Kết cục bộ phim quá bất ngờ khiến Kỷ Li không kịp trở tay.
Long Island Iced Tea, tám đô la, bức tranh, qua đời...Đó đều là các từ khóa được ghi trong phần tóm tắt sơ lược. Cuối cùng tất cả đầu mối được xâu chuỗi với nhau, lực chấn động nằm ở mức rất khó chống đỡ.
Cảm xúc chân thực của Kỷ Li lan tỏa mạnh mẽ tới những người xung quanh, đồng thời cũng làm bản thân y rơi xuống vực sâu tuyệt vọng chưa từng thấy.
Cảnh đặc biệt này chỉ quay một lần là xong.
Tiệc đóng máy sẽ tổ chức vào tối ngày kia, hiển nhiên Cameron cố ý chừa thời gian để Kỷ Li thoát vai.
Sau khi hoàn thành công việc Kỷ Li bèn trở về khách sạn, im lặng co ro nằm lên giường, cốc nước đặt trên tủ bên cạnh vẫn bốc hơi nóng, xông đến mức mắt y phải nhíu lại.
Kỷ Li thường thoát vai rất chậm, bấy giờ còn bị động tiếp nhận kết cục như vậy nên y nhất thời chưa thể xua tan nỗi buồn kia.
Theo thói quen diễn xuất vốn có, y sẽ cần thời gian để bình ổn lại.
Kỷ Li hít thở thật sâu, trùm chăn quá đầu, nỗ lực dùng bóng tối để xoa dịu tâm tư.
—— Tít.
Cửa điện tử kêu.
Chắc Bánh Bao vào bằng thẻ phòng của y.
Kỷ Li mải mê suy nghĩ lung tung, chẳng buồn ngồi dậy. Y quá mệt mỏi, mệt tới mức không phân biệt nổi mình là diễn viên Kỷ Li hay Lộ Diệu.
Đương lúc hoảng hốt, một bàn tay dịu dàng cách lớp chăn xoa đầu y.
Kỷ Li ngơ ngác hất chăn, ánh mắt nhuốm đầy sương đột ngột đối diện với người nọ.
Chẳng biết tại sao áp lực suốt mấy ngày vừa qua bỗng như vỡ òa.
Kỷ Li đỏ vành mắt, ngay sau đó nụ hôn như mưa rền gió dữ của đối phương trút xuống.
"Ư..."
Hơi thở thân thuộc khiến người ta phải lưu luyến bao trùm bốn phía, phá nát phòng tuyến tâm lý trong lòng Kỷ Li. Hai tay y siết chặt ống tay áo đối phương, chủ động đáp trả.
Con ngươi Tần Nhạc tối sầm song vì bận tâm đến cảm xúc người trong lòng nên hắn không thể không nhẹ nhàng hết sức có thể.
Hai bờ môi chạm nhau, hô hấp hòa quyện.
Hàm răng bị cạy ra dễ như ăn cháo, liếm láp, mút hôn, mỗi một lần dây dưa đều dịu dàng đến rơi lệ.
Sự tuyệt vọng từ nội dung bộ phim ăn mòn trái tim Kỷ Li thành lỗ hổng, cuối cùng cũng được yêu thương cuồn cuộn không ngừng lấp đầy.
Đôi môi khẽ tách ra, chóp mũi lại nhận thêm nụ hôn ấm áp khác.
Kỷ Li nắm chặt quần áo Tần Nhạc, đại não hỗn loạn không kịp nghĩ gì bèn vô thức kêu, "Ôn Quỳnh, em..."
Tần Nhạc nghe thấy cái kia tên xong, vẻ âm u tích tụ nơi đáy mắt đột nhiên bùng nổ. Hắn ngậm môi dưới người trong lòng, cắn y trừng phạt.
"A!"
Kỷ Li còn chưa thoát khỏi khỏi cơn đau bất ngờ thì cắm bỗng bị đối phương nắm chặt.
