Edit: Xanh

- ---------------------------

Trước nay Lương Kim Nhược luôn là người không để cho mình phải xấu hổ.

Cô chỉ sẽ khiến người khác phải xấu hổ.

Chẳng hạn như, giờ phút này cô vén chăn của Chu Sơ Hành lên, cũng có thể chiếm cứ cao điểm, lại còn ném cho bản thân Chu Sơ Hành.

Đáng tiếc là, Chu Sơ Hành không làm theo ý của cô, chỉ giơ tay ấn chăn xuống, cũng quăng ra một câu: "Tự đi đi."

Rồi nhắm mắt lại.

Lương Kim Nhược nhìn khe hở nhỏ xíu mình vất vả lắm mới vén lên được lại biến mất.

Cô rất thất vọng, cũng rất không vui.

Tự đi thì tự đi, Lương Kim Nhược quay người, thò người qua tủ đầu giường đằng kia.

Cô không hay tự động tay mở đèn ở trong phòng ngủ của Nguyệt Lan Loan cho lắm, không biết cái nào là đèn led, dứt khoát cứ ở đó thử từng cái từng cái một.

Đầu tiên là đèn cây không cẩn thận bị cô tắt mất.

Sau đó hai ngọn đèn ở đầu giường bật lên, ánh sáng được tụ hợp.

Chu Sơ Hành mở mắt ra.

Từ góc nhìn này của anh, nửa người Lương Kim Nhược thò ra khỏi chăn, vừa mới ra khỏi bóng tôi, cho nên mắt của anh bị ánh sáng làm chói, chỉ có thể nhìn thấy trắng đỏ lóa mắt.

Đèn đọc sách được bật lên.

Chỉ còn lại cái cuối cùng, Lương Kim Nhược nhếch khóe môi, chẳng gì làm khó được cô, đợi lát nữa trực tiếp xốc lên thưởng thức một phen.

Tay của cô vừa chạm vào công tắc, cánh tay dài phía sau ôm lấy cô, trực tiếp kéo vào lòng, "Ngày mai tìm tiếp."

Lương Kim Nhược lúc đầu còn chưa phản ứng lại, mở miệng: "Buông ra!"

"Em đã quên vừa rồi em nói cái gì sao?" Chu Sơ Hành ý vị thâm trường ngồi dậy.

Lương Kim Nhược làm như không nghe thấy, mũi chân nhỏ nhắn tinh tế đá vào chăn, liền lấy chăn quấn quanh người mình.

Chăn bị giật mất, một cách tự nhiên, Chu Sơ Hành liền không được che chắn.

Động tác của Lương Kim Nhược rất nhanh, súy chút nữa tự khiến mình bị quấn trong chăn, lúc này mới để mũi chân dừng lại một chút, chớp chớp mắt.

Chu Sơ Hành đem cả người cô quấn vào trong chăn, ôm nằm xuống, cô bất mãn nói: "Em muốn tìm hoa tai!"

Cô còn chưa nhìn được thêm lần hai, không nhìn rõ nó như nào đấy.

"Mua cái mới." Anh uể oải.

"Em chỉ thích đôi đó." Cô không được như ý thì dây dưa không bỏ(*).

(*)Gốc là 不依不饶 (bất y bất nhiêu): không được như ý thì dây dưa không bỏ, không vừa lòng không buông tha

Im lặng mấy giây, Chu Sơ Hành ngữ khí hờ hững: "Sao em cứ phải để anh nhắc em, hôm nay lúc tới đây em có đeo cái gì chứ hả?"

"......"

Hóa ra mình không có đeo sao?

Lương Kim Nhược nhớ ra rồi, cô cảm thấy mấy chiếc hoa tai đó mình đều đã từng đeo qua, đối với cô mà nói mỗi ngày phải đổi kiểu mới được, vì thế dứt khoát không đeo.

"Để cho em ra."

Cô vừa ló đầu ra, liền chạm vào chóp mũi của Chu Sơ Hành.

