Lời chưa nói hết đã bị cái lừ mắt sắc hơn dao của Hoàng Vũ làm cho ứ lại, miệng Ngọc My đang mở lớn vội ngậm chặt rồi nuốt không khí lọt vào xuống cái ực, mặt mày nhăn nhở cười cười với anh, “Hì! Lỗi miệng.”

Ngọc My sợ vạ miệng liền so vai cười trừ, mắt len lén nhìn Hoàng Vũ phân bua:

“Cháu với anh Hoàng Bách không có họ hàng hang hốc gì với nhau đâu, chỉ là đồng nghiệp thôi. À không phải, cháu là sinh viên thực tập, chỉ vô tình chứng kiến sự việc nên rất khách quan và công tâm, nhất định không bao che, chỉ khai sự thật là anh Hoàng Bách không giở trò với chị kia đâu. Chú phải điều tra cho rõ, đừng để người tốt bị vu oan.”

“Bằng chứng.”

Tiếng gằn của anh làm Ngọc My cụt hứng, cô muốn giảm bớt căng thẳng mà xem ra người đàn ông này nhất định gây khó dễ rồi. Cô biết mà, ngay từ lần gặp đầu tiên đã thấy là loại người không ra gì rồi.

“Chú là công an chú phải đi tìm bằng chứng chứ. Cháu là nhân chứng, chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối chứ có phải cái tay anh Hoàng Bách hay cái khóa quần của chị gái kia đâu, chú buồn cười.”

“Giỏi.”

Hoàng Vũ gật gù, khinh khỉnh nhìn con bé trước mặt, con nhóc này thế mà giỏi nhỉ? Dám cãi cả công an. Mà nãy giờ nó gọi anh là cái gì cơ? Chú á? Chú? Chú ư? Tối qua anh đã nhịn con nhóc này lắm rồi đấy, lúc ấy Hoàng Vũ ngồi ở góc thiếu sáng nó không nhìn rõ mặt anh thì thôi, có thể rộng lượng bỏ qua. Nhưng giờ thì quá lắm rồi nhé, ai cũng bảo nhìn anh trẻ hơn so với cái tuổi ba lăm rất nhiều vậy mà con nhóc ác ôn này mắt nó mọc ở mông hay sao mà lại không biết nhìn người như vậy nhỉ? Chả có nhẽ nó chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ? Nhìn cái mặt đã trở nên cau có khó chịu của Hoàng Vũ, Ngọc My bất giác lẩm bẩm:

“Đã không được đẹp trai cho lắm rồi còn cứ cau có mặt mày, định làm mặt xấu dọa ai không biết. Ma quỷ còn chẳng dọa được nữa là. Chắc tôi sợ chú?”

“Nói cái gì đấy?”

Ngọc My bị quát thì hết cả hồn, hai mắt đã trợn trừng thảng thốt nhìn vào gương mặt đàn ông khó đăm đăm trước mắt mình mà chột dạ phân bua:

“Ôi, có nói cái gì đâu.”

Hoàng Vũ hằn học lườm nguýt con bé, Ngọc My lại tỉnh bơ trưng cái mặt căng bóng búng ra sữa được mà tỏ ra vẻ vô tội.

Không đùa cợt với cô nữa, Hoàng Vũ yêu cầu Ngọc My nghiêm túc cho lời khai. Mười phút sau cuốn sổ ghi chép của anh cũng khép lại, Hoàng Vũ cho Ngọc My ra về, nhưng chân vừa bước đến cửa cô đã quay lại đứng lù lù trước mặt anh.

“Còn gì quên chưa khai hay muốn đổi khẩu cung?”

“Không phải.”

“Nói nhanh.”

“Chú chú là cảnh sát, lại còn là đàn ông nữa thì phải quân tử chứ. Chị Nam My chỉ yêu anh Hoàng Bách thôi, con họ cũng có rồi. Chú đừng có mà thừa nước đục thả câu.”

“Hử?”

Hoàng Vũ khó hiểu cau mày nhìn Ngọc My, con bé này nó lại nói xàm cái gì với anh vậy? Cái gì mà là đàn ông phải quân tử? Cái gì mà đừng có thừa nước đục thả câu?

Nhìn vẻ mặt giả ngu đó của anh, Ngọc My không thèm ẩn ý nữa mà sổ ra một tràng rõ nghĩa tường minh:

“Chú phải lòng chị Nam My là tình cảm của chú, kệ chú chứ. Nhưng không được vì thế mà ảnh hưởng đến công việc. Công tư phân minh, anh Hoàng Bách vô tội.”

