã cảm thấy hình như hắn bị người ta truy sát. Hoá ra là vì trộm thuốc dẫn cho vị hôn thê.

“Hơn nghìn năm rắn mắt xanh mới kết thành nội đan, trân quý vô cùng. Vào thọ yến của Thái hậu năm ngoái Đàm Đài Liệt đã tặng một viên cho bà ta.”

Ta suy nghĩ một lúc, vẫn là nên nói thật lòng cho Yến Mục Vân nghe: “Nhưng trong cung của Thái hậu hộ vệ trông giữ rất nghiêm ngặt, ta khuyên người không nên đến đó trộm.”

“Nhưng Trích Tinh nàng ấy…đã đợi không kịp nữa rồi.” Gương mặt tuyệt mỹ của Yến Mục Vân vô tình để lộ ra vài phần gấp gáp.

“Như vầy đi, đợi ta dưỡng thân thể tốt lên một chút ta sẽ đưa ngươi đi hỏi thử Tiêu Cẩm Hàn. Nàng ấy dù gì cũng là người của Lan Lăng Tiêu thị, cũng tính là có bối cảnh.” Ta nghĩ khả năng lấy được nội đan trong tay Thái hậu không cao chút nào, vẫn nên đi hỏi bạn tốt cường đại nhà mình trước.

“Vậy trên dưới Yến Vương phủ đa tạ Hạ cô nương.” Yến Mục Vân nhếch mày, nghiêm túc kính lễ với ta.

Ta nhìn vị Thế tử trẻ tuổi kiêu ngạo đang khom lưng trước ta nhất thời ngây ra. Yến Vương phủ tựa hồ đã tách ra khỏi triểu đình nhưng vẫn xem như là thế gia, con cháu cao quý vô cùng. Yến Mục Vân rốt cuộc yêu Trích Tinh công chúa đến mức nào mới vì nàng mà khom lưng với một cô nương hái sen như ta.

Thật là làm người ta ngưỡng mộ.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play