Lông mi của Lương Kim Nhược run lên, đôi mắt trong veo chớp chớp, quả quyết nói: "Được, vậy anh mua cái mới cho em."

Chu Sơ Hành cúi đầu xuống.

"Chuyện anh đã đồng ý thì không thể nuốt lời." Lương Kim Nhược chui đầu vào chăn, cố gắng che dấu sự xấu hổ và ngại ngùng của mình, đương nhiên không thành công lắm.

Bởi vì trong chăn rất nóng.

Cô chẳng qua chỉ bức bối một lát, liền không nhịn thò mặt ra hít thở, lại chạm phải đôi mắt của Chu Sơ Hành.

Vừa rồi đèn trong phòng đều được bật hết lên.

Lương Kim Nhược cuối cùng cũng thấy được ánh sáng, thở phào nhẹ nhõm.

Ai biết được sao anh đột nhiên lại tỉnh lại, cô rõ ràng đã nhẹ chân nhẹ tay, giấc ngủ của anh cũng quá nông rồi đi, Lương Kim Nhược lại oán thầm hai câu, chuyện này cuối cùng vẫn không có sức lực làm tiếp.

Chu Sơ Hành đã tỉnh, trái lại cô lại nhắm mắt, mắt không thấy tâm không phiền, hừ hừ mấy tiếng để bày tỏ sự lên ánh của mình.

Thấy cô ngủ say, Chu Sơ Hành không còn gì để nói, nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô, chỉ đành xuống giường đi rửa tay.

Lương Kim Nhược ngủ rất sâu, cũng không biết anh rời khỏi lúc nào.



Sáng hôm sau, Lương Kim Nhược thức dậy trong bóng tối.

Cô bị âm thanh tí tách đánh thức, mắt sáng híp híp liếc về phía phát ra âm thanh, tên chó này mới sáng sớm ngày ra lại tắm táp cái gì.

Một lát sau, tiếng mở cửa vang lên.

Một bóng người cao lớn rắn rỏi từ trong cửa kính bước ra, đang dùng khăn lau tóc.

Rèm cửa trong phòng đóng chặt, mịt mờ mông lung, chỉ có ánh sáng ấm áp phía đó chiếu tới.

Ánh sáng từ sau cửa kính chiếu tới, đổ bóng lên thân hình hoàn mỹ như tạc của anh, phản chiếu trong mắt Lương Kim Nhược.

Đây là Chu Sơ Hành?

Lương Kim Nhược thoáng sững người, suýt nữa tưởng là mình nằm mơ.

Tối qua cô tùy tiện đánh thức anh dậy, bây giờ vừa tỉnh lại, anh cứ nhẹ nhàng mà dễ dàng đứng trước mặt cô như vậy.

Vừa tỉnh dậy đột nhiên ước nguyện thành hiện thực......

Cái này có đột ngột quá hay không?

Lương Kim Nhược hơi hơi nhắm mắt lại, tỉnh táo lại, mấy giây sau lại mở mắt ra.

Người đàn ông cách đó không xa đã vào phòng để quần áo, lúc đi ra đã mặc đồ ngủ, đai lưng buộc chặt quanh eo.

Nếu như không phải tóc của Chu Sơ Hành vẫn còn chưa lau khô, mang theo ẩm ướt, Lương Kim Nhược sẽ cho rằng một màn vừa nãy mình nhìn thấy là ảo ảnh hão huyền.

Lúc học vẽ, cơ thể người là không thể thiếu được, tuổi tác và dáng người của người mẫu mà bên phía giáo viên hợp tác đều không giống nhau, mà cô thì khác.

Cô trực tiếp tiêu tiền mời mấy người mẫu nam trong giới thời trang.

Thế làm, cô vẫn còn chưa bắt đầu vẽ, phòng vẽ tranh riêng của cô đã trở thành nơi cả trường đều muốn đến tham quan, điều này làm cho các người mẫu nam vừa bước vào cửa liền không làm nữa.

Có điều, cho thêm nhiều tiền hơn, bọn họ liền đồng ý.

