"Ông...!Ông ơi..."
Tú lắp bắp, anh ta cứ sợ ông nội sẽ phát cáu mà phang cây gậy gãy cổ mình.
Ông Thành nhìn cháu trai run như cầy sấy lại liếc sang Trà My, tức giận xoay người rời đi.
Tại sao những ứng cử viên thừa kế tập đoàn đều bạc nhược vô dụng như vậy? Nó run sợ cái gì trong khi phái nữ bị thương khắp người vẫn bình thản?
"Hai cha con anh theo tôi, còn Trà My theo bác Hai gái về phòng trước đi, lát nữa ông sẽ qua sau!", ông Thành ra lệnh.
Hai cha con ông Tuấn lật đật chạy theo sau, không dám chậm trễ.
Tướng họ đi trông mới hèn làm sao, Trà My cười nhạt, đúng là chỉ được cái vỏ.
Bà Quyên thở hắt ra, cảnh tượng vừa rồi thật đáng sợ.
Bà ta cứ thấp thỏm sợ ba chồng giận cá chém thớt đánh luôn cả mình.
Giả sử một gậy giáng xuống như Tú chắc bà ta nằm cả tháng trên giường mất thôi.
Bà ta vừa vỗ ngực tự trấn an mình vừa đi lên lầu, có vẻ đã quên mất cô cháu gái tội nghiệp.
Trái với sự im lặng thường ngày, Trà My lên tiếng nhắc nhở:
"Bác Hai, con còn đứng đây mà, bác không định dìu con lên
phòng sao?"
Bà Quyên đi gần tới cầu thang sửng sốt ngoái đầu lại nhìn Trà My như nhìn thú lạ.
Bà ta nghe lầm ư? Trà My hôm nay ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám nói năng như thế?
"Cô có tay có chân, đi không được thì lăn lê, bò lết lên.
Cô coi tôi là con hầu đấy à?"
Không có ông Thành, bà ta lại quay trở về dáng vẻ xéo xắt.
Trà My lấy tay đỡ trán, thân thể mảnh mai của cô hơi lảo đảo.
Dọc theo cánh tay, những lớp băng gạc gần như phủ kín, ai sơ ý chắc tưởng cô đang bó bột.
"Bác không giúp thì thôi vậy, con đành ngồi đây đợi ông xuống.
Dẫu sao thì con cũng là người bị hại lại thê thảm đến mức này, ông nội chắc không nỡ đánh đòn con đâu bác nhỉ?", giọng Trà My khàn vì gào thét nhiều, không còn trong trẻo nữa.
"Cô dám uy hiếp tôi?", bà Quyên không tin vào tai mình.
Kể từ khi Trà My bước chân vào dinh thự này luôn là bộ dạng ngoan ngoãn nói gì nghe đó, chỉ đằng đông không dám ngó đằng tây thế mà giờ lại khiêu khích nhìn bà.
Nếu Trà My không trúng tà thì chỉ có thể nói đây là bộ mặt thật của nó.
"Bác nói gì nghe buồn cười thế? Thương tật như vầy gió thổi cỏ lay con còn khó bề xoay sở nữa là! Không biết ông đã nói xong chưa nhỉ?"
Trà My yếu ớt mỉm cười phối hợp với gò má ửng đỏ, sưng húp đích thị trông rất vô hại.
Bà Quyên đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn là dè chừng ba chồng mà thỏa hiệp.
"Mau lại đây!"
"Bác lại đây đi!", Trà My không hề đưa ra lý do nào để biện bạch, trực tiếp bác lời bà Quyên.
Cô có thể đi đây nhưng giờ thì cô muốn có người dìu đỡ cơ.
Con trai bà ta chơi cô một cú đau như thế, chút yêu cầu này hề hấn gì?
Giới hạn bị thách thức lần nữa, bà Quyên căm tức ra mặt.
Con nhỏ này đúng là được voi đòi tiên, không biết điều gì cả.
Dù bị lườm nguýt Trà My cũng chẳng nao núng.
Cô biết mình đang thắng thế, bà Quyên đằng nào cũng phải nhún nhường.
Và Trà My đã đúng, trong trạng thái không tình nguyện, bà ta bước về phía cô.
***
Trên phòng sách ở lầu một, hai cha con Tú đang quỳ còn ông Thành thì ngồi đọc báo về vụ hỏa hoạn do Tú tạo ra.
Ông chăm chú đọc từng chữ một, không thèm đếm xỉa đến những người còn lại.
