Trên đường lớn, dù không phát triển vượt bậc như thành phố S nhưng số lượng xe cộ lưu thông ở tỉnh L cũng đông đúc không kém.
Hòa lẫn trong dòng người, Nghi lững thững bước đi.
Cô vẫn phải bôn ba khắp nơi tìm phòng trọ.
Tất nhiên là nhà trọ đầy ra đó nhưng lại không phù hợp với yêu cầu của cô.
Chỗ giá rẻ thì an ninh tệ quá, xung quanh toàn người mặt mũi hung tợn, thân gái một mình lại thêm bụng mang dạ chửa ở làm sao yên?
Tiền nào của nấy, chỗ an toàn thì giá không mềm.
Cô chưa có việc, chi tiêu phải dè xẻng.
Lân la hết nơi nọ đến nơi kia, Nghi mệt mỏi muốn rụng rời cặp chân.
Đặt tay lên bụng, cô nhì quanh muốn kiếm chỗ ngồi nghỉ.
Nay đã khác xưa, cô không thể cứng đầu cậy mạnh được, cô chịu nổi nhưng sinh mạng bé nhỏ này thì không.
Bỗng dưng Nghi lộ vẻ giận dữ, cô nhìn chằm chằm về phía trước, ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng bùng lên dữ dội.
Vì sao ư? Phía trước là tên chồng bội bạc và người tình của anh ta! Khéo thật, cô bận bịu, chưa tìm đến tính sổ thì anh ta đã tự nạp mạng, trời cao có mắt.
Nghi hùng hổ tiến về phía trước, quên cả mệt mỏi.
Mọi người xung quanh thấy sắc mặt cô đầy giận dữ, bất giác dõi theo.
Hai nhân vật trong tầm ngắm vẫn hồn nhiên chưa biết gì, người đàn ông chu đáo mở cửa xe cho người phụ nữ xuống xe.
Dù đã tốn công trang điểm tỉ mỉ nhưng không khó để nhận ra hai người họ lệch tuổi, khóe mắt người phụ nữ lộ vết chân chim bất chấp lớp phấn dày cộp.
"Ôi chu choa! Đôi gian phu dâm phụ hai người có vẻ ngọt ngào quá nhỉ?", Nghi lớn giọng mỉa mai.
Cô chính là muốn cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Không phụ sự kỳ vọng của Nghi, mọi người xung quanh nhanh nhạy tiêu hóa thông tin, chắt lọc ra vài từ khóa, bắt đầu bàn luận rôm rả.
Người đàn ông lúc này mới nhận ra sự có mặt của cô, hốt hoảng quay lại.
Có tật ắt sẽ giật mình, Thanh không ngờ lại gặp vợ.
Nghĩ tới chuyện mình âm thầm bán nhà, ôm tiền bỏ chạy theo nhân tình, Thanh chột dạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt Nghi.
Người phụ nữ đi cùng Thanh đối diện với bao nhiêu cặp mắt săm soi, xị mặt ra.
Bà ta đường đường là giám đốc công ty, ở nhà lầu, đi xe hơi, bị chỉ trỏ thế này, mặt mũi để đâu?
"Cô ăn nói cho cẩn thận vào!", bà ta trừng mắt nhìn Nghi.
Nghi cười khẩy:
"Tôi nói sai gì à? Hai người ăn ngủ với nhau sau lưng tôi không gọi là gian phu dâm phụ thì gọi là gì? Bà cũng gần tuổi mẹ tôi ấy, bà nói xem!"
Chồng ngoại tình thì chắc chắn cô vợ nào cũng nổi điên.
Nhưng cái điều làm cô tức nhất chính là anh ta bỏ cô chạy theo một mụ già.
Đêm đêm nằm khóc, Nghi mỗi khi nghĩ tới lại tức đến khó thở.
Cô dĩ nhiên hiểu thứ có sức hút với Thanh là tiền của bà ta, ngặt nỗi cái tôi không chịu quên đi cảm giác thua trận.
"Cô...! Cô...", bà ta tức giận chỉ tay vào mặt Nghi.
Quần chúng hóng hớt xì xào bàn tán, những lời ấy lọt vào tai làm bà ta ngượng chín mặt.
"Cô cái gì mà cô? Ai là cô của bà? Có đứa cháu không biết xấu hổ như bà tôi chết quách đi cho rồi! Nhưng mà nói gì thì nói vẫn phải cảm ơn bà, cảm ơn vì đã đem tên cặn bã này đi ra khỏi cuộc đời tôi!"
Thật ra tới thời điểm này Nghi vẫn yêu chồng nhưng không có chuyện cô sẽ quỵ lụy, khóc lóc mong Thanh trở về với mình.