Chẳng qua chỉ dãy dụa một chút, muốn mặc một ít quần áo, muốn dùng thứ gì đó che thân, để tránh mình bị chụp lén hoặc tranh vẽ bị lộ ra ngoài làm ảnh hưởng đến danh tiếng quốc tế của mình.

Lương Kim Nhược trực tiếp đuổi tất cả bọn họ đi.

Không vẽ nữa.

Lương Kim Nhược nằm trong ổ chăn, nhắm mắt suy tưởng, vừa nãy nghĩ sai rồi.

—— Tắm buổi sáng rất tốt, vô cùng tốt.

—— Sắc đẹp thay cơm(*).

(*)Từ gốc là Tú sắc khả san 秀色可餐: nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi; nghĩa bóng: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phú.

Chim dậy sớm có sâu ăn.

Cô liền hung hăng no rồi dừng nhãn phúc lại.

Lương Kim Nhược cảm thấy, mình có thể vẽ rồi.



Có lẽ là suy nghĩ nhiều quá, Lương Kim Nhược lại ngủ thêm một giấc nữa.

Lúc lần nữa tỉnh lại trong phòng chỉ có một mình, Chu Sơ Hành chắc có lẽ đã đến công ty rồi.

Lương Kim Nhược đang muốn lật người duỗi tay lấy di động thì mu bàn tay va vào thứ gì đó, ngẩng đầu nhìn, ở đầu giường có thêm một chiếc tủ kính nhiều tầng.

Tổng cộng có tám tầng, mỗi tầng đều có một thứ như nhau.

Ánh sáng rực rỡ làm lóa mắt Lương Kim Nhược vừa mới rời giường.

Cô lập tức rời khỏi giường, tỉnh táo vô cùng, ngồi dậy liền ôm lấy chiếc tủ kính nhỏ thưởng thức lễ vật 2 tỷ của mình.

Nói là lễ vật cầu hôn, nhưng Chu Sơ Hành căn bản chưa hề cầu hôn.

Không sao, dù sao người chịu thiệt là Chu Sơ Hành.

Trong phòng không có người, chăn bông tuột xuống, Lương Kim Nhược cũng không kiêng dè, mở từng cánh cửa nhỏ, nắn bóp dây chuyền, sờ sờ lắc tay.

Xúc cảm thật không tồi.

Lương Kim Nhược đang đắm chìm trong loại hạnh phúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.

Chu Sơ Hành lên thay quần áo dừng bước chân lại, nhìn thấy rõ ràng tư thế cùng trạng thái hiện tại của cô, anh từ từ mở miệng.

"Không cần gấp, chân không dài, không chạy được."

Lương Kim Nhược kinh hô một tiếng, ôm tủ thủy tinh cùng chui vào trong chăn.

Vừa rồi không đóng cửa tủ, thế nên dây chuyền lắc tay lập tức đổ ra giường, chạm vào da thịt của cô, cảm giác lạnh buốt.

Chu Sơ Hành giữ im lặng cả buổi.

Anh tiếp tục thay áo sơ mi áo vest, trước lúc sắp rời khỏi phòng, thấy trong ổ chăn phồng lên, làm như không để ý mở miệng.

"Lương Thị bọn em có phải đã sớm quyết định xong người phụ trách của kế hoạch Thiên Tụy rồi không?"

Tai Lương Kim Nhược giật giật, đầu nhỏ xinh đẹp từ trong chăn ló ra: "Không thể nào, em còn chưa tham gia mà."

Chu Sơ Hành đang thong thả ung dung sửa sang lại vạt áo, toàn thân mặc vest được đặt may riêng, thon dài thẳng đứng, thân hình cao lớn.

"Em muốn viết bản kế hoạch?"

Anh chỉ thuận miệng nói một câu.

Giọng điệu này cố tình quá mức bình thường, ba chữ cuối cùng chậm lại, rơi vào tai Lương Kim Nhược, thì giống như anh không tin tưởng cho lắm.

Sáng sớm mạch suy nghĩ của Lương Kim Nhược không tốt, chưa kịp thời phản bác.

