Cũng giống như Mạnh Tỉnh lúc nãy, Ôn Như Lam không uống ly rượu vang đỏ này, mặc dù chỉ cần Mạnh Tỉnh kéo cò, hộp sọ của hắn chắc chắn sẽ bị xuyên thủng.

Đối mặt với uy hiếp như vậy, nhưng Ôn Như Lam vẫn không uống mà chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Tỉnh.

Mạnh Tỉnh hết cách.

Anh và Ôn Như Lam không giống nhau, anh không thể giết Ôn Như Lam được.

Tuy rằng anh rất muốn xem hậu quả khi thất bại trò chơi sẽ như thế nào, nhưng anh một khi đã chơi thì nhất định phải chiến thắng, nên cuối cùng vẫn không làm loạn.

"Không uống thì không uống, dù sao tôi cũng không muốn làm gì anh." Mạnh Tỉnh quyết định đem ly rượu vang đỏ kia đổ xuống tấm thảm lông dê(6) đắt tiền, anh không thấy đau lòng chút nào, vì nếu khách sạn tìm bồi thường thì cũng là tìm Ôn Như Lam.

(6) cho bạn nào chưa biết thì len lông dê hay còn được gọi là len cashmere, len cashmere là loại len rất hiếm nó được làm từ lớp lông tơ dê ở núi Kashmir ấn độ, lớp lông tơ này chỉ được lấy vào mùa xuân khi loài dê này bắt đầu mọc các lớp lông tơ. Để tách được lớp lông tơ, tất cả đều phải làm hoàn toàn thủ công bằng tay, mỗi con dê chỉ cho được rất ít lông tơ này. Ngoài ra lớp lông tơ này có ưu điểm rất nổi trội bởi các thành phẩm dệt từ lông tơ dê cashmere giữ nhiệt lớn hơn gấp 10 lần so với các sợi len thông thường. Đồng thời các sợi tơ này rất nhẹ, và mềm mịn như tơ tằm, vì vậy một chiếc áo khoác dạ nam, hay 1 bộ vest làm từ chất liệu này 100% thì quả thật là siêu cấp...

Không làm gì được Ôn Như Lam, thì chẳng lẽ không được làm gì đống lông dê này sao?

Tấm thảm trắng tinh nhiễm màu đỏ tươi của rượu, đẹp như máu.

Mắt Ôn Như Lam nhấp nháy, trầm giọng nói: "Cậu muốn gì?"

"Không gì hết." Mạnh Tỉnh tùy ý đáp một câu.

Vừa nói, anh vừa đưa khẩu súng đang chạm vào cằm Ôn Như Lam xuống, khẩu súng này rất nặng, cầm liên tục có hơi mỏi, đứng lâu cũng có chút mệt, nên Mạnh Tỉnh lại lần nữa ngồi xuống trên chiếc giường lớn êm ái kia.

Tuy họng súng không chĩa vào mình nữa, nhưng Ôn Như Lam cũng không có hành động hấp tấp, hắn vẫn hiểu được hoàn cảnh hiện tại của mình. Nhưng hắn có rất nhiều nghi hoặc đối với Mạnh Tỉnh, người này làm thế nào lại thoát được còng tay, hơn nữa còn từ đâu lấy ra một khẩu súng? Thuộc hạ của hắn chắc chắn sẽ lục soát người Mạnh Tỉnh trước khi đem vào đây, sẽ không để cho Mạnh Tỉnh mang bất cứ thứ gì nguy hiểm.

"Ngươi là ai?" Trong ánh mắt u ám của Ôn Như Lam hiện lên một tia dò xét.

"Mạnh Tỉnh, năm nay 25 tuổi, đang làm việc tại công ty Tinh Hỏa, thư ký của chủ tịch kiêm tổng tài Ôn Như Lam, mặc dù anh sẽ đuổi việc tôi sớm. Đúng rồi, trong hợp đồng khi thời hạn công việc là 3 năm, nếu bị đuổi việc thì có tiền vi phạm hợp đồng không?" Mạnh Tỉnh đột nhiên nhớ tới chuyện này.

