Trà My không nghĩ sẽ gặp ông nội.
Hai giờ sáng, một mốc giờ quá trễ để thức và còn quá sớm để đón chào ngày mới.
Ông ấy làm gì ở đây, vào giờ này?
"Con không ngủ được, định lái xe ra ngoài hóng mát!", Trà My thản nhiên bịa ra một cái cớ không thể thiếu thực tế hơn.
Ông Thành thong thả bước từng bước một về phía Trà My, cười nhạt:
"Trùng hợp thế nhỉ? Ông cũng không ngủ được nên đi dạo quanh vườn...", ngừng lại một chút, ông nói tiếp, giọng thích thú, "Nào ngờ bắt được một con mèo chạy loạn!"
Đối diện với đôi mắt chim ưng, Trà My có cảm giác như mình trở thành con mồi.
Không để nỗi sợ lộ ra ngoài, cô tự nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, dốc sức chống đỡ.
Vuốt mái tóc bị gió làm rối, giả vờ tự nhiên nhất có thể, cô chớp mắt tránh né.
"Vậy ông nhớ phải cẩn thận, trời tối kẻo vấp ngã đấy ạ!"
"Không đâu, ở địa bàn của mình sao có thể để chuyện đó xảy ra?"
Ông cảm thấy đứa cháu gái này mỗi lúc một lớn mật.
Ngựa non bao giờ cũng háu đá, mới ngày nào còn cúi đầu vâng dạ giờ mặt đối mặt nói chuyện cùng ông.
Cha con đều như nhau, không ngoan gì cả!
Ông là ai chứ? Đây là đâu? Đứa trẻ ranh này, nghĩ rằng cá cược với ông là có thể đội đá vá trời chắc? Dưới bầu trời thuộc về ông, không một cục đá nào được phép ngáng chân.
Dẫu có đi nữa thì sớm muộn gì cũng phải biến mất.
Chỉ gậy vào đèn pha ô tô, ông Thành bảo:
"Tắt máy, lên phòng ngủ đi! Giờ này không có gió mát đâu chỉ tổ hứng gió độc thôi!"
Trà My không muốn thế, giờ quay ngược lên trên thì toang.
Đương lúc dầu sôi lửa bỏng, ngồi yên có mà chịu chết.
Bằng mọi giá, cô phải đưa được Khải về trước, còn lại tính sau.
"Không sao ạ! Tuổi trẻ nên phóng túng một chút cũng không chết được.", cô tỏ rõ lập trường.
Thái độ của Trà My không ngoài dự đoán của ông Thành.
Sai lầm lớn nhất của thằng cháu ngốc không phải lừa Trà My đưa lên giường kẻ khác mà là giết chết sự vô hại của người con gái.
Sau cái đêm ở khách sạn Hương Xuân, Trà My như trở thành một người khác, nguy hiểm hơn gấp nhiều lần.
Nhưng như vậy thì đã sao, cỏ dại dẫu có mọc cao tới đâu cũng không đọ lại cổ thụ được.
"Con không nên tùy hứng như thế, đừng có mà phá luật! Khải chỉ là đang trải qua cuộc khảo nghiệm thôi mà, không cần cuống cuồng.
Con phải tin vào bạn trai, người chồng tương lai của mình chứ!"
Cô có nên hiểu đây là một lời cảnh cáo không? Ông ấy nói vậy dường như đã biết hết mọi chuyện, gặp nhau ở đây tưởng trùng hợp thực chất lại là trùng hợp có tính toán.
"Nếu con phá luật thì sao?"
"Vậy thì cuộc chơi kết thúc ngay bây giờ!"
Ông Thành nhẹ nhàng thốt ra, sắc mặt Trà My ngưng trệ ngay tức thì.
Ông phó mặc, ung dung lướt qua, đi về phía nhà chính.
"Năm xưa ông cũng dùng cách này để đối đãi với ba con sao?", Trà My bi phẫn lên tiếng, tay siết chặt.
Thật ngang ngược, như thế này mà gọi là cá cược gì? Ông ấy giăng bẫy lại không cho cô tìm đường thoát thân, buồn cười! Sống càng lâu sao càng thụt lùi thế kia?
Ông Thành vì câu hỏi này mà dừng chân.
Chuyện xưa bị đào bới, cảm giác khó chịu lại kéo tới.
Tay dùng sức, đè mạnh gậy xuống sàn, ông lắc đầu:
"Không! Không hề! Con biết tại sao không?"
Trà My mờ mịt lắc đầu thay cho câu trả lời.