Từ giây phút biết anh ta ngoại tình là cô đã hạ quyết tâm cắt đứt.
Tính cô được cái nhớ lâu thù dai, làm sao tha thứ cho anh ta được.
Đã phản bội một lần sẽ có lần thứ hai, thứ ba, bỏ qua để Thanh cắm sừng lần nữa trừ phi đầu cô bị lừa đá hỏng.
Đau dài không bằng đau ngắn, đồ quá hạn sử dụng phải vứt đi, cố xài chỉ tổ phản tác dụng, tự hại mình.
"Nghi, sao em dám?", Thanh thẹn quá hóa giận lớn tiếng.
Anh ta tiến lên, cầm lấy tay Nghi siết mạnh.
"Có gì không dám? Là anh có lỗi với tôi trước!", Nghi vùng ra, thuận đà cho người chồng tệ bạc một cái tát.
"Chát!"
Âm thanh khá vang, thường bị tát lệch mặt sang một bên.
Anh ta mở to mắt không thể tin, cô vợ hiền lành như thỏ con lại dám đánh mình.
Xem ra đã nhìn lầm rồi!
"Đừng có mà đụng vào người tôi, rác rưởi!"
Nghi chỉ thẳng vào mặt Thanh, cảm giác tê dại từ lòng bàn tay truyền tới như muối sát vào tim cô.
Tình cảm đâu phải muốn dứt là dứt, anh ta thay lòng đổi dạ, rũ bỏ cô dễ dàng.
Nhưng Nghi thì khác, cô chưa thể dứt tình ngay được, đánh người đau mình.
Cố nén cảm xúc, cô buông lời chì chiết, mỉa mai.
"Tôi là rác rưởi thì cô cũng là đồ bỏ thôi, tưởng mình ngon lắm à? Ai thèm chứ?", Thanh điên tiết đáp trả bằng giọng điệu cay cú.
Ngay tại thời khắc này, anh ta không quan tâm đến điều gì, lửa giận nuốt chửng lý trí.
Đồ bỏ ư? Nghi cười chua chát, cô đẩy Thanh, thách thức:
"Tôi mà có là đồ bỏ cũng là đồ bỏ có tự trọng không như anh.
Căn nhà là tài sản chung, anh đã ngoại tình lại còn âm thầm bán nhà đi không nói với một tiếng, xong ôm tiền đi theo bà ta, sao vậy bà chủ lớn vỡ nợ rồi hả?"
Thanh nghẹn họng vì lời Nghi nói là sự thật.
Khi anh ta còn chưa kịp bao biện thì Nghi đã nhanh nhảu cướp lời, cô hỏi mọi người xung quanh:
"Mọi người thấy không, anh ta không còn lời gì để nói, sự thật no vậy mà.
Thử hỏi mọi người, cư xử hèn hạ như vậy có đáng mặt đàn ông không? Hết tình thì ly hôn, cớ gì phải làm tình làm tội nhau, đúng không? Anh ta ôm tiền hú hí với người tình còn tôi phải lang thang ngoài đường giữa đêm hôm, nhờ mọi người nói một câu công bằng giùm tôi!"
Giọng nghèn nghẹn, suýt chút nữa đã bật khóc, Nghi không muốn để lộ sự yếu đuối trước mặt bao người, đặc biệt là đôi gian phu dâm phụ này, cố nuốt nước mắt ngược vào trong.
Quần chúng vây xem nghe xong những lời đứt ruột đứt gan, ai nấy đều tỏ vẻ thương cảm.
Người chồng này đúng là quá tệ bạc rồi, tội nghiệp cho cô vợ, bị giật chồng còn mất luôn nhà.
"Anh làm vậy là sai rồi!"
"Đúng vậy! Hãy đưa tiền cho cô ấy nếu còn chút lương tâm nào đi!"
"Tên này bị điên à? Vợ trẻ đẹp mà bỏ để chạy theo người đáng tuổi má mình!"
"Vì tiền chứ gì nữa!"
"Thế có khác gì trai bao đâu!"
"Bà già kia cũng mặt dày gớm, phá hoại gia can nhà người ta mà coi được, đồ thất đức!"
...
Bị đám đông lên án, Thanh và người đàn bà lơn tuổi kia sắc mặt hết sức khó coi.
Bà ta đánh vào tay Thanh, cau có:
"Anh làm gì đi chứ, cứ để cô vợ hiền như bụt của anh chửi mình như con vậy à?"
Đàn ông ai mà không trọng sĩ diện? Liên tục bị làm nhục, giờ nhân tình còn khích bác, Thanh triệt để nóng giận.
Anh ta sấn tới trước mặt Nghi, vung tay lên muốn đánh người.