Chờ tới lúc quay đầu lại muốn ném đồ qua, trong tay chỉ có trang sức trị giá 2 tỷ, đành phải trơ mắt nhìn anh rời khỏi phòng ngủ.

Thứ đàn ông chó xuống giường lập tức trở mặt, xem thường ai hả.



Bởi vì một câu nói này của Chu Sơ Hành, Lương Kim Nhược rời giường rửa mặt ăn sáng, động tác nhanh chóng, một khắc cũng không dừng lại(*) ngồi xe muốn đến Lương Thị.

(*)Câu gốc là 马不停蹄– Mã bất đình đề: đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước

Cũng không biết có phải Chu Sơ Hành biết có thể giữ cô ở lại hay không, sáng sớm hôm nay cô mở tủ quần áo, phát hiện rất nhiều váy vóc, giày và túi xách.

Ngay cả áo sơ mi của nữ và quần âu đều có cả.

Lúc trước cô rời đi chưa hề có.

Trên đường, Mẫn Ưu thỉnh thoảng liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu.

Lương Kim Nhược phát giác, "Nhìn cái gì?"

Mặt Mẫn Ưu có chút đỏ, vỗ vỗ má, nhắc nhở nói: "Bà chủ, chỗ này của cô......"

Lương Kim Nhược cúi đầu: "Sao thế, không đẹp hả?"

Chuỗi dây chuyền bằng đá quý này, rất có trọng lượng, cũng rất đẹp, màu xanh lam đậm thâm thúy.

Mẫn Ưu ho nhẹ một tiếng: "Bà chủ, sợi dây chuyền rất đẹp, có điều cái tôi nói không phải dây chuyền, mà là dấu vết."

Sợi dây chuyền mấy chục triệu, có thể không đẹp sao?

Lương Kim Nhược nói bừa: "Một con muỗi rất lớn tốt."

Mẫn Ưu gật đầu, trong lòng một chữ cũng không tin.

Di động vang lên.

Tô Ninh Dung: [Bảo bối, cậu cảm thấy hôm nay mặt trời quá lớn sao?]

Lương Kim Nhược cong môi, gõ chữ: [Muốn nói cái gì.]

Tô Ninh Dung: [Mình sợ hào quang của 2 tỷ quá sáng, chói đến mức cậu cảm thấy trời quang của hôm nay cũng giống như trời râm.]

Lương Kim Nhược: [.]

Tuyệt đối là ghen tị.

Cô tự sướng một tấm rồi gửi qua: [Đẹp không?]

Tô Ninh Dung: [Hóa ra là mắt của mình bị chói mù rồi.]

Qua một lúc, cô ấy lại nói: [Vui sướng không? Lúc nào thì kết hôn?]

Khóe môi Lương Kim Nhược hơi cong, dùng tin nhắn thoại hồi đáp: "2 tỷ, chẳng qua là phí xin lỗi hai chữ thôi."

Tô Ninh Dung: [?]

Quả nhiên không hổ là cậu, Lương Chiêu Chiêu.

Cái này nói ra, toàn mạng sẽ cực bùng nổ.

Ở trước mặt bạn thân khoe khoang một đợt, lại bắt đầu chuyển hướng sang chủ đề không thể lan truyền ra bên ngoài, Tô Ninh Dung chỉ nghe cô miêu tả vài ba câu, liền muốn xem kịch.

Một cuộc gọi thoại đến, thập phần hào khí.

"Vẽ, vẽ suốt đêm cho mình!"

"Có cái gì là người bạn tốt mình đây không thể xem sao?"

Lương Kim Nhược bình tĩnh đáp: "Cái này."

Tô Ninh Dung: "......"

Có tính chiếm hữu.

"Cậu cũng có thể chụp vị hôn phu của cậu, cái này so với vẽ tranh còn trực tiếp hơn." Lương Kim Nhược nghĩ tới cái gì đó, "Hình như dáng người của Tần Tông không tồi nhỉ."

Cô chưa từng cẩn thận để ý.