Thuở đó cô còn chưa ra đời, chỉ có thành tinh mới biết được.
Ba mẹ cùng mọi người xung quanh lại tránh né, không nhắc tới.
Càng lớn, nỗi tò mò cũng lớn dần, Trà My vài lần hỏi tới, tuy nhiên ngoài câu không môn đăng hộ đối ra chẳng còn gì khác.
Nay rơi vào cảnh này, cô mới thấy ba mình tài giỏi biết nhường nào.
"Ba con cao tay hơn con nhiều, đủ cường hãn và thừa thông minh!"
Ông Thành hiếm khi lộ vẻ tán thưởng, đó là thành quả do ông nhào nặn kia mà.
Nếu theo đúng quỹ đạo thì hôm nay đối thủ xứng tầm của Trường Thịnh đã không phải ông.
Nhưng tất cả tan biến như bọt biển chỉ vì một con đàn bà.
Đáng hận!
Tuy nét mặt ông Thành không biểu lộ gì nhưng Trà My vẫn cảm nhận được sự thay đổi thất thường.
Tâm tình ông biến xấu, cô dè chừng đề phòng, đứng chôn chân tại chỗ, không nói gì thêm.
Ông Thành đi gần cả chục bước, khi Trà My lầm tưởng ông sẽ đi luôn thì bỗng nhiên ông ấy ngoáy đầu lại bảo:
"Hai là ông cháu ta chơi với nhau vài ván cờ nhỉ?"
Trà My ngây người, tình tiết này vượt khỏi tầm dự đoán của cô.
Mãi đến khi bước chân vào phòng sách rộng lớn, cô cũng không lý giải được vì sao lại gật đầu.
Ông Thành mê chơi cờ có tiếng, từ cờ tướng cho tới cờ vây, loại nào cũng chơi được.
Trà My nhìn ông loay hoay bày bàn cờ, xấu hổ sờ mũi thú thật:
"Con không biết chơi cờ vây!"
Cô chỉ biết mỗi cờ tướng nhưng tài nghệ không dám đem ra khoe, cầm cự không quá ba phút là thua rồi.
Ba dạy rất nhiều lần nhưng chắc vô duyên, cô học mãi cũng vậy.
Ba thường hay cười bất lực, bảo cô thua thay cho cả quãng đời cầm cờ của ông, Trà My thấy đúng thật.
"Không sao, đừng đặt nặng, cứ ai bao vây đối phương chặt chẽ hơn, giành được nhiều chỗ trống trên bàn cờ hơn thì thắng thôi!"
Ông Thành không để tâm, xem ý dù thế nào thì Trà My cũng không thoát được.
Ông cầm quân đen, Trà My quân trắng, đôi bên lần lượt hạ cờ, một người có suy tính, một người tùy tiện.
Qua vài nước đi, hai màu trắng đen đã hỗn loạn giao thoa.
Trà My tuy không hiểu thế cờ cho lắm nhưng nhìn toàn cục, rõ là cô sắp thua đến nơi.
Kết quả này ngay từ lúc bắt đầu đã định, chẳng có gì bất ngờ.
Ông Thành cầm quân cờ, nói với Trà My:
"Con có biết chiến thắng phụ thuộc vào những điều kiện nào không?"
"Không ạ!", Trà My lại lắc đầu.
Cái này là hỏi khó cô đấy, nếu biết thì cô đã không thua.
"Thứ nhất, con phải có thực lực!"
Điều này quá sức hiển nhiên, Trà My không có gì để phản bác.
"Thứ hai, thần may mắn phải đứng về phía con!"
Đây là chơi trò may rủi rồi còn gì! Trà My nhận thấy điều kiện này không mấy khả thi.
Thần chỉ một trong khi hàng vạn người cầu, đợi đến lượt cô chắc mồ xanh cỏ.
"Thứ ba, đối thủ chịu nhường con!"
Trà My phì cười, điều này căn bản là không thể.
Nếu
nhường thì còn gọi là đối thủ sao, khi đó người ta kêu là đồng minh.
Đơn cử như hai ông cháu họ bây giờ, ông ấy có nổi lòng từ bi mà tha cho cô đâu.
Ông Thành vẫn bình thản, ông nhìn Trà My, nói nốt câu cuối:
"Thứ tư, không muốn thua thì trừ phi không chơi.
Tất nhiên là nếu con đủ mạnh để từ chối cuộc chơi!"
Quân cờ trên tay ông ấy mạnh mẽ hạ xuống, gỗ và đá va chạm, phát ra tiếng động thanh thúy.