"Cô quá lắm rồi!"
Đoán được ý định của anh ta, Nghi nhích người tránh né, đồng thời ném túi xách về phía trước.
Chuyện tiếp theo hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, mọi người há hốc mồm vì kinh ngạc.
Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, lãnh trọn hậu quả hai bên.
Túi xách đập vào đầu anh ta, anh ta lảo đảo nhưng may vẫn bắt được tay Thành, không thì mặt đã có chỗ bầm tím rồi.
Nghi nhìn bóng dáng đang chắn trước mình, bỗng thấy rối rắm.
Trái đất chỉ nhỏ như cái rốn thôi ư? Tại sao cô và Tường cứ đụng mặt miết thế?
Cùng chung suy nghĩ với Nghi, Tường hiện tạo chỉ muốn chửi thề.
Sao anh cứ nổi máu anh hùng thế nhỉ? Cứ ngồi trên xe, giả vờ như không thấy gì có phải hơn không.
Uổng công tránh ngày tránh đêm, kết quả vẫn ăn đòn lần thứ ba.
Không nghi ngờ gì, chắc chắn kiếp trước anh mắc nợ cô ta nên kiếp này phải trả.
Oan nghiệt!
Giận cá chém thớt, Tường dùng sức, vặn ngược tay Thanh kéo ra sau lưng.
Động tác thuần thục dứt khoát làm Thanh không kịp trở tay, đau đến nhăn mặt.
"Cậu là ai? Mau thả tôi ra!", Thanh la oai oái.
Tường đạp vào mông đối phương một cái rồi mới chịu thả người.
Anh kiêu ngạo hất cằm:
"Tôi là ai không quan trọng, thấy chuyện bất công nên ra tay can ngăn thôi! Sau này có đi đâu, làm gì nhớ là đừng có đánh vào ô nam biết không, nhục mặt cánh mày râu chúng tôi!"
"Mày...! Mày...", Thanh chỉ ngón trỏ vào mặt Tường, bị liệu cà lăm.
Người này xem chừng hung hăng, anh ta không dám động đến, sợ lại nếm mùi đắng cay.
Tường ghét nhất là bị người khác dùng ngón tay chỉ vào mặt.
Anh cầm lấy ngón trỏ đang đung đưa, vặn một vòng, Thanh cũng theo đó xoay tròn.
"Tha, tha cho tôi đi!", Thanh van xin.
Xương khớp anh ta như thể sắp bị tháo rời, còn cứng đầu chắc thành tàn phế.
Mềm nắn rắn buông, làm người phải biết cương nhu đúng lúc.
"Nhớ kỹ, đừng có chỉ tay vào mặt tôi, không thì đừng có trách.
Tiền bán nhà không trả lại thì ra tòa, thế thôi, cút đi! Chướng tai gai mắt!", Tường hừ lạnh cảnh cáo rồi mới thả người.
Thanh được tự do, vội vàng lui về sau.
Người phụ nữ kia đỡ lấy anh ta, cả hai mặt lấm la lấm lét.
Tường xoa xoa đầu, tay lần mò theo cảm giác tìm đến chỗ bị đánh, vừa sờ vào đã thấy ê ẩm, anh bất giác hít sâu.
Sống ba mươi năm trên đời, ba ruột còn chưa đánh anh cái nào đâu.
Tỉnh L này xem ra không hợp phong thủy với anh, đến đây chưa được một tháng, bị đánh ba lần, hơn nữa còn là do cùng một người.
"Không đi đứng đó làm gì? Ghẹo gan nhau à? Hay thèm đòn?"
Thấy cặp gian phu dâm phụ mãi chưa đi, Tường tiến lên hỏi.
Hai người họ mặt tái nhợt, dìu dắt nhau leo lên xe, nổ máy chạy đi.
Câu chuyện đến hồi kết, quần chúng vây xem cũng tản dần, sau cùng chỉ còn lại Tường và Nghi.
Anh ôm đầu, xị mặt bước về chiếc xe hơi đậu cách đó không xa.
Đi được dăm ba bước rồi, bỗng dưng Tường đứng lại, quay về sau hét lên:
"Đi thôi bà nội của tôi ơi! Cô đang đợi tên khốn đó quay lại hả?"
Người phụ nữ này đang nghĩ cái gì thế không biết, muốn đợi anh tới thỉnh sao? Nằm mơ đi!
"À, đi, đi chứ!", Nghi giật mình trả lời theo phản xạ, cô vội đi về phía Tường.
Làm sao đây, anh ta sẽ không giết cô chứ? Đánh một người những ba lần, trên đời này sao lại có chuyện khó tin thế nhỉ?