Tô Ninh Dung tức giận: "Mình vừa mới náo loạn nhầm anh ấy là gay, đang quê đây, cậu bảo mình mở miệng nhờ anh ấy khỏa thân cho mình chụp ảnh?"

Lương Kim Nhược giả vờ vô tội: "Vậy bỏ đi."

Cô tuyệt đối không mở miệng nhắc đến chuyện lúc đầu mình làm để cô ấy đi thăm dò.

Đương nhiên, Tô Ninh Dung cũng không để chuyện này ở trong lòng, tình bạn giữa các cô, những chuyện này đều là lông gà vỏ tỏi, như mây khói thoảng qua.

Cùng lắm khi cãi nhau thì lôi ra để điền số.

"Mình cảm thấy đề nghị của cậu rất tốt." Tô Ninh Dung nghiêm trang sửa lời: "Chúng ta không hổ là bạn tốt."

Trước đây sau khi đính hôn liền tuyên bố muốn làm triển lãm nhiếp ảnh, hiện giờ cô ấy đang thu thập tư liệu sống, còn muốn đi du lịch vòng quanh châu Châu một tháng.

Đề nghị hôm nay, khiến cô ấy rất động tâm.

"Đúng không." Lương Kim Nhược cười đến giảo hoạt: "Có thời gian rảnh giao lưu một chút xem tư thế nào đẹp mắt nhất."

Kết thúc cuộc trò chuyện, cô liền bước vào phòng làm việc, bảo Mẫn Ưu lập tức đào bới tất cả tài liệu của kế hoạch Thiên Tụy ra.

Chưa từng viết bản kế hoạch, nhưng cô xem qua không ít.

Từ nhỏ xem Lương Lập Thân viết mưa dầm thấm đất, sau này lại thường lật giở cái Chu Sơ Hành từng viết, tuy khác nhau nhưng nhìn chung không sai biệt lắm.

Viết xong mở đầu, Lương Kim Nhược chợt nhớ ra: "Đúng rồi, sao Trung Thế biết được người phụ trách đã sớm được định rồi?"

Mẫn Ưu: "Hôm qua đã chuyển danh sách qua đó."

Ánh mắt Lương Kim Nhược vừa động, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn: "Danh sách? Sao tôi chưa nhìn thấy, đưa cho tôi xem thử."

Mẫn Ưu mang tới hai bản.

Tên của Lương Thanh Lộ viết thình lình trên bản thứ nhất.

Lương Kim Nhược nhìn thấy ba chữ này, liền xùy một tiếng: "Thật sự là không chết tâm, kế hoạch nội bộ lần trước cô ta viết lung ta lung tung."

Nghe nói Lương Lập Thân ở nhà đã dạy vài lần, mới rốt cuộc đủ tư cách.

Sáng ngày thứ hai khi cô trở thành tổng giám đốc, liền có người tự cho là thông minh, chủ động nói cho cô biết chuyện bí mật này.

Mẫn Ưu mím môi cười, "Danh sách bên phía Chu tổng gửi trả lại không có tên cô ấy."

"Coi như anh ấy có chút tầm nhìn." Lương Kim Nhược chậc một tiếng: "Ai giao vậy, trên này sao có thể không có tên của tôi."



Độ hot sót lại của 2 tỷ trên mạng vẫn còn.

Có điều bởi vì hiện giờ số tiền trốn lậu trốn thuế của nhiều người quá lớn, khiến cho cư dân mạng đã trở nên chai lì với đơn vị hàng trăm triệu.

Qua một đêm, hot search đã giảm xuống giữa.

Thay vào đó là phỏng vấn mới nhất của Lương Kim Nhược, vượt qua hot search marketing của mấy đại minh tinh, ảnh hậu La Nhụy Thư xếp ngay phía sau cô.

Fans của cô ấy đều vừa giận vừa bất lực.

Tô đặc trợ vừa nhìn thấy video, cũng không rảnh tự mình xem trước, liền gõ mở cửa văn phòng, "Ông chủ, phỏng vấn của Lương tổng ra rồi."