So với việc lãng phí thời gian chia sẻ suy nghĩ của bản thân với kẻ ngốc, ông tình nguyện cô độc trong thế giới riêng.
Ông biết ngay thế nào dự án khu chung cư đó cũng có vấn đề, phòng trước phòng sau kết quả vẫn sập hố.
Trường Thịnh tính toán đáo để thật!
"Cha con anh luôn bỏ ngoài tai những lời tôi nói.
Tôi đã bảo gì, phải cẩn thận, điều tra cho kỹ xem có gì khuất tất phía sau không.
Hai người vỗ ngực khẳng định chắc nịch để rồi bây giờ đổ đốn ra thế, có thấy mình ngu xuẩn không? Trường Thịnh đang cười vào mũi chúng ta đấy!"
Trước khi trách người phải tự xem lại mình, nếu cha con Tú cẩn thẩn hơn, thông minh hơn thì đã không sập bẫy.
Sai một ly đi một dặm, rơi vào thế đã rồi, dù tức giận đến mấy ông ra mặt giải quyết.
Phải mà ông còn trẻ, chưa gần đất xa trời thì còn khuya mới giao việc cho con cho cháu.
Thành công không có, thất bại lại thừa, nuôi chỉ tốn cơm.
"Sao ba lại nhắc tới Trường Thịnh? Không lẽ ba cho rằng là Trường Thịnh giở trò?", ông Tuấn nghi hoặc hỏi ngược lại, tận dụng thời cơ nhúc nhích chân.
Sàn nhà vừa cứng lại lạnh lẽo, quỳ trực tiếp khó chịu vô cùng.
Dáng người ông Tuấn giống củ kiệu, trên to dưới nhỏ, giữ thăng bằng là vấn đề nan giải.
Ông Thành quá quen với những câu hỏi lệch tần số như vầy của con trai, không buồn nói đến nữa.
Thằng con ngốc của ông chỉ muốn tin vào những gì nó muốn, có lảm nhảm một ngàn năm nữa cũng vậy, không thẩm thấu chữ nào vào đầu được.
Và nực cười ở chỗ nó luôn luôn đánh giá sai đối thủ, hổ báo cáo chồn mà nghĩ là thỏ non ất ơ.
Cầm theo tờ báo, ông Thành khoan thai đi đến trước mặt hai cha con Tú, gậy gỗ lần lượt gõ lên sàn nhà, phát ra âm thanh nhỏ.
Vốn đã biết được công dụng khác của đồ vật này, người đang quỳ không khỏi khẩn trương, lòng bàn tay cũng tiết ra lớp mồ hôi mỏng.
Tú rụt bả vai, cảm giác đau đớn vẫn vẹn nguyên, nếu có thể, anh ta sẽ chạy khỏi đây ngay lập tức.
"Tại sao Trà My lại trở nên thảm hại như vậy? Nói rõ xem, không được giấu giếm dù chỉ nửa lời!", ông Thành lên tiếng.
"Dạ chuyện là như thế này thưa ba..."
Việc đã đến nước này rồi cha con ông Tuấn đành thay phiên kể hết đầu đuôi.
Người nói thì thấp thỏm trong khi người nghe thiếu điều muốn lên cơn đau tim.
Hóa ra cháu đích tôn của ông không phải ngu bình thường, đặc biệt ngu là đằng khác!
Ông Thành vứt tờ báo lên đầu Tú, mắng:
"Đồ ngu! Ai đòi gì anh cũng chịu, ai bảo gì cũng nghe
sao? Có hiểu thế? Người ta kêu anh đi chết anh có đi không? Con My dẫu gì cũng là em họ anh, anh không thương nó thì cũng phải nể tôi, nghĩ cho mặt mũi gia đình này.
Cháu gái chủ tịch tập đoàn Thiên Thành không phải loại gái rẻ tiền để anh ném lên giường giải khuây cho người ta."
Tú tự biết tội mình, sau khi tỉnh rượu anh chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Phó chủ tịch tỉnh thì thế nào, thiếu gì người có chức vụ cao hơn.
Hơn nữa ông ta đã nhận tiền, giải quyết xong vụ hỏa hoạn, anh đâu cần bận tâm đến yêu cầu ngớ ngẩn này.
Mối quan hệ giữa bọn họ là cuộc trao đổi tiền tài và quyền lực, trăm cái lợi, dây mơ rễ má khó cắt đứt.
Mọi chuyện rõ như ban ngày thế mà anh vẩn để bị dắt mũi, ăn chửi cũng không oan.