Ôn Như Lam: "........"

Khóe mắt hắn giật giật, vẻ u ám trong mắt hắn bị lời nói của Mạnh Tỉnh xua tan phần nào.

Hắn cho rằng anh đang nói đùa, nhưng Mạnh Tỉnh lại rất nghiêm túc nhìn hắn, tựa như đang chờ đáp án.

"...Phải." Ôn Như Lan nói ra lời này với cảm xúc phức tạp khó tả.

 Mạnh Tỉnh cảm thấy an tâm, anh thực sự rất thiếu tiền.

Một trăm vạn nghe có vẻ nhiều nhưng căn bản là không thể tiêu. Hệ thống trò chơi vô đạo đức này có giá 6.480 tinh tệ cho gói quà mười trò chơi, đắt gấp mười lần so với các trò chơi rút bài khác trên thị trường. Cũng không sao, một trăm này có thể rút ra hơn trăm phiếu, nhưng sau khi mua xong, Mạnh Tinh phát hiện giá của gói quà này kỳ thực là theo số lượng mua mà tăng lên.

Mạnh Tỉnh tiết kiệm một số chi phí sinh hoạt, sau đó lao vào trò chơi, rút ​​tổng cộng 30 thẻ, và trong 30 thẻ, loại bỏ N thẻ vô dụng, tổng cộng chỉ có bảy thẻ hữu ích.

Trong số bảy thẻ này, còn có một thẻ đồ ngủ hoạt hình cún con thuộc cùng loại với đồ ngủ gấu hoạt hình cấp R. Chỉ có sáu thẻ thực sự hữu ích, đó là 5 thẻ R và thẻ SR duy nhất mà Mạnh Tỉnh đã may mắn rút được cho đến bây giờ.

Đêm nay, Mạnh Tỉnh đã sử dụng thẻ súng lục G723 cấp R để đối phó với Ôn Như Lam, và thẻ chìa khóa vạn năng cấp R có thể phá tất cả các khóa điện tử, vốn đã không khá giả nay lại càng tệ hơn.

Nghĩ đến đây, Mạnh Hành nhìn Ôn Như Lam không khỏi thở dài, lông dê lấy ra từ con dê vẫn dùng cho con dê này, thật sự là từ đâu tới thì quay về đó.

Tại sao lại phải phí công như vậy!

Mạnh Tỉnh mệt mỏi nằm trên giường lớn như thể vừa mất đi động lực sống.

Chiếc giường này thật sự rất thoải mái, dù sao cũng là đồ chuẩn bị cho Ôn Như Lam. Mạnh Tỉnh thỏa mãn ôm chăn đệm hít một hơi, muốn nằm xuống ngủ một giấc, nhưng cảm giác dính nhớp trên người vẫn làm anh phải ngồi dậy.

Mạnh Tỉnh kéo nhẹ cổ áo, vốn dĩ là áo sơ mi cùng tây trang sạch sẽ, nhưng giờ lại toàn là rượu, là do Ôn Như Lam tặng. Anh duỗi người, chuẩn bị vào phòng tắm rửa một lát, còn về Ôn Như Lam...

Mạnh Tỉnh quay đầu nhìn thoáng qua Ôn Như Lam vẫn luôn đứng tại chỗ, tuy rằng không chịu uống ly rượu kia, nhưng vẫn luôn rất biết điều. Mặc dù Mạnh Tỉnh không chĩa súng vào hắn, hơn nữa anh còn không hề phòng bị mà nằm trên giường một lúc. Hắn vẫn không hề nhúc nhích, là một con tin vô cùng tự giác.