Khẩu khí đanh thép, mà nắm tay Ngọc My đang siết chặt cứ cảm thấy run run, khuôn mặt búng ra sữa đã đỏ phừng phừng đến cái đầu cũng muốn nóng ran hết cả lên. Dáng vẻ kiêu hùng ấy của cô không những chẳng dọa được Hoàng Vũ, ngược lại còn khiến anh bất giác phì cười khiến dáng vẻ nghiêm nghị khó gần khi nãy rụng rơi đi gần hết. Con nhóc này không biết đã nghĩ đi đến đâu rồi. Có khi nào vừa nãy nó nhìn thấy hai anh em anh khoác vai bá cổ nhau cười đùa liền vẽ được ra viễn cảnh như trong phim ngôn tình máu chó ấy không nhỉ?

Ngọc My đang nghiêm túc, lại bị người ta cười cợt thì tức tối lắm. Nhưng ông chú này lại không cho cô cơ hội phản bác chưa gì đã đuổi ra về, còn dọa nếu muốn ở lại nuôi muỗi thì cứ việc, phòng tạm giam lúc này cũng đang vắng người nên đành ngoan ngoãn rời đi.

Chân bước đi rồi mà cái đầu cô vẫn còn ngoái lại thêm vài lần mới chịu được. Ngọc My muốn đi tìm Hoàng Bách nhưng lại không biết họ đang mang anh đi đâu mà gọi điện thoại thì chẳng thấy bắt máy nên đành về bệnh viện đợi trước. Cô vừa rời khỏi một lúc thì Tuấn Trung và Khánh Huy cũng xuất hiện.

Hoàng Vũ vừa thấy mặt Tuấn Trung đã nói kháy:

“Đến rước nhân viên à?”

“Chúng nó đâu anh?”

“Bên kia, giỏi nhỉ cõng rắn về cắn gà nhà à? Hay chú mày ngứa mắt thằng “phụ khoa” kia nên tính chơi nó đấy hả? Thôi có gì anh em trong nhà đóng cửa bảo nhau chứ ai lại ra tay nặng thế.”

Dáng vẻ đùa cợt của Hoàng Vũ làm Tuấn Trung đang tức cũng phải phì cười, hai đứa con gái vừa gài bẫy vu vạ cho Hoàng Bách bị mang vào đồn kia là gà mới ở bar của anh. Không biết chúng nó có vấn đề gì về quang học hay tư duy không mà lại dám dở trò với bạn của quản lý như vậy?

Một lát sau Hoàng Bách được đưa sang phòng của Hoàng Vũ, ba người họ chăm chăm nhìn anh từ đầu đến chân, ánh nhìn kẻ nào cũng như muốn gọi đòn đến nơi. Hoàng Bách chẳng thèm đổi sắc, chỉ nhìn Tuấn Trung rồi thắc mắc:

“Anh cũng bị kiện à?”

“Luyên thuyên, anh làm gì mà mày trù anh bị kiện?”

Hoàng Vũ đế thêm:

“Thật, nó có phải kiêng cữ gì đâu, gái vây quanh đầy, nó quơ một cái thì được cả nắm.”

Hoàng Bách không thèm cãi chỉ khinh khỉnh đáp lời:

“Toàn một đám lăng nhăng. Hừ”

Khánh Huy ở bên cạnh xua tay:

“Đừng vơ đũa cả nắm. Trong đám ấy không có anh.”

Hoàng Vũ không đùa cợt nữa thì nghiêm túc nói với Tuấn Trung:

“Về nhà đóng cửa bảo nhau hay để thằng Bách nó kiện ngược lại thì bảo để anh còn hoàn tất hồ sơ nào.”

Hoàng Bách khó hiểu nhìn họ, Tuấn Trung thoáng trầm ngâm trong giây lát rồi quay sang Hoàng Bách vỗ vai nửa đùa nửa thật hỏi:

“Cậu có lén lút làm gì khuất tất ở bar sau lưng anh không mà mấy con nhân viên nó lại dàn cảnh hãm hại vậy?”

“Hai đứa nó là nhân viên của anh à?”

“Ừm!”