"Con biết lỗi rồi, xin ông bỏ qua cho con lần này.
Con hứa sẽ không tái phạm nữa!", Tú ôm chân ông nội năn nỉ.
"Xin xỏ cái gì? Bộ dạng này thật chẳng ra làm sao.
Anh đừng tưởng tôi không biết anh năm lần bảy lượt làm khó Trà My, tôi biết hết nhưng tôi không nói thôi.
Trà My có nơi có chốn rồi, tôi với ba anh tự có sắp xếp.
Anh đó, đừng bao giờ để chuyện đêm nay tái diễn lần nữa bằng không xem thử xem tôi có đánh gãy hai ái chân anh đi không thì biết!"
Ông Thành không có ý định diễn vai người ông hiền từ, lạnh lùng đá vào ngực Tú, rút chân về.
Suýt chút nữa đã làm ô uế danh tiếng gia tộc ông vất vả cả đời gầy dựng, chưa đánh nằm liệt giường đã là may lắm rồi.
"Tên phó chủ tịch tỉnh làm sao rồi? Chết chưa?"
"Dạ không sao thưa ba.
Người của chúng ta báo lại đã tỉnh rồi, khâu hết mấy mũi, cần nằm viện vài hôm để theo dõi thêm, chỉ là tên đó cứ làm ầm lên, luôn miệng đe dọa sẽ không bỏ qua."
Ông Tuấn báo lại, tâm tình có chút phức tạp.
Đầu dây mối nhợ cũng do tên đầu hói đó gây ra, ông hận không thể bóp chết đối phương.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại chỉ mong tên này sống thêm được vài năm, đừng về chầu trời sớm quá.
Phó chủ tịch tỉnh không phải chức vụ nhỏ, nếu mọi người đào sâu vào nguyên nhân cái chết thì hỏng.
"Không bỏ qua thì thế nào? Nói với tên đó khi nào hết váng đầu thì đến đây gặp ông già này.
Còn thấy oan ức quá thì cứ liên hệ với báo chí, đâm đơn kiện nhà này theo hầu!"
Ông Thành chẳng hề sợ hãi, loại hổ giấy đó cho một mồi lửa là xong.
Kẻ hay nói không đáng sợ bằng người hay làm, nếu muốn làm ầm ĩ thì không nhiều lời thế đâu.
Việc này lộ ra không bàn thật giả, đôi bên đều có hại.
Chỉ có kẻ ngốc mới vạch áo cho người xem lưng, lăn lộn quan trường leo đến vị trí phó chủ tịch tỉnh, ắt là người thông minh.
"Lo mà bịt miệng những người liên quan đi còn chuyện đất đai tôi sẽ tính sau.
Từ giờ không được giấu bất cứ chuyện gì, đừng giở thói khôn vặt tài lanh!"
Ông Thành nói xong liền đi ra ngoài, lưng ông vừa khuất sau cửa thì ông Tuấn liền nhỏm dậy như giẫm phải gai.
Tú thì hay hơn, trực tiếp nằm vật ra sàn.
Anh ta cũng muốn nhanh chóng chuồn về phòng lắm nhưng chân mềm nhũn, biết làm thế nào được?
Ông Thành lội hết hai tầng lầu, vốn có ý thức rèn luyện sức khỏe, lên xuống cầu thang không phải vấn đề to tát.
Cửa phòng Trà My mở sẵn tuy vậy ông vẫn gõ cửa rồi mới đi vào.
Cảnh tượng bên trong khiến ông Thành nhướng mày, con dâu đang rót nước cho cháu gái, hi hữu thật.
"Ba đến rồi!", bà Quyên đang xụ mặt thấy ba chồng liền vội cười.
Trà My thì không mở miệng chỉ gật đầu, dáng vẻ uể oải.
Ông Thành nhìn đến gò má sưng đỏ của cháu gái, nhắm mắt cho qua.
Ông ngồi xuống ghế, bảo với con dâu:
"Con về phòng đi, ba cần nói chuyện riêng với Trà My!"
"Dạ!"
Bà Quyên cầu còn không kịp, nãy giờ Trà My cứ vờ vịt này nọ sai bà ta như con hầu, bức chết đi được.
Giờ ba chồng tới lại càng nên đi, ai biết khi nào ông ấy lại cáu lên?
Sau khi bà Quyên đóng cửa rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai ông cháu.
Trà My bảo trì im lặng, nói nhiều sai nhiều.