Nếu chỉ có một mình Ôn Như Lam, thì Mạnh Tỉnh hoàn toàn tự tin, anh có thể đặt Ôn Như Lam vào phòng như thế này, Ôn Như Lam không biết đánh nhau, giá trị vũ lực của hắn giống như tài sản khổng lồ không thấy đáy của mình vậy, một cái cực thấp một cái cực cao.

Ngay cả khi không có súng, Mạnh TỈnh vẫn tự tin rằng mình có thể ngăn chặn anh ta bằng kỹ năng của mình. Nhưng bởi vì Ôn Như Lam có nhiều thuộc hạ, Mạnh Tỉnh không muốn nhìn thấy một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen được triệu tập xông tới để bắt giữ anh sau khi tắm, vì vậy anh không thể để Ôn Như Lam tự do di chuyển được.

"Rầm" một tiếng, Mạnh Tỉnh dùng chân đá chiếc còng tay điện tử đã bị ném xuống đất kia, dùng một lực vừa phải đá vào chân Ôn Như Lam.

Ôn Như Lam cúi đầu nhìn thoáng qua còng tay, lại ngẩng đầu nhìn Mạnh Tỉnh, đập vào mắt là họng súng đen nhánh.

Mạnh Tỉnh lại lần nữa giơ súng lên, anh nâng cằm, ý bảo Ôn Như Lam tự mình hành động.

Ánh mắt Ôn Như Lam khẽ động, cân nhắc tình huống hiện tại, do dự một lát, cuối cùng Ôn Như Lam vẫn chọn nghe lời nhặt chiếc còng tay trên đất lên, "Cạch" một tiếng, chiếc còng tay màu bạc trói trên cổ tay trắng nõn.

Mạnh Tỉnh hài lòng rút súng lại, anh cúi đầu lấy chiếc điện thoại trên người Ôn Như Lam, rồi đẩy hắn đến chỗ chiếc ghế ban nãy mình vừa ngồi. Đồng thời cảnh cáo: "Tôi đi tắm, anh đừng có mà giở trò đồi bại, phòng tắm kia nửa trong suốt, nếu tôi thấy anh rời khỏi chiếc ghế này, tôi sẽ..."

Mạnh Tỉnh kéo chốt súng, Ôn Như Lam cũng không bị dọa, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Tôi sẽ không đi."

Mạnh Tỉnh quan sát vẻ mặt của hắn một chút, không phân biệt được Ôn Như Lam đang nói thật hay nói dối, thân là một kẻ cặn bã, người này chẳng đáng tin chút nào. Bên ngoài có thể cười chúc sống lâu trăm tuổi, quay lưng một cái làm người hồn lìa khỏi xác trong vỏn vẹn 3 giờ.

Mạnh Tỉnh không hoàn toàn tin tưởng Ôn Như Lam, nhưng giống như hắn nói, phòng tắm kia nửa trong suốt, anh có thể thấy được bóng dáng của Ôn Như Lam.

Mạnh Tỉnh yên tâm đi vào phòng tắm, anh đặt súng ở nơi không có nước, sau đó tự mình cởi đồ. Bỏ áo khoác ra, rồi gỡ từng chiếc cúc áo bên trong. Đang thay đồ thì anh bỗng nhớ đến một việc.

Chưa cài lại cúc áo, nên lúc chạy để lộ ra cơ ngực rắn chắc, anh đến trước mặt Ôn Như Lam, trước sự nghi hoặc của Ôn Như Lam, anh thản nhiên đem ghế dựa quay lại.

"Không được nhìn lén." Dặn dò xong, lúc này Mạnh Tỉnh mới thật sự đi tắm.

Ôn Như Lam từ đối diện phòng tắm thành đưa lưng về phía phòng tắm: "......."

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, một thân hình mảnh khảnh dần hiện lên ở sau mặt kính, giống như đang gội đầu, đường nét cơ bắp trên cánh tay cánh một lớp kính cũng có thể dễ dàng thấy được.