Chỉ cách một ngày.

Đây không phải chính là ý trời sao?

Sáng sớm hôm nay sếp của anh ta tinh thần có vẻ sảng khoái, liền đoán chắc là dỗ xong vị công chúa kia rồi, chỉ đáng tiếc anh ta cũng không nhìn ra được chút cảm xúc dư thừa nào.

Bởi vì hàng này thâm thúy trên gương mặt đó, khó mà đoán được nét mặt.

Chu Sơ Hành ngồi sau bàn làm việc lật xem văn kiện, thần sắc bình tĩnh, không lộ thanh sắc, chưa ngẩng đầu: "Phỏng vấn?"

Ánh mắt anh khựng lại, nghĩ tới lời nói trước đó của Lương Kim Nhược.

Tô đặc trợ đặt máy tính bảng xuống trước mặt anh.

Chu Sơ Hành thuận tay đặt bút xuống, nới lỏng cà vạt, giương mắt nhìn video phỏng vấn, khớp tay gõ nhẹ, bắt đầu phát hình.

Lương Kim Nhược trong màn ảnh dịu dàng hơn nhiều.

Có điều so với cô âm thầm khoa trương chói mắt, lại có chút thành thục hơn, đối mặt với màn hình nói năng đĩnh đạc, đúng giờ không nhìn ra được là một đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân(*).

(*)Mười ngón tay không dính nước mùa xuân – 十指不沾阳春水: Nước mùa xuân là nước tháng Ba, thời tiết vẫn khá lạnh và nước mắt. Mười ngón tay không dính nước mùa xuân cho biết người đó không ngó vào nước xuân tháng Ba bao giờ, ý nói những người không bao giờ làm việc nhà.

Mấy câu hỏi được đưa ra, hàng mày của Chu Sơ Hành khẽ động.

Anh không ngờ, đáp anh của bọn họ thế mà lại khá giống nhau.

Đang suy tư, video đã phát đến đoạn cuối, phóng viên tươi cười giống hệt lúc ở trước mặt anh ——

"Cô thích mẫu người thế nào ạ?"

Giây tiếp theo, giọng nói vừa hơi mềm mại lại vừa minh diễm của Lương Kim Nhược vang lên: "...... Tôi thích người đối với tôi nói gì nghe nấy, còn phải coi tôi như công chúa."

"Không thể cuồng công việc, hơn nữa còn phải đồng ý một số yêu cầu của tôi."

Trong văn phòng lãnh đạm nghiêm túc.

Tô đặc sợ thầm nghĩ, chỉ riêng mục nói gì nghe nấy này thì ông chủ đã không được rồi.

Càng đừng nhắc đến một câu nói cuối cùng.

Cái một số yêu cầu này, nhất định vô cùng thái quá.

Ánh mắt Chu Sơ Hành điềm tĩnh, đợi đến khi video phỏng vấn phát đến cuối cùng, tự động ngừng lại, mới mặt không cảm xúc đóng máy tính bảng.

Tô đặc trợ nhìn rồi lại nhìn.

Thật sự là làm khó một trợ lý như anh ta, nên an ủi ông chủ thế nào đây.

Đang nghĩ ngợi, giọng nói của người đàn ông đột nhiên truyền tới từ sau bàn làm việc: "Tan làm thôi."

Tan làm?

Tô đặc trợ vô thức nhìn thời gian, mới vừa đúng bốn giờ, mặc dù công việc hôm nay đã hoàn thành xong trước thời hạn.

"Tôi vẫn có thể tiếp tục."

"Không nói cậu." Chu Sơ Hành liếc anh ta, giống như bị nhắc nhở, "Có điều, cậu cũng có thể tan làm."

Ngực của Tô đặc trợ bị cắm một đao, lại sống lại.

"Bây giờ có sớm quá hay không?"

Chu Sơ Hành bước ra khỏi bàn làm việc.

"Không sớm."

Rất nhanh, Tô đặc trợ nhìn văn phòng trống rỗng, chân chính nhận ra —— cấp trên chưa bao giờ nghỉ phép, cũng chưa từng tan làm sớm đã trốn việc rồi.