Nhìn bàn cờ, quân trắng bị bao vây bốn phía, không còn đường lật ngược tình thế, Trà My buông lỏng, quân cờ trên tay rơi xuống hộp đựng cờ.
"Thật đáng buồn khi con không có được cái nào!", Trà My cười giễu.
"Biết vậy là tốt!"
Ông Thành nhặt từng quân cờ đen bỏ vào hộp.
Trà My bặm chặt môi, nhìn chằm chằm người đối diện.
Ông ấy luôn bình tĩnh như thể, ngay cả khi nổi giận cũng là nổi giận có tính toán.
Miệng thì bảo cá cược nhưng công bằng ở đâu? Tất cả chỉ là lừa người!
"Có lẽ con sinh ra để rồi trở về đây thay cha mình sửa chữa sai lầm.
Sau tất cả đâu lại về đó, con thấy đúng không?"
Năm xưa ông trăm phương nghìn kế tìm cách để giữ con út lại, đi theo con đường ông vạch sẵn.
Nhưng mà chỉ có thể trách ông uốn nắn quá giỏi, chim non hóa thành đại bàng, không nghe lời nữa.
Nhưng vận mệnh tuần hoàn, năm đó đứa trẻ này là nguyên nhân chủ chốt khiến con trai út bằng mọi cách dứt áo ra đi.
Quanh quẩn bao năm, giọt máu lưu lạc cũng trở về, ván cờ bỏ dỡ lại được chơi tiếp.
"Sai lầm? Đó là với ông thôi.
Ba con đã sống những ngày tháng rất vui vẻ.
Ba con đã có được thứ mà dinh thự rộng lớn này mai mãi không thể mang lại."
Nếu đó thật sự là một sai lầm, chắc hẳn ai cũng muốn phạm phải.
Hơn hai mươi năm qua, một nhà bốn người của cô đã sống rất hạnh phúc.
Hạnh phúc đến độ khi mất đi thì linh hồn cô cũng chết theo.
Ánh mắt Trà My toát lên vẻ kiên định như thể đây là một sự thật hiển nhiên.
Ông Thành không thoải mái, ngữ điệu lạnh đi, ông hỏi:
"Thứ gì?"
Nguyễn Thế Thành này gia tài bạc tỷ, không thiếu thứ gì.
Thứ ông không cho được thì làm sao người phụ nữ tầm thường đó, căn nhà nhỏ đó lại có được.
Trà My kiêu ngạo ngẩng cao đầu:
"Tự do! Tình thân! Chân tình! Ông có không?"
Ông Thành hiếm khi bị bắt chẹt, bàn tay xòe ra gom trọn quân cờ cả đen lẫn trắng bỏ hết vào hộp.
Tự do, nơi nào không tự do, ông có trói chân, xích tay ai đâu, nhảm nhí.
"Nhưng cuối cùng thì con vẫn phải từ bỏ những điều đó trở về cái chốn không tự do, không tình thân, không chân tình này đó thôi.
Hóa ra cũng chỉ có thế, không đáng một xu!", ông còn lâu mới quan tâm tới những thứ vớ vẩn đó.
Trà My cứng họng, niềm tin trong đôi mắt tan rã.
Đúng vậy, cô đã vứt bỏ hết thảy những điều mình quý trọng chui vào lồng giam, cô đã phản bội lại đức tin của chính mình.
"Cuộc sống rất thực tế, có tiền mới sống qua ngày được, mấy thứ như tự do, tình ái gì đó đều vứt đi."
Ông Thành chống gậy đi đến bậu cửa sổ, mở tung cửa.
Ngoài kia, phía chân trời xa xăm, khoảnh khắc bình minh đẹp đẽ đã xuất hiện.
Ông Thành mắt nhìn chăm chú, đầu không ngoảnh lại, lạnh lùng cảnh cáo:
"Cuộc cá cược này, con là người đặt nhưng Khải mới là người chơi.
Nếu con cứ muốn phá luật thì đừng trách sao ông nuốt lời.
Giữa một phần vạn cơ hội với con số không, con chọn cái nào?"
"Con biết phải làm thế nào rồi thưa ông!"
Trà My mệt mỏi nhắm mắt lại, cô ngay cả năng lực từ chối cũng không có thì phải tôn trọng cái luật chơi bất công này thôi.
Gió lạnh tràn vào, Trà My khẽ rùng mình.
Da thịt lạnh không bằng tâm lạnh, dao tuy sắc nhưng thua lòng người.