Ánh mắt Ôn Như Lam theo cánh tay đi xuống, dọc theo thân hình rắn chắc nhưng vẫn có có vòng eo thon thả, cuối cùng dừng ở phần dưới eo và phía trên cẳng chân.

Ôn Như Lam không khỏi "chậc" một tiếng, nơi đó vừa lúc bị hoa văn trên kính chặn, hắn không nhìn thấy được.

Nhưng thấy rồi cũng chẳng có ý nghĩa lắm, chỉ là bóng dáng mở ảo mà thôi. Đâu có tận mắt nhìn, thậm chí chạm tay đâu mà cảm nhận được?

Nhưng dù vậy, sau khi nhìn chằm chằm một lúc, dục vọng vốn đã kìm nén lại trỗi dậy. Ôn Như Lam liếm đôi môi khô khốc, đôi mắt tối sầm lại.

"Mạnh Tỉnh..." Hắn lẩm bẩm hai chữ này, như là rắn độc đang nuốt con mồi trong miệng.

Tuy rằng hiện tại con mồi không ở trong miệng hắn, nhưng sớm muộn gì...

Sớm muộn gì. Ôn Như Lam quay đầu lại, đè chân trái lên chân phải, hít sâu một hơi để che đậy phản ứng.

Năm phút sau, Mạnh Tỉnh mặc áo choàng tắm từ trong phòng bước ra, vừa dùng khăn lau mái tóc ngắn ướt sũng của mình, vừa quan sát Ôn Như Lam.

Ôn Như Lam ngoan ngoãn ngồi trên ghế, quay mặt vào tường, không có vẻ gì là đang nhìn trộm.

Mạnh Tỉnh vòng qua đi đến trước mặt Ôn Như Lam, thấy sắc mặt hắn như thường, lúc thấy anh còn hơi kinh ngạc, tựa như không ngờ anh tắm nhanh như vậy.

"Không tồi." Mạnh Tỉnh xoa đầu Ôn Như Lam, xem như khen thưởng.

Tuy người được khen thưởng không quá thích, thậm chí sắc mặt còn rất khó coi. Nhưng Mạnh Tỉnh làm theo ý mình xoa nhẹ một cái cho đã.

Như là đại đa số đàn ông, Mạnh Tỉnh làm rất qua loa, anh lau tóc lung tung một lần, liền tùy ý ném khăn đi, sau đó lại xoay người lần nữa đi về phòng tắm.

Một lát sau, phòng tắm lại vang lên tiếng nước chảy, nhưng lần này không phải là tắm rửa, mà là giặt quần áo.

Mạnh Tỉnh đem chiếc áo dính đầy rượu vang đỏ đặt ở bồn rửa tay, bắt đầu kỳ cọ.

Đây không phải là đức hạnh hay quản gia, đây là người nghèo bất đắc dĩ. Chỉ cần có tiền đều dùng vào hệ thống lòng dạ hiểm độc kia, đây là bộ tây trang do công ty phát, cũng là bộ tây trang duy nhất mà Mạnh Tỉnh có, không giặt thì không có gì để mặc cả.

Nhưng vết rượu vang không giống như vết bẩn thông thường, rất khó tẩy, ở đây cũng không có đồ tẩy chuyên dụng, chỉ có mỗi xà phòng. Mạnh Tỉnh vò gần nửa ngày, hiệu quả cực kỳ nhỏ, tức giận ném quần áo về lại bồn rửa.

Khoan đã, vì sao mình phải tự giặt? Mạnh Tỉnh nhìn chằm chằm đống quần áo đang ngâm trong nước kia, đột nhiên tỉnh ngộ.

Oan có đầu nợ có chủ, ai đổ rượu vang người đó tới giặt.

Mạnh Tỉnh lập tức chạy ra khỏi phòng tắm, đẩy Ôn Như Lam với vẻ mặt khó hiểu đi vào.

"Ôn tổng, làm ơn." Mạnh Tỉnh một tay chĩa súng vào lưng Ôn Như Lam, một tay kia chỉ vào đống quần áo nói.

