Ngày chủ nhật hầu hết mọi người đều nghỉ ngơi, tạm gác lại công việc.

Nhưng người thành công thường có lối đi riêng, đã làm kinh doanh thì không có chuyện lãng phí thời gian, mỗi giây đều là vàng là bạc.

Trường Thịnh vẫn đến trụ sở tập đoàn, ngồi vào chiếc ghế quen thuộc.
Ông có mặt thì không thể vắng mặt thư ký Trung.

Cả hai
sau khi lao đầu vào công việc thì bắt đầu nghỉ ngơi, nhàn hạ nhâm nhi chút trà nóng, chuẩn bị đi đánh tennis.

Bên ngoài trời đã về chiều, muôn nơi đều khoác lên mình màu vàng cam.
"Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ ông Trung?"
Trường Thịnh hỏi thư ký Trung, nụ cười cố hữu xuất hiện trên môi.

Hôm nay ông không mặc áo vest như ngày thường mà diện bộ đồ thể thao.

Nhờ tập luyện thể thao nên thân hình ông vẫn săn chắc, không phát phì như bao người đồng trang lứa, tạo cảm giác trẻ trung, tràn đầy sức sống.
"Đúng vậy thưa chủ tịch, một ngày tốt thích hợp để bàn chuyện cưới xin.", thư ký Trung thích thú bảo.
Trường Thịnh hiểu thư ký Trung muốn nhắc tới điều gì.

Ông cầm cây quạt làm từ gỗ quý, được điêu khắc tỉ mĩ gõ nhẹ lên đùi, từ tốn bổ sung:
"Thích hợp để bàn thôi còn thành hay không là do ý trời, lòng người!"
Tuy là Trường Thịnh không rõ tại sao ông Thành lại chịu cho Trà My lấy người bạn trai chỉ là nhân viên tầm thường thay vì cậu ấm Gia Phúc.

Nhưng Trường Thịnh dám chắc không có chuyện con cáo già ấy thay đổi ý định đâu.

Bản tính ông ta xưa giờ rất chú trọng bốn chữ "môn đăng hộ đối", ba mẹ Trà My là ví dụ điển hình.

Một con người trọng sĩ diện và thích kiểm soát sẽ không để cô gái nhỏ sống theo ý mình đâu.

Rốt cuộc ông ta đang suy tính điều chi?
"Có lẽ đây lại là trò chơi tiêu khiển của ông ấy cũng nên.

Nhưng mà chủ tịch, Khải không hiền lành gì, uy hiếp làm người của chúng ta sợ sệt chạy mất dép.

Sức mạnh tình yêu vĩ đại thế sao?"

Ông Thành thì thư ký Trung xin được cho qua, con người ấy mưu tính xưa giờ, không hiếm lạ gì.

Ngược lại Khải là ẩn số, mang đến bất ngờ, thoạt nhìn hiền lành hóa ra sói đội lốt cừu.
"Hoặc chăng là sức mạnh vật chất, địa vị quá lớn!"
Trường Thịnh không cho là vậy, chúng ta hay nhân danh
tình yêu để làm lá chắn cho mọi tham lam của bản thân.

Phải biết rằng đối với đàn ông, quyền lực quan trọng hơn phụ nữ.

Yêu thì có lẽ Khải yêu Trà My thật nhưng chàng trai này chứa quá nhiều tạp niệm.

Cậu ta đơn giản và hiền lành bởi vì vị trí hiện tại chỉ cho phép như vậy.

Một ngày nào đó, khi đứng trên đỉnh cao, thiết nghĩ Khải còn hống hách gấp trăm ngàn lần so với Tú.
"Vậy chúng ta có cần tìm cách để cô gái kia tiếp tục bám lấy Khải không?", thư ký Trung hỏi ý chủ mình.

Ông băn khoăn việc này, hôm giờ bận rộn, ông mãi chưa có thời gian nhắc đến.
Trường Thịnh lắc đầu bảo:
"Thôi, tạm thời đừng hành động gì, ông Thành sẽ là người gây rắc rối cho đôi trẻ, chúng ta ngồi xem kịch là được rồi.

Một mình ông ấy cũng đủ khiến cô gái nhỏ lên bờ xuống ruộng, chúng ta không nên ức hiếp người bơ vơ làm
gì."
Nếu ông đoán không lầm thì con cáo già sẽ tìm cách làm lộ bản chất thật của Khải.

Khéo quá hóa vụn, cứ để ngao sò tranh nhau, ông chỉ cần đợi lúc thả mồi thu lưới là được.

Trà My sẽ làm thế nào để tự cứu lấy mình? Trường Thịnh tò mò về điều này nhưng ông tin chắc là rất thú vị.
"Dạ, xin theo ý chủ tịch!"
Trường Thịnh đã nói vậy thì thư ký Trung liền nghe theo.

Nhìn người bên cạnh, ông thoáng chần chừ.