Hoàng Bác thở hắt ra, vẻ mặt chợt trở nên cau có, hai đứa mất nết làm anh mất ngày mất buổi ở đây thế này. Tuấn Trung ra mặt xin lỗi Hoàng Bách rồi nói Hoàng Vũ cứ để chúng nó ở lại vài ngày cho biết mặt, đến nước này rồi thì bọn họ cũng không dám chối cãi quanh co về hành vi tạt nước bẩn lên người khác nữa mà từ sớm đã có ý không muốn đôi co về chuyện này nữa. Nhưng Nam My lại không chịu cứ nhất định đòi làm cho ra nhẽ, cô tin chồng mình nên hai đứa kia vẫn bị giữ lại đợi Tuấn Trung đến.

Hoàng Vũ cười cười khen ngợi:

“Ông chủ này được đấy, mà mày không nghĩ nhân viên của mình bị oan hả?”

“Em tin anh em của mình.”

Một câu của Tuấn Trung khiến cả đám đàn ông, đặc biệt là Hoàng Bách mát lòng. Hoàng Bách dù vẫn chưa nguôi giận nhưng gương mặt cũng trở nên rạng rỡ hơn vừa bá vai anh ta vừa khen ngợi:

“Em bực mình sáng giờ, nhưng nghe được câu của anh xem như không uổng công bao lâu nay giúp anh giải quyết hậu quả.”

Câu nói sặc mùi mỉa mai của Hoàng Bách khiến hai người kia phá lên cười, chỉ riêng Tuấn Trung là mặt mày đã trở nên u ám. Hoàng Vũ lật lật hồ sơ lại nói thêm:

“Không biết con An nó dọa dẫm cái gì mà hai đứa đấy bắt đầu khai lung tung rồi, chắc tí nữa là có cái gì phun hết ra thôi. Chả ai như nhân viên nhà mày, muốn vòi tiền thì cũng phải biết mở mắt ra mà nhìn người chứ. Nhìn thằng này sáng sủa đẹp trai vậy thôi chứ trong túi làm quái gì có tiền, con My nó giữ hết rồi. Chán!”

Sau khi giải quyết xong xuôi sự vụ Tuấn Trung và Hoàng Bách định ra về thì bị Hoàng Vũ gọi giật lại:

“Khoan đã hai thằng.”

Hoàng Bách nhìn anh ta khó hiểu, “Sao anh? Còn gì nữa ạ?”

Hoàng Vũ rời khỏi vị trí đi lại gần Khánh Huy, hai người đàn ông cao ráo vạm vỡ đứng sánh ngang nhau ở ngay trước mặt họ.

“Hai đứa mày nhìn anh với thằng Huy ai trẻ hơn.”

“Tất nhiên là…”

Hoàng Bách chưa kịp nói hết đã bị Tuấn Trung níu lại, anh ta cười cười trả lời thay:

“Anh lại đi so sánh với bố trẻ con làm gì? Hay nhìn trúng cháu nào rồi xong bị nó chê chứ gì?”

“Mày luyên thuyên.”

Hoàng Vũ chột dạ lấp liếm, nhưng xem ra thái độ đó của anh không qua mắt được họ. Khánh Huy chống tay xoa cằm, ánh mắt bao năm nhìn tội phạm chưa từng trượt phát nào đặt lên người thằng bạn kiêm đồng nghiệp săm soi. Hoàng Bách và Tuấn Trung cũng không kém phần long trọng, bị sáu con mắt hau háu như diều hâu rình gà con trông vào khiến Hoàng Vũ chột dạ, anh chẳng thèm hỏi nữa mà làm mặt dỗi quay đi.

Nhưng chưa gì đã bị tóm lại, Hoàng Vũ cau có lườm kẻ vừa níu tay mình một cái, hục hặc cất lời:

“Làm sao?”

Khánh Huy cười cười:

“Ai chê ông già à? Thì ông cứ thừa nhận đi có làm sao đâu. Tính ra thì ông còn đẻ trước tôi mấy tháng. Thằng Ốc nhà tôi cũng toàn gọi ông là bác đấy còn gì. Công nhận trẻ con bây giờ nó có mắt nhìn người thật đấy.”

Tuấn Trung tiếp lời:

“Thế đúng rồi, hôm vừa rồi cũng có một con bé hai chục tuổi nó gọi anh Vũ là chú, á à, chắc vì thế nên anh mới hỏi hết người này đến người kia xem mình có già không chứ gì?”