Vẻ mặt Ôn Như Lam tê dại, đột nhiên bị lôi đến đây giặt quần áo mà tê dại. Nhưng cảm nhận khẩu súng phía sau đẩy một chút, Ôn Như Lam vẫn dùng hai tay đang bị còng của mình kia, không quá thoải mái mà giặt quần áo.

Mạnh Tỉnh ở bên cạnh nhìn một lát, có chút ngạc nhiên: "Anh biết giặt?"

Anh thấy Ôn Như Lam cũng tìm bốn phía, nhưng không tìm được đồ gì hữu ích, nên cũng dùng xà phòng giống Mạnh Tỉnh.

Mạnh Tỉnh còn tưởng Ôn tổng quyền cao chức trọng này chỉ biết đem quần áo bỏ vào máy giặt. Thậm chí máy giặt như thế nào cũng không biết, chỉ biết quần áo giao cho người hầu sẽ tự sạch.

Ôn Như Lam không trả lời, chỉ để xà phòng ở chỗ dính rượu, sau đó dùng cái tay đang bị còng chậm rãi kỳ cọ qua lại.

Tuy không có câu trả lời, nhưng Mạnh Tỉnh cũng tự mình nghĩ tới đáp án, thật ra Ôn Như Lam giặt quần áo sẽ không quá kỳ quái, hắn cũng đâu phải thiếu gia nhà giàu mười ngón không đụng.

Thời thơ ấu của người này kỳ thật rất bất hạnh, Mạnh Tỉnh nhìn ống tay áo đã được cuốn lên trên cánh tay kia, những vết sẹo trên đấy đã mờ đến mức gần như không thể nhìn thấy.

Ôn gia là gia đình chuyên buôn bán vũ khí, tài sản tích lũy từ đời này sang đời khác đã đạt đến mức mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.

Nhưng là con trai của người đứng đầu Ôn gia đời trước, Ôn Như Lam lại không đủ tư cách để hưởng những thứ này.

Bởi vì hắn là con ngoài giá thú, danh không chính mà ngôn cũng không thuận, cha hắn cũng không cần hắn.

Như là đại đa số gia đình giàu có khác, Ôn phụ và Ôn phu nhân không có cảm tình với nhau, cưới nhau là bởi vì lợi ích, họ có một người con trai cả, Ôn Hoành, được coi là xuất sắc về mọi mặt.

Hai vợ chồng bên ngoài là bộ dạng ân ái hòa thuận, nhưng bên trong, cha Ôn ở bên ngoài đào hoa, nhưng không may, trong đó có một người có thai.

Trên thực tế, điều này đáng lẽ không nên xảy ra, bởi vì bất kể cha Ôn ở bên ngoài chơi lộn xộn như thế nào, ông ấy đều rất cẩn thận và lần nào cũng đề phòng. Nhưng việc này đã xảy ra, có nghĩa là đây không phải là một vụ tai nạn.

Đó là một nữ minh tinh xuất thân nghèo khổ, ỷ vào khuôn mặt cùng dáng người mà bò lên giường cha Ôn. Cha Ôn rất sẵn lòng tiêu tiền trước khi chơi chán, để nữ minh tinh kia trải qua cuộc sống xa hoa trước kia chưa từng có.

Cho nên, nàng mới không muốn buông. Nàng tính kế làm cho mình mang thai, tới Ôn gia đòi chia tài sản, để cả đời này không cần phải sống trong cảnh bần cùng nữa.

Nàng cũng chính là mẹ đẻ của Ôn Như Lam. Nhưng thật đáng tiếc, nàng vẫn là xem nhẹ độ tuyệt tình của Ôn phụ. Ôn phụ cũng không phải là loại ngu dốt có thể để tiểu tam lên làm phu nhân.