Không định cuồng công việc nữa?

Anh ta nghiêm túc ngẫm nghĩ tối nay chuyện gì có thể xảy ra, nhận định sáng ngày mai, Trung Thế khả năng sẽ có bà chủ.

Sắc trời vẫn còn sáng.

Maybach chạy băng băng trên đường.

Chu Sơ Hành gọi điện thoại cho Lương Kim Nhược: "Em đang ở đâu?"

Lương Kim Nhược đang ở ngoài dạo phố cùng Tô Ninh Dung, hôm nay cô tan làm sớm, chính là để chọn một số màu vẽ, còn có vải vẽ và giấy vẽ mới.

Tối nay sẽ bắt tay vào làm.

Nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông, Lương Kim Nhược mặt không đổi sắc mà nói láo: "Đàn Duyệt Phủ, em đang thay đồ, cúp đây."

Cô không thể để cho anh biết được.

Sau âm báo bận, tiếng chuông di động đột ngột vang lên.

Thấy rõ là ai, giữa mày Chu Sơ Hành nhíu lại, bắt máy: "Mẹ."

Tô Nhạn nhanh gọn dứt khoát hỏi: "Con trai, tối qua con cầu hôn thành công rồi sao?"

Chu Sơ Hành không giấu giếm: "Chưa ạ."

Bởi vì căn bản chưa cầu hôn.

"Mẹ đoán được là con không thành công rồi, Chiêu Chiêu nói con bé ghét cuồng công việc." Tô Nhạn rất thất vọng: "Tiền kiếm nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì, trước đó mẹ đã nói qua mấy chục lần, không cần làm việc từ sáng đến tối."

"Con nói 2 tỷ đó có con có ích gì, Chiêu Chiêu lại không phải thích người thô tục."

Chu Sơ hành cảm thấy mẹ mình có lẽ có hiểu lầm với Lương Kim Nhược.

Anh nhớ sáng hôm nay dáng vẻ Lương Kim Nhược ở trong ổ chăn yêu thích không buông tay những món đồ kia, nói: "Cô ấy rất thích ạ."

Tô Nhạn giả vờ không nghe thấy: "Thôi đi, vẫn có thể làm con gái."

"Không thể được.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================

Chu Sơ Hành dựa lưng trên ghế, hai mắt hơi nhắm lại.

"Cái đó vẫn là có thể, dù sao mẹ không phải con." Tô Nhạn không khách khí dìm hàng anh, lại nghe thấy tiếng còi xe: "Bây giờ con đang ở đâu?"

"Trên đường ạ."

"Hôm nay ngược lại tan làm rất sớm, đáng tiếc không có ích gì. Tối nay không có xã giao thì về ăn cơm nhé."

Trong xe ánh đèn cùng bóng tối đan xen, Chu Sơ Hành từ từ mở mắt, đầu ngón tay xoa xoa xương tai phải.

"Không về đâu."

"Muốn đi cầu hôn."

......

Thấy Lương Kim Nhược bình tĩnh qua loa với Chu Sơ Hành như thế, Tô Ninh Dung hỏi: "Cậu không sợ anh ấy sẽ đến Đàn Duyệt Phủ tìm cậu?"

Lương Kim Nhược tiếp tục xem màu vẽ, đầu cũng không ngẩng lên: "Không đâu, Chu Sơ Hành sẽ không rời công ty cho tới khi trời tối."

Cũng không biết hôm nay sao lại có thời gian rảnh để gọi điện cho cô.

"Cậu muốn tìm màu gì?" Tô Ninh Dung thò qua, "So sánh tới so sánh lui."

"Cái dùng để vẽ cơ bụng." Lương Kim Nhược bỏ toàn bộ màu vẽ vào xe đẩy, "Bỏ đi, mình tự điều chỉnh vậy."

Tô Ninh Dung: "Thế hả?"

Chọn lựa khó khăn như vậy, sao cô cảm thấy không giống như cơ bụng nhỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play