Hoàng Bách ngứa miệng nói chen vào:

“Thôi anh cứ thẳng thắn chấp nhận sự thật đi, mình già thì bảo mình già có gì đâu mà, giờ các bấy bì toàn thì đi cặp với các đa đì già hơn bố đấy còn gì nữa anh.”

“Luyên thuyên, các ông giải tán hết đi. Nhà bao việc ở đấy mà buôn dưa lê bán dưa chuột à? Ông Huy rảnh quá đúng không? Tôi nói sếp đưa ông trở lại biên giới chơi với khỉ đấy nhé.”

Hoàng Vũ bị bóc mẽ sinh ra cáu bẳn hết xua đuổi lại dọa nạt anh em, nhưng họ lại càng nhây nhất định trêu ngươi anh bằng được.



Hoàng Bách vừa trở về bệnh viện Ngọc My đã sốt sắng bám lấy anh hỏi han:

“Họ không làm khó anh chứ ạ? Có phải là hai chị gái kia gài anh không?”

“Ừm. Em về lúc nào đấy, anh ra đã không thấy?”

“Ba mươi phút là em về rồi ạ. Mà cái ông chú cảnh sát mặt mày nhăn nhó cau có, có làm khó anh không?”

“Ông nào cơ?”

“Cái ông lúc lấy lời khai của em ấy. Tên là gì ấy nhỉ? Em quên không xem bảng tên rồi. Tại cái mặt gớm ghiếc làm cho sợ quá ấy có dám nhìn lung tung đâu.”

Nghe Ngọc My miêu tả mà Hoàng Bách không nghĩ nổi ra là ai trong cơ quan của vợ nữa. Anh không hay đến lắm nhưng gần như đồng nghiệp của Nam My đều biết qua mặt vậy mà người Ngọc My vừa hỏi có vẻ ngoài đặc biệt như vậy thì lại chẳng có chút ấn tượng nào. Có lẽ nào đó là người mới không nhỉ?

Hoàng Vũ mà biết con nhóc này miêu tả anh xấu đau xấu đớn như người ngoài hành tinh vậy chắc sẽ ghi hận Ngọc My đến hết đời cho xem.

“À anh ơi, cái chú ấy…”

“Làm sao cơ?”

Đôi mắt đen láy đảo vòng vòng, điều giữ trong lòng muốn nói ra cho đỡ ấm ách nhưng nghĩ lại lỡ cô mà kể chuyện ông chú ghê gớm hay cau có kia thích vợ Hoàng Bách rồi hai vợ chồng họ lục đục với nhau thì làm sao? Chuyện tình nơi công sở thật sự rất khó giải thích, Ngọc My tin chị Ngỗng nhưng người kia thì không biết đường nào mà lần.

Cô đành miễn cưỡng giữ sự ấm ức thay Hoàng Bách lại trong lòng mà sửa lời:

“Không có gì ạ.”

“Ừm, thôi về khoa đi.”

Hoàng Bách vừa quay đi, Ngọc My đã gọi giật lại:

“À anh ơi!”

“Sao?”

“Bao giờ anh mới cho em gặp người nhờ anh giúp đỡ em?”

Ngọc My hào hứng chờ đợi, Hoàng Bách trầm ngâm trong giây lát,

“Ừm, đúng thời điểm em sẽ được gặp thôi. Dự là tốt nghiệp xong nhé.”

“Lâu thế á?”

“Ừm, ngoan ngoãn chăm chỉ học tập, nhớ là bám đuôi giáo sư một bước không rời đấy, nếu được thì ca nào ông ấy đứng mổ đều xin làm trợ mổ biết chưa?”

Anh vừa xoa đầu Ngọc My vừa dặn dò đầy thân tình như người anh trai đối với em gái. Ngọc My tuy không hài lòng với câu trả lời của Hoàng Bách xong cũng không chèo kéo mà bình thản xuôi theo anh. Có lẽ là thật sự chưa đến lúc nên người ấy mới nhất định không ra mặt gặp cô.

Ngọc My chăm chú nhìn theo bóng lưng Hoàng Bách đi khuất sau cửa thang máy, trên đời này có ba người không phải ruột thịt mà Ngọc My vô cùng biết ơn, một là sư thầy ở chùa đã cưu mang đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa là cô, hai là anh Hoàng Bách và mạnh thường quân giấu mặt luôn giúp đỡ cô gần hai mươi năm qua mà chưa từng ra mặt kia.