Ông muốn thăm dò xem rốt cuộc chủ tịch chú ý đến Trà My chừng nào mà nghĩ lại, tính Trường Thịnh không thích người khác quản chuyện của mình, đành chọn cách im lặng.

Dù vậy lòng vẫn lo lắng, thư ký Trung mong là bản thân lo chuyện vớ vẩn.

Chủ tịch đã đi săn bao năm, lão làng rồi sẽ nắm rõ nguyên tắc cuộc chơi trong lòng bàn tay.

***
Công lại liên lạc với Trà My, lần này thì cả hai không hẹn nhau ở quán nước nữa mà cô đến văn phòng thám tử Công Tâm.

Những chứng từ và ảnh bày ra trước mặt, lần này không chỉ riêng ông Huy mà còn có cả người bác của cô.

Hóa ra hai người này quen biết nhau, bảo sao chân trước ông Huy ém tiền thì chân sau ông Tuấn tìm đến quăng mồi.

Phối hợp hay đấy!
"Trong đây có chứng từ chuyển khoản giữa cả hai và hình họ gặp nhau gần đây nữa.

Dường như họ không phải mới qua lại mới đây, những nơi họ thường lui tới đều xác nhận họ là khách quen."
"Tất nhiên rồi, trông họ nói cười vui vẻ như vậy mà."
Trà My thà là ông Huy tham tiền lừa cô còn tốt hơn là phản bội ba mình.

Ba cô sẽ đau lòng bậc nào khi biết được bản thân nuôi ong tay áo? Cho đến những phút cuối đời, ông ấy vẫn bị con người giả tạo này qua mặt.
"Anh còn biết được gì nữa?", Trà My hỏi, mặt mũi lạnh tanh, không cảm xúc.
"Tôi còn tìm hiểu được vài chuyện nữa!", Công hơi ngập ngừng, thái độ của Trà My làm anh ta thấy sợ.

Có tật thì hay giật mình, ăn ở hai lòng nên Công cứ sợ bóng sợ gió mãi.

Phải chỉ Trà My cay nghiệt đằng này cô cư xử tử tế quá, làm lương tâm anh ta không yên, áy náy suốt.
"Anh nói đi!", Trà My bảo.

Chẳng lẽ còn tin nào sốc hơn nữa à?
"À, thì là thế này, thông qua một số người thân cận của ông Huy, tôi biết rằng những lần công ty gặp khó khăn đều có liên quan đến hai người này.

Quy luật chung là họ gặp nhau, công ty lao đao, tiền chạy từ người của ông Tuấn sang tài khoản ông Huy.

Tuy không có bằng chứng cụ thể nhưng có thể dựa vào lịch sử chuyển tiền ngân hàng và thời gian công ty gặp khó khăn, tôi thấy khá đáng tin."
Trà My lật xem, đối chiếu hai bên thì ăn khớp với nhau, lòng nguội lạnh hẳn.

Đồ ăn cháo đá bát này, sống vậy mà được sao?
Cô nhớ tới những đêm ba thức khuya, đau đáu nghĩ cách mỗi khi công ty gặp khó khăn, chân mày nhíu chặt, trĩu nặng ưu tư.

Cùng ngồi trên một con thuyền, cùng bỏ vốn kinh doanh, sao người ta vô tư bán đứng công ty còn ba cô phải khổ tâm cứu lấy? Công ty trúng kế thua lỗ, ông ta vẫn được lợi mà thoát nạn thì tiền cũng chạy vào túi, thật bất công!

"Thứ ăn ở hai lòng, đáng hận nhỉ?"
Trà My bỗng dưng lên tiếng hỏi Công, anh ta nhất thời đơ người.

Cô ấy nói vậy là muốn chửi ông Huy hay để cảnh cáo anh? Hay là cả hai?
May cho Công là Trà My không để ý tới phản ứng khác lạ của anh ta.

Cô gom hết chứng từ, ảnh cho vào túi giấy.

Như lần trước, Trà My để lại một tờ séc, với số tiền lớn hơn rồi rời đi.

Không thể chần chừ thêm nữa, cô nhất định phải bảo vệ tâm huyết cả đời của ba mình.
***
Trà My đến nhà ông Quân khi trời đã nhá nhem tối, cả gia đình họ đang ăn cơm.

Chuyến thăm này quá đột xuất, chính bản thân cô còn không ngờ tới nữa thì nói gì ông Quân.

Dẫu biết là thất lễ nhưng Trà My đành từ chối lời mời ăn cùng của vợ ông Quân, thay vào đó mượn chồng bà ấy trong ít phút.
Trong phòng làm việc, chỉ có mỗi hai người, ông Quân và Trà My.

Họ ngồi đối diện nhau, Trà My rũ mắt chờ đợi ông ấy xem hết những gì mình mang tới.
"Bốp!"
"Quân khốn nạn mà!"
Ông Quân nóng giận đập tay xuống bàn, ly tách lẫn ấm trà đều rung chuyển.