Sau khi biết về Ôn Như Lam, ông cũng sẽ gửi một số tiền nhất định mỗi tháng, muốn quyền thừa kế? Đừng hòng. Thậm chí, ông cũng không thèm nhìn mặt Ôn Như Lam một lần.

Ước mơ được gả vào gia đình giàu có tan tành, nữ minh tinh không cam tâm, cha Ôn không tới thăm nàng và con trai, nàng liền tìm cách để thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt cha Ôn.

Như là nói với cha Ôn rằng Ôn Như phát sốt, khóc lóc muốn tìm ba ba. Ôn Như Lam thật sự phát sốt, nhưng thật sự là nàng cố ý, nàng đem đứa con vừa mới tròn một tuổi chạy tới ngoài đêm đông lạnh lẽo, không phát sốt làm sao được.

Đến nỗi khóc lóc muốn tìm ba ba, cũng là nàng bắt Ôn Như Lam học, nói sai một chữ liền tay đấm chân đá. Ôn Như Lam tuổi nhỏ đã học được cách nhìn sắc mặt người nói chuyện, hắn đã nghĩ như thế nào?

Nó không quan trọng, hắn chỉ cần nghe mụ mụ nói, tìm ba ba đòi tiền.

Mẹ đẻ của Ôn Như Lam ích kỷ, cái gọi là quan hệ mẹ con, ruột thịt đối với bà là vô giá trị, cha Ôn chưa bao giờ mong đợi sự ra đời của Ôn Như Lam, nữ minh cũng vậy.

Nàng chờ mong sinh ra một cây tiền có thể hút tài sản của Ôn gia, đối với cây tiền thì có tình cảm gì được?

Rõ ràng cha Ôn cấp tiền không ít, nhưng cuộc sống của Ôn Như Lam bên cạnh mẹ đẻ không bằng cuộc sống của người ăn xin trên đường, thiếu thốn quần áo, mặt mũi vàng vọt, chỉ để bán thảm với cha Ôn, để người cha ruột này cấp nhiều tiền hơn.

Cuộc sống Ôn Như Lam có biến chuyển năm hắn 6 tuổi, bởi vì hắn muốn học tiểu học. Nhưng, nữ minh tinh kia không đành lòng chi số tiền hàng tháng, thế nên nàng đã cố ý đem Ôn Như Lam đến trường tiểu học của đứa con cả của Ôn gia.

Lần này xuất hiện một đứa em trai, khiến cho không ít người trong trường kinh ngạc. Và những người có thể theo học trường tiểu học này đều là những người giàu có hoặc quyền quý, các học sinh về nhà liền nói, chuyện này cũng được lan truyền khắp giới thượng lưu.

Ôn phu nhân rốt cuộc cũng không nhịn được, ý đồ của tiểu tam ngày càng rõ ràng hơn, là muốn mang con trai riêng vào nhà, phân chia tài sản.

Suy nghĩ viển vông! Làm sao một nữ minh tinh không có lai lịch như vậy lại có thể đấu lại một tiểu thư con nhà giàu như Ôn phu nhân? Bà đã khiến đối phương biến mất vĩnh viễn trên đời bằng một một vài thủ đoạn.

Cha Ôn vẫn luôn để ý đến chuyện này, nhưng ông không có ngăn cản, bởi vì ông cũng cảm thấy nữ nhân kia có lòng tham quá mức. Còn Ôn Như Lam... rốt cuộc hắn cũng có một phần huyết thống, tin tức về đứa con ngoài giá thú cũng đã lan rộng, cho dù vì thể diện, thì ông vẫn không thể bỏ mặc Ôn Như Lam.

VÌ thế, Ôn Như Lam được đưa vào Ôn gia.

Hắn rốt cuộc cũng không bị mẹ đánh, bỏ đói và lạnh, thế nên tình hình cũng được coi là cải thiện đôi chút.

Nhưng người đánh chửi hắn được thay đổi, đổi thành vị con cả huyết thống cao quý Ôn Hoành.

