*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Vịt
Sáng sớm, bầu trời vẫn rất xám xịt, mặt trời còn chưa lên hẳn, cả đêm ngủ say đại đa số mọi người đều đang chìm vào mộng đẹp, nhưng Mạnh Tỉnh thì không.
Anh thức dậy với một buff yếu "thiếu ngủ" trên đầu, một bên rửa mặt, một bên chửi thầm trình độ gian lận của hệ thống.
Buff thiếu ngủ này không phải chỉ để trưng thôi, mà thật sự xuất hiện trên giao diện của hệ thống, khi nhấn vào sẽ thấy một dòng mô tả bên dưới: "Ngủ đủ 8 tiếng một ngày thì cơ thể mới khỏe mạnh được. Trò chơi được thiết kế theo tiêu chuẩn y học, người chơi không ngủ đủ giấc sẽ nhận được buff này, đồng thời tất cả thuộc tính của nhân vật giảm xuống 10%."
"Điều kiện giải trừ: Ngủ đủ 8 tiếng, hoặc sử dụng thẻ thuốc năng lượng SR, nếu dùng thẻ này thì không cần ngủ 8 tiếng nữa, ngoài ra còn thể đạt được năng lực cả ngày lẫn đêm không cần ngủ như quỷ hút máu. Trong thời gian quy định sẽ không cần phải lo lắng vì chết đột ngột giữa đêm."
Vậy làm thế nào để lấy thẻ thuốc năng lượng này?
Đương nhiên là dùng tiền.
Bộ mặt thật của hệ thống cuối cùng cũng lộ ra, ở bên dưới thẻ còn có một dòng chú thích, chỉ cần Mạnh Tỉnh tò mò bấm một chút, liền sẽ tự động nhảy đến giao diện rút thẻ.
Mạnh Tỉnh không bấm, vì giờ anh hết tiền rồi.
Không chỉ không có tiền, mà đến cả một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái cũng không có. Mạnh Tỉnh nhíu mày nhìn bộ tây trang ở dưới điều hòa chỉ mới khô được một nửa kia.
Đợi đã, không lẽ anh không còn một bộ quần áo nào khác sao?
Nhưng Mạnh Tỉnh ngay lập tức rơi vào trầm mặc khi nhìn thấy hai tấm thẻ đồ ngủ hoạt hình cực kì bắt mắt trong đống thẻ, cuối cùng vẫn chọn mặc bộ tây trang mới khô được nửa kia.
Anh định cởi áo choàng tắm ngay, nhưng trước khi cởi, anh vô tình nhìn thoáng qua phía sau, lại bắt gặp được Ôn Như Lam đang chống cắm ở đầu giường nhìn mình.
Chỉ mới vài phút trước thôi, Ôn Như Lam vẫn còn đang ngoan ngoãn ở trong chăn ngủ, giống như vừa mới tỉnh dậy vậy.
Nhưng Mạnh Tỉnh thừa biết, Ôn Như Lam không phải vừa mới tỉnh dậy, hắn căn bản là thức trắng, thậm chí lúc nửa đêm còn động đậy.
Đây cũng chính là nguyên nhân Mạnh Tỉnh nhận được buff "thiếu ngủ" trên đầu. Ôn Như Lam quả nhiên xứng đáng với danh hiệu nhân tra của hệ thống. Sau khi chúc nhau ngủ ngon, Mạnh Tỉnh thật sự đã ngủ thiếp đi, còn Ôn Như Lam ở trên giường lại cẩn thận ngồi dậy.
Sau đó hắn lấy ra một mảnh thủy tinh không biết đã giấu trong tay từ lúc nào, chậm rãi đưa đến gần cổ Mạnh Tỉnh.
Mặc dù hệ thống rất thích lừa tiền nhưng việc nào ra việc đó, ở phương diện bảo vệ người chơi quả thực rất đáng khen. Khi Mạnh Tỉnh sắp bị tấn công, thì trên giao diện hệ thống liền xuất hiện một biểu tượng nguy hiểm. Đồng thời, dùng âm thanh cảnh báo đánh thức Mạnh Tỉnh.
Sau khi tỉnh lại từ trong mơ, Mạnh Tỉnh không có hành động thiếu suy nghĩ. Anh vững vàng duy trì hô hấp, đồng lắng nghe hơi thở của Ôn Như Lam để xác định khoảng cách giữa hai người.