Ngọc My năm tuổi thì bà mất, cô được gửi lên chùa gần nhà, một tay sư thầy nuôi cô khôn lớn, hàng năm đều có một người giấu mặt gửi tiền ăn và học phí cho cô mà Ngọc My không biết đó là ai. Nhiều lần cô hỏi nhưng chính sư thầy cũng bảo bản thân không biết. Chỉ nói trước lúc mất bà ngoại đã đưa cho thầy một tấm thẻ ngân hàng, nói là tiền người kia sẽ gửi vào hàng tháng để cho cô ăn học, suốt ngần ấy năm đều như vậy.

Đến lúc Ngọc My đỗ vào trường đại học Y, sư thầy đã trao nó lại cho cô, nhưng sau năm thứ nhất Ngọc My không còn sử dụng tiền trong thẻ ấy nữa. Cô tự hứa với bản thân mình sẽ nỗ lực kiếm tiền để trả lại cho đủ số tiền mà mình từng tiêu của họ.

Người đó tốt cô biết ơn, nhưng không muốn mang nợ. Lúc gặp Hoàng Bách một năm trước, là anh liên hệ với cô trước, nói giúp cô thực tập ở bệnh viện mình đang làm việc, Ngọc My còn bán tín bán nghi cho rằng Hoàng Bách có ý đồ khác với mình. Xong nghĩ lại thì một đứa trẻ mồ côi không tiền bạc gia thế, đến nhan sắc cũng chỉ thuộc dạng không xúc phạm người nhìn như mình thì lấy gì ra để người khác lừa gạt thì mới xuôi mà nghe Hoàng Bách nói.

Lúc anh bảo có người nhờ anh giúp cô, Ngọc My đã liên tưởng đến người giấu mặt kia, không ngờ là Hoàng Bách không hề giấu diếm còn gật đầu xác nhận thì từ đó cô liền tin tưởng anh.

Nhờ Hoàng Bách mà Ngọc My quen được hội chị em tốt Nam My, Hà My và Hoàng An, bởi vậy cuộc sống của cô cũng bớt cô đơn hơn. Được họ thường xuyên hỏi han động viên, khiến Ngọc My bớt cảm thấy bản thân bơ vơ lạc lõng giữa cuộc đời này.

Dù sư thầy, sư bác ở chùa rất thương cô, nhưng nhiều đêm một mình Ngọc My vẫn cảm thấy tủi thân, đặc biệt những khi đau ốm hay mệt mỏi, bất lực vì một điều gì đó. Ngọc My từng oán trách ông trời bất công để người thân của mình mất sớm như vậy, khiến cô một mình vất vưởng trên cõi nhân trần như thế này. Lúc đi phát tờ rơi gần công viên, nhìn những đứa trẻ được bố mẹ bảo bọc cưng nựng, dắt tay đi trên đường, ân cần hướng dẫn cách chơi một trò gì đó mà cô thèm lắm, cũng tự mường tượng ra viễn cảnh được bố mẹ dắt tay đi như thế.

Nhưng tất cả đối với Ngọc My chỉ giống như điều ước của cô bé bán diêm trong đêm đông giá lạnh mà thôi. Càng trưởng thành, cô càng thẳng thắn đối diện với hiện thực rằng mọi mơ ước về gia đình có đủ bố mẹ đều chỉ là mơ ước không bao giờ trở thành hiện thực.

Ngọc My khẽ nhoẻn miệng cười, cô tin Hoàng Bách, anh đã hứa sẽ đưa cô đến gặp người đó, nhất định sẽ làm. Còn bây giờ cô chỉ có thể thật cố gắng học thật tốt để ra trường, để không phụ lòng những người đã đặt kỳ vọng vào mình mà thôi.

Đứng trong thang máy, Hoàng Bách chợt thở dài, Ngọc My cứ luôn muốn được gặp người bao năm nay đã giúp con bé nhưng thật lòng anh cũng không biết đó là ai. Vì được nhờ vả nên khi ấy anh mới tát nước theo mưa lựa theo lời Ngọc My mà nói dối rằng mình được người giấu mặt kia nhờ vả đến giúp để con bé không hoài nghi gì mà thôi.

Nhưng Hoàng Bách cứ luôn có linh cảm rằng dì anh và người giấu mặt ấy có quen biết với nhau, và giữa họ với Ngọc My có mối liên hệ nào đó đặc biệt nên mới không muốn để người khác biết đặc biệt là con bé. Hoặc cũng không ngoại trừ một lý do, Hoàng Bách chợt trầm ngâm suy tính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play