Ông Thành chẳng so đo mà mở lời trước:
"Con có vẻ bình thản nhỉ? Con gái thông thường không phải sẽ kêu khóc hoảng loạn sao?"
Nghe đi, đây chính là những lời lẽ quan tâm của người ông dành cho cô cháu gái suýt bị cưỡng hiếp.
Trà My thấy buồn cười và thực tế thì cô đã cười.
Hành động này dường như làm ông Thành phật ý, mắt ông khẽ nheo lại tuy nhiên không lên tiếng quở trách.
Ông đang đợi câu trả lời của Trà My.
"Nước mắt suy cho cùng cũng là một loại của cải, không nên lãng phí đúng không ông? Cuộc sống này đối xử với con thô bạo quá, muốn sống tiếp thì phải học cách thích nghi thôi ạ!"
Ông Thành nghe vậy liền cười, tiếng cười rất hào sảng.
Cách trả lời khôn khéo đó chứ, không nói ra ai biết con bé này sống bên ngoài hai mươi mấy năm.
Tú lớn lên trong giới hào môn, thua gần hết, thắng mỗi phương diện ăn hại.
Vậy mới thấy hoàn cảnh chỉ là tiền đề, con người mới là nhân tố quyết định.
"Hiểu vậy là tốt! Nhưng con không sợ mình gây ra án mạng sao?", ông tò mò, trông Trà My như đã quên bén đi tên phó chủ tịch tỉnh bất tỉnh kia thì phải.
Trà My sờ gò má, hỏi ngược lại:
"Có gì phải sợ ạ? Con nên sợ trông khi cháu là nạn nhân sao ông? Trên đời này làm gì có chuyện ngược ngạo vậy.
Vả lại chuyện ngày hôm nay cũng không phải lần đầu, ắt hẳn ông ta không chết được."
"Không phải lần đầu?", ông Thành cảm thấy không đúng lắm, nói thế chẩy lẽ đã xảy ra vụ việc tương tự, sao ông không biết?
"Ối! Cái này..."
Trà My che miệng, giả như mới phát hiện mình đã nói hớ.
Cô càng như vậy, ông Thành càng nghi hoặc.
Ông nghiêm giọng:
"Trà My, chuyện như thế nào?"
Trà My khó xử, ấp úng:
"Dạ, cũng...!Cũng không có gì..."
"Hửm?", ông Thành tất nhiên chẳng tin.
Dưới ánh nhìn lạnh lẽo của ông Thành, Trà My mười mươi kể lại câu chuyện bị Tú lừa lần trước.
Côn xin thề bản thân hoàn toàn trung thành với sự thật, không hề thêm mắm dặm muối.
Tuy nhiên mỗi người mỗi ý, cách diễn đạt của cô khiến ông Thành hình dung câu chuyện như thế nào thì cô không quản được.
"Nó quá lắm rồi!", ông Thành tức giận đập mạnh cây gậy xuống sàn, không ngờ Tú đã chất chứa cái suy nghĩ ngu xuẩn đó từ lâu.
Ông dặn Trà My:
"Từ nay con không cần nghe lời thằng ngu ấy nữa, nó bảo cái gì, đi đâu con cũng không được đi."
"Dạ, con hiểu rồi!", Trà My ngoan ngoãn gật đầu.
"Con mệt rồi, nghỉ sớm đi! Đừng nghĩ ngợi gì cả, chuyện hôm nay không lộ ra ngoài đâu!"
Nhìn ông Thành gấp gáp rời đi, Trà My lặng lẽ nhếch mép cười khẩy, cô biết thế nào cũng vậy mà.
Không biết ông ấy có đi tìm anh họ thân yêu tâm sự tiếp không nhỉ? Vuốt ve gò má sưng đỏ, gương mặt hiền lành bỗng trở nên sắc lạnh.
Nếu đã định sẵn thua thiệt thì cô không ngại thêm chút sức để tranh thủ lọi ích cho bản thân.
Một đêm này, Trà My hai mắt mở trao tráo trong bóng tối, không hề chợp mắt.
Tú cũng rơi vào tình cảnh tương tự, ong Thành sau khi rời khỏi chỗ Trà My liền tìm đến đánh thêm mấy gậy vào lưng.
Da thịt hằn đỏ, vai lại đau buộc anh ta nằm sấp, tư thế bất tiện căn bản không ngủ được.
Nghe nói là ông Thành còn khóa hàng loạt thẻ ngân hàng của Tú nữa.