Như Trà My, ông không thể tha thứ cho kẻ đan tâm đâm sau lưng bạn mình.

Đồ dối trá đó diễn hay thật, tới tận giờ phút này, ông chẳng nghi ngờ gì, Trà My nói mới bật ngửa ra.
Thái độ của người đối diện, Trà My nhìn thấy, để trong lòng.

Cô thăm dò:
"Thám tử nói với cháu là họ nghi ông Huy thông đồng với người ngoài làm công ty gặp khó khăn mấy phen, chú thấy thế nào ạ, có tin được không?"
"Tên ăn cháo đá bát này cỡ nào mà không dám nữa nhưng người ngoài là ai?", ông Quân hừ lạnh, ngực phập phồng liên hồi vì giận.
"Là bác Hai con!"
Ông Quân nghe tới đây liền khẳng định chắc nịch:
"Không nghi ngờ gì, đáng tin trăm phần trăm!"
"Sao chú lại quả quyết vậy ạ? Có uẩn khúc gì mà con không biết sao?", Trà My tò mò.

Ắt phải có chuyện gì đó thì ông Quân mới phản ứng như vậy.
Ông Quân không phải người thích nhắc lại chuyện cũ nhưng nếu cần thì ông chẳng ngại.

Ông nghĩ là Trà My cần phải biết về người mà con bé gọi bằng bác hèn hẹ như thế nào.
"Vị trí người thừa kế mà ông Tuấn đang có thực chất là của ba con.

Năm xưa ba con với đầu óc nhạy bén chiếm hết mọi ánh hào quang và sự tán thưởng của ông nội con.

Sau này tình yêu nảy nở, ba con dứt khoát ra đi, bất chấp việc bị từ mặt.

Ông Thành tuy công khai đoạn tuyệt nhưng thực chất vẫn âm thầm tìm đến, thuyết phục ba con quay về tiếp quản cơ nghiệp.

Bác Hai con biết được, nơm nớp lo sợ lại thất thế nên nhiều lần ném đá giấu tay nhưng không thành.

Nếu nói ông ta bắt tay với tên Huy thì hoàn toàn có cơ sở.

Những kẻ hèn, chúng mãi mãi không so được ba con!", mỗi khi nhắc tới tên hai người kia, ông Quân lại nghiến răng.
"Vậy ư?"
Trà My mới vỡ lẽ, mọi người xung quanh không ai nói đến, cô đâu biết những chuyện này.

Ghét ai ghét cả dòng, vậy nên ông Tuấn từ đầu tới cuối đều chỉ muốn lừa cô vào cái bẫy của mình thôi chứ chẳng tốt lành gì.

Có lẽ chuyện gả cô cho Gia Phúc đã được lên kế hoạch ngay từ đầu.
"Bọn họ đã nuôi con như con lợn đợi tới ngày mần thịt!", Trà My cay đắng thốt lên.
Ông Quân lo lắng gặng hỏi:
"Sao thế Trà My?"
Đám người kia đã làm gì con bé rồi? Nếu Trà My có mệnh hệ nào, ông biết ăn nói làm sao với bạn?
"Ông nội muốn gả con cho người thừa kế tập đoàn Gia Hào, một cuộc hôn nhân thương mại!"
Trà My không muốn để ông Quân biết đến chuyện mình bị lừa đến khách sạn.

Dẫu sao cũng qua rồi, nói ra chẳng có thay đổi được gì.
"Ông nội con chứng nào tật nấy! Chú phải tìm ông ấy ngăn cằn việc này lại.", ông Quân quyết không để hạnh phúc nửa đời sau của Trà My bị hủy hoại.
Trà My lắc đầu khuyên:
"Chuyên này cháu tự lo được, cái cháu lo nhất bây giờ là về công ty của ba.

Chú Quân, xin chú nể tình nghĩa bạn bè mà giúp con bảo vệ công ty!"
Cô không biết kinh doanh, ông Quân lại không thể xen vào vụ cá cược, nhiệm vụ của họ hóa ra đã được phân chia rạch ròi từ lâu.

Trà My phân vân rất nhiều nhưng tình thế hiện tại buộc cô phải mạo hiểm.

Được ăn cả, ngã về không, đơn giản thế thôi.

Tin hay không tin, đúng đắn hay sai lầm chỉ cách nhau một tờ giấy mỏng.
"Con yên tâm, chú nhất định sẽ giành lại tâm huyết của ba con!"
Ông Quân trịnh trọng hứa hẹn, một khi ông đã nói nhất định sẽ làm cho bằng được thì mới thôi.

Lũ đê hèn ấy đừng hòng như ý nguyện, cả công ty lẫn Trà My, ông đều sẽ tận tâm bảo vệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play