Bị một tên con hoang xuất thân ti tiện gọi là anh trai, làm Ôn Hoành trước mặt bạn bè mất hết mặt mũi, cho nên anh cực kì chán ghét Ôn Như Lam, chỉ cần hơi bực bội liền sẽ đánh chửi Ôn Như Lam.

Việc đánh chửi là còn nhẹ, trẻ con ác ý là đáng sợ nhất, bởi vì chưa hiểu được đúng mực cũng không phân biệt được đúng sai. Ôn Hoành tuy chỉ lớn hơn Ôn Như Lam 3 tuổi, nhưng anh đã làm rất nhiều chuyện với Ôn Như Lam. Mạnh Tỉnh ở góc độ người trưởng thành cảm thấy anh ta rất quá đáng.

Ví dự như, năm Ôn Như Lam 8 tuổi, Ôn Hoành đã thả con chó săn của cha để nó cắn Ôn Như Lam. Bởi vì thường xuyên bị bỏ đói và chịu lạnh khi còn ở với mẹ ruột nên hắn hơi gầy so với bạn cùng lứa. Đối mặt với con chó trưởng thành to lớn như vậy, đương nhiên là không thể phản kháng, chứ đừng nói là chạy.

Khi con chó sói sắp cắn cổ họng anh, Ôn Như Lam duỗi cánh tay chắn, may là lúc đó có một người hầu đi ngang qua, mới cứu hắn một mạng.

Nhưng cánh tay Ôn Như Lam vẫn bị rách một phần thịt, vết thương phải khâu hơn 20 mũi, ngay cả trong thời đại công nghệ y tế phát triển cao, thì những vết thương nghiêm trọng như vậy cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn, vết thương trên tay hắn chính là vì lí do này.

Đây chỉ là một trong những điều quá đáng mà Ôn Hoành đã làm với Ôn Như Lam, và nó chỉ là một vết thương trong vô số vết thương khác mà thôi.

Người của Ôn gia chắc chắn sẽ không thể nào không biết những chuyện này. Nhưng Ôn phu nhân sẽ không vì một đứa con hoang mà quở trách con trai của mình, cho nên cũng không ngăn cản, cha Ôn cũng vậy. Ôn Hoành là người thừa kế duy nhất, cũng là người mà ông nhận là con trai, tình cảm của ông so với Ôn Như Lam còn không bằng với tình cảm của ông với con chó săn kia.

Sau khi Ôn Như Lam suýt nữa bị chó cắn chết, không ai dạy dỗ Ôn Hoành thì thôi, thậm chí con chó săn kia cũng không bị trách phạt. Hắn là người, nhưng ở Ôn gia địa vị cũng không bằng một con chó.

Con chó kia có thể ăn một bát cơm ở dưới bàn, Ôn Như Lam thậm chí còn không được ngồi bàn, phải ăn cùng với người hầu.

Còn những việc khác, cha Ôn đôi lúc sẽ hỏi han Ôn Hoành việc học hành, sẽ tham dự hoạt động cha con do nhà trường tổ chức, nhưng đối với Ôn Như Lam, ông thậm chí còn chẳng nghe chứ đừng nói đến hỏi.

Ôn Như Lam cũng quen với việc này, từ khi sinh ra đều chỉ cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng và bị ngược đãi, còn ấm áp và yêu thương? Những thứ này chỉ người khác mới có, nên hắn sẽ không hâm mộ hay khát vọng những thứ không bao giờ có được đó.

Trước nay hắn đều yên lặng chịu đựng, vâng vâng dạ dạ, bị đánh thì chỉ chịu trận, mắng chửi thì chỉ nghe, còn dễ nhào hơn cả bột.

Hắn làm lơ những ánh mắt xem thường mà vượt qua thời thơ ấu, có thể nói là cải thìa phiên bản hiện đại.(???) Đương nhiên, cái này chỉ có thể hình dung đến khi Ôn Như Lam 18 tuổi mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play