Cơ bắp được thả lỏng khi đang ngủ cũng âm thầm căng lên, Mạnh Tỉnh ấn chốt súng trong tay, ngay khi Ôn Như Lam động thủ anh sẽ lập tức phản công.
Nhưng Ôn Như Lam lại không làm gì cả, không biết là do lương tâm đã nổi lên hay là sau khi cân nhắc thì cảm thấy khả năng thành công không lớn. Ôn Như Lam chỉ chống trên người Mạnh Tỉnh rồi nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn nằm lại như cũ.
Mặc dù hắn không có làm gì anh, nhưng Mạnh Tỉnh cũng chẳng có tâm tình để ngủ nữa. Trong giấc mơ kia, anh đã lấy được thẻ SSR, lúc anh muốn xem tấm thẻ đáng quý này có tác dụng gì thì đã bị đánh thức.
Loại cảm giác này không thua gì việc được một mỹ nữ giúp đỡ nhưng lại bị cắt ngang(7). Mạnh Tỉnh trầm mặc hồi lâu mới ngủ lại được, hơn nữa sau khi tỉnh lại càng bị đè nén nên mới được đặt được buff yếu này.
(7) cái đoạn này gốc lá: 这种感觉不亚于在跟一名美貌女子欲行好事时被生硬的打断 nhưng tui sợ là để tui dịch ra thì nó khá là..ừm không phù hợp cho trẻ em lắm? Tui cũng không chắc là tui dịch có đúng không. Nên tui để đây nhờ cao nhân nào đó dịch hộ.Cho nên giờ phút nhìn thấy Ôn Như Lam đang chờ mình thay quần áo, Mạnh Tỉnh không chút do dự cầm quần áo lên, đi vào phòng tắm.
Mạnh Tỉnh vốn không ngại việc người khác xem mình thay quần áo, cho dù người kia có ý đồ vượt khỏi xã giao thông thường đi nữa.
Dù sao thì anh cũng không mặc gì, có thể để người khác xem mình trần trụi nửa thân trên nhân tiện khoe cơ bắp rắn chắc cùng cơ bụng hoàn mỹ một chút, làm đối phương cảm thấy xấu hổ. Đây chính là trò khoe khoang ấu trĩ của đàn ông.
Nhưng anh không nhìn được tấm thẻ SSR, thì Ôn Như Lam cũng không được nhìn anh. Còn đây là cách trả thù ấu trĩ hơn của đàn ông.
Một lát sau, Mạnh Tỉnh mặc xong quần áo đi từ phòng tắm ra. Anh vừa đi vừa kéo cổ áo và tay áo, quần áo vẫn chưa khô dính sát vào người khiến anh rất khó chịu.
Ôn Như Lam ung dung dựa vào đầu giường, từ động tác nhỏ của Mạnh Tỉnh tìm ra manh mối, thuận miệng đề nghị: "Cần gọi người đưa cho cậu một bộ mới không?"
Đây thật sự là thuận miệng nói, bởi vì hắn biết Mạnh Tỉnh sẽ không để hắn gọi người tới.
Nhưng Mạnh Tỉnh lại đáp: "Quá phiền phức, anh đưa tiền cho tôi là được rồi."
Ôn Như Lam: "......."
Người hám tiền hắn gặp qua nhiều vô kể, nhưng bụng đói vơ quàng(8) như Mạnh Tỉnh cũng thật hiếm thấy.
(8) bụng đói vơ quàng: lúc đói thì ăn cái gì cũng được, gặp cái gì thì ăn cái đấy, chỉ sự cấp thiết không suy nghĩ, cân nhắc hay chọn lựa.Hắn không nhịn được bèn hỏi lại lần nữa: "Một trăm vạn lần trước tôi đưa cậu đâu?" Đồi với câu trả lời lần trước của Mạnh Tỉnh, hắn quả thật không tin.
Mạnh Tỉnh một bên xỏ giày, một bên trả lời thản nhiên: "Khắc kim á, Ôn tổng, ngài chưa từng chơi qua sao?"
Ôn Như Lam có chơi qua, nhưng rất ít. Tuy nhiên công ty hắn có không ít cổ phần của công ty game nổi tiếng nhất hiện nay. Hắn biết khắc kim là chuyện như thế nào, cũng biết rằng có nhiều người chơi xong sẽ không quan tâm mà đem toàn bộ gia sản đổ vào.
Loại này, thuộc về nghiện rồi, nhưng hắn thật sự không thể liên tưởng Mạnh Tỉnh với những thanh niên nghiện game kia.
Lại nói Mạnh Tỉnh mang một khí chất không quan tâm tới mọi thứ trên đời, nên chắc chắn người này sẽ không hoàn toàn để tâm đến bất cứ thứ gì, cũng như bị mê hoặc.
Nếu Mạnh Tỉnh không có nói dối, thì Ôn Như Lam thật sự muốn biết trò chơi như thế nào mới có thể hấp dẫn một người như vậy. Cho nên hắn trực tiếp mở miệng hỏi.
Mạnh Tỉnh lại dựng ngón trỏ đặt ở môi nhẹ nhàng "Suỵt" một tiếng, thần bí nói: "Bí mật."
Vừa dứt lời, anh liền đạp giày, quay đầu bước ra khỏi cửa.
Ôn Như Lam không kịp phản ứng trước sự dứt khoát của Mạnh Tỉnh, đợi sau khi nhận ra thì liền nắm chặt ngón tay, thời khắc quan trọng đang tới gần. Anh có thể thành công thoát hiểm hay không, Mạnh Tỉnh rốt cuộc có giết hắn hay không, đây chính là lúc để tiết lộ câu trả lời.
Ánh mắt hắn dán chặt vào bóng lưng của Mạnh Tỉnh, khi nhìn thấy tiếng bước chân dừng lại trước cửa, tim hắn như ngừng đập.
Hắn thấy Mạnh Tỉnh quay đầu lại như chợt nhớ ra điều gì, ngón tay móc lên cò súng, để thân súng xoay quanh đầu ngón tay.
"Ôn tiên sinh." Mạnh Tỉnh sửa thái độ tản mạn lúc trước, mang một ngữ điệu khách khí.
Ôn Như Lam bị kinh ngạc bởi giọng điệu khách khí này, liền nghe Mạnh Tỉnh tiếp tục nói: "Chúng ta tốt xấu gì cũng có một đêm giao tình, trước khi phái người tới bắt tôi, có thể để tôi chạy trước giờ một không?"
Ôn Như Lam: "......."
Sau một lúc lâu, từ "Được" cũng thốt ra khỏi miệng.
Mạnh Tỉnh chắp hai tay, đặt lên trán làm động tác cảm ơn rồi từ biệt, sau đó mở khóa cửa không chút do dự rời đi,
Căn phòng này nằm trên tầng năm của Yên Vân Thủy Tạ, tầng trên cùng có tầm nhìn vô cùng đẹp mắt. Mạnh Tỉnh đi ra từ cửa sau, dừng lại quan sát một chút, trên hành lang im ắng, không có bóng người.
Bây giờ vẫn còn quá sớm, không có ai là bình thường, nhưng trên hành lang không có, không có nghĩa là cửa chính của Yên Vân Thủy Tạ sẽ không có bảo vệ.
Nếu như Ôn Như Lam thật sự làm như đã hứa, để Mạnh Tỉnh chạy trong một giờ, thì Mạnh Tỉnh có thể nghênh ngang đi thang máy đến cửa chính rồi ra ngoài.
Hiện tại thân phận của anh là trợ lý Mạnh, không phải là kẻ cầm súng bắt cóc Ôn Như Lam một đêm.
Nhưng... Mạnh Tỉnh quan sát camera giám sát trong hành lang, cố ý đi lên thang máy để camera có thể thấy được. Anh không bấm tầng nào, mà lấy ra một tấm thẻ R trong túi của mình: thẻ gây nhiễu tín hiệu.
Sau khi sử dụng xong, nó trở thành một kim loại cỡ lòng bàn tay có gắn ăng-ten, Mạnh Tỉnh bấm nút gây nhiêu, tất cả phòng an ninh theo dõi đều lập lòe một chút.
Vì phải theo dõi video cả đêm nên ai cũng rất mệt cộng với việc đó xảy ra rất ngắn ngủn nên cũng không ai để ý mấy, hình ảnh hiển thị trên màn hình chia nhỏ cũng rất bình thường.
Bảo vệ định đợi lát nữa sau khi thay ca sẽ đi ăn cái gì đó sớm một chút, liền bên trong phòng điều khiển dồn dập vang lên tiếng chuông điện thoại.
Anh có chút nghi hoặc nhận cuộc gọi kia, thời điểm nghe được giọng nói của đối phương không tự giác đứng lên từ trên ghế, vô cùng cung kính đáp: "Vâng, tôi tra ngay đây ạ!"
Anh một bên theo dõi một bên suy đoán, người gọi điện chính là đội trưởng vệ sĩ của Ôn tổng, đối phương muốn anh tìm một người, chính là vị Mạnh trợ lý đêm qua bị Ôn tổng trói trên giường. Lúc này vừa mới sáng sớm, ngủ một đêm xong liền chạy, lại lộ ra một mùi cẩu huyết là như thế nào? Hay là Ôn tổng trên giường quá lợi hại, dọa người ta chạy mất rồi?
Bảo vệ đã bổ não ra một bộ tiểu thuyết bá đạo tổng tài có nhan sắc, nhưng anh chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, ngoài miệng nửa câu cũng không dám nói, dám bàn tán về đời tư của Ôn Như Lam, chắc là không muốn lưỡi của mình nữa rồi.
Bảo vệ xem lại video giám sát trong vài phút, sau khi tìm thấy tung tích của Mạnh Tỉnh, anh ta cầm chiếc điện thoại chưa cúp máy và trực tiếp báo cáo: "Ba phút trước, mục tiêu đã vào thang máy sau khi rời khỏi phòng của Ôn tổng, và vẫn chưa ra ngoài."
"Các cậu đi canh cửa thang máy từ tầng 1 đến tầng 4, còn cậu, cậu, cậu nữa cùng tôi đi lầu 5 tìm Ôn tổng." Đội trưởng vệ sĩ hung hăng nói sau khi nhận được tin.
Hai phút sau, các vệ sĩ mặc đồ đen đã đứng trước lối ra thang máy mỗi tầng của Yên Vân Thủy Tạ. Và trên tầng năm nơi Ôn Như Lam đang ở, bởi vì phiền muộn nên hắn thậm chí còn không cài cúc áo hẳn hoi. Sắc mặt tối sầm khi nghe thuộc hạ báo cáo ở tất cả tầng đều không tìm thấy hành tung của Mạnh Tỉnh.
"Không được thì cũng phải tìm cho ra! Trong vòng một giờ phải đem được cậu ta trói đến trước mặt ta!" Ôn Như Lam lạnh lẽo ra lệnh.
"Vâng!" Đội trưởng vệ sĩ cung kính đáp lời, sau đó để lại vài người bên cạnh Ôn Như Lam, tự mình mang cả đội hành động.
Khắp các tầng của Yên Vân Thủy tạ dày đặc tiếng bước chân, thuộc hạ của Ôn Như Lam đang giăng lưới để vây bắt cái người cực kì can đảm dám chọc tức Ôn Như Lam trên tinh cầu thứ 57 kia.
Sau khi giành lại thế chủ động, tâm trạng u ám của Ôn Như Lam dịu đi một chút, hắn chỉnh lại bộ âu phục trước tấm gương trên hành lang, cẩn thận cài từng cúc áo một, cười lạnh một tiếng trước mặt kính.
Đối với Mạnh Tỉnh, hắn cảm thấy đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Chờ đến khi Mạnh Tỉnh bị bắt về rồi, hắn muốn..... Ánh mắt Ôn Như Lam ngày càng u ám, vệ sĩ phía sau không cẩn thận bắt gặp ánh mắt của hắn, bị cái nhìn mãnh liệt lẫn sóng ngầm dữ dội làm y vội vã cúi đầu, sau đó trong lòng mang theo cảm xúc hoảng sợ chưa từng có đi theo Ôn Như Lam xuống dưới lầu.
Sau khi Ôn Như Lam và thuộc hạ rời đi, lầu 5 không còn một bóng người.
Ở phía bên ngoài.
Bên cạnh cái kính nơi mà Ôn như Lam vừa dùng để sửa sang bản thân thì còn có một cánh cửa chớp(*), là nơi để đồ lặt vặt.
Nhưng giờ phút này, bên trong căn phòng nhỏ hẹp chứa đồ lặt vặt ấy có một thân hình nam nhân cao lớn.
Lúc này Mạnh Tỉnh mang một vẻ mặt không biết nói gì hơn, Ôn Như Lam ở phương diện nhân tra quả nhiên không làm anh thất vọng.
(*) cái cửa chớp nó trông thế này:
Nay chương này ít hơn mấy chương trước nè=) 2k5 từ. Chứ bình thường toàn hơn 3k;-;