"Kỷ Li, em nhìn cho rõ tôi là ai, nhìn thật kĩ xem ai đang hôn em đi!"
"..."
Kỷ Li ngước mắt, đối diện với khuôn mặt chẳng thể nào quen thuộc hơn.
Gần một tháng không gặp, Tần Nhạc đã cắt bỏ kiểu tóc thuộc về "Ôn Quỳnh". Tình yêu bên trong đôi mắt kia là thật, cũng rất sâu đậm nhưng nào còn bóng dáng Ôn Quỳnh nữa.
Kỷ Li hít thở khó khăn, ranh giới giữa thực và ảo đột nhiên trở nên rõ ràng ——
Người đàn ông trước mắt là Tần Nhạc, không phải Ôn Quỳnh.
Mà người đang được đối phương ôm là Kỷ Li, không phải Lộ Diệu.
"Tần Nhạc." Kỷ Li nuốt nước bọt, khàn giọng mở miệng, "Em biết anh là Tần Nhạc."
"Từ trước tới nay đều là tôi muốn ôm em, hôn em, chiếm lấy em, không liên quan đến bất kì vai diễn nào cả, em hiểu không?" Tần Lịch lại hỏi, đáy mắt tuôn trào cuồng phong bão lũ.
Hắn nhịn đủ rồi.
Nếu không nói rõ tâm ý của mình, hắn sẽ phát điên mất.
Tần Nhạc vây Kỷ Li ở giữa mình và đầu giường, không cho đối phương cơ hội trốn thoát, "Đóng máy, thoát vai, dù thế nào em cũng phải cho tôi một đáp án chứ nhỉ?"
Hắn nhìn chằm chằm người trong lòng, trái tim đó giờ vẫn luôn cực kì bình tĩnh chợt đập nhanh đến mức sắp nổ tung. Tần Nhạc mất kiên nhẫn dụ dỗ, "Cho anh một cơ hội, hai ta hẹn hò được không em?"
Ánh mắt Tần Nhạc nóng bỏng như đốt cháy không khí xung quanh, chỉ ngắn ngủi vài giây đã khiến Kỷ Li hoảng hốt.
Cảm xúc vẫn chưa bình ổn lại tiếp tục nổi sóng, y lảng tránh theo bản năng.
Y sợ.
Sợ bản thân bị Lộ Diệu ảnh hưởng, chuyển tình yêu từ Ôn Quỳnh lên người Tần Nhạc.
Nếu vậy thì thực sự không công bằng với hắn.
Tần Nhạc hiểu y nghĩ gì, đáy mắt thấp thoáng ý tứ sâu xa, "Tôi đường đột quá, trước hết em cứ nghỉ ngơi nhé."
Hơi thở làm người ta yên tâm đột nhiên biến mất. Kỷ Li hốt hoảng không rõ lý do, vô thức hành động mà chẳng kịp cân nhắc, "Anh đừng đi mà, không liên quan đến vai diễn, em..."
Cũng thích anh.
Ba chữ cuối biến mất trong nụ hôn.
Tần Nhạc quay lưng hôn môi Kỷ Li. Hắn vô cùng dịu dàng nhưng vẫn mang sự mạnh mẽ rất khó chống cự, thậm chí còn có chút cuồng dã vượt trên lý trí.
"... Ưm!"
Kỷ Li khẽ rên, dung túng cho hành động của đối phương.
Nụ hôn càng sâu thêm, rung động tê dại mặc sức xông xáo.
Lý trí phải vất vả lắm mới gom góp về được bị đảo lộn hoàn toàn. Kỷ Li đành thuận theo Tần Nhạc, để hắn kéo mình vào vực sâu dục vọng.
Chẳng biết qua bao lâu, cảm giác nghẹt thở dần tiêu tan.
Kỷ Li sặc hai tiếng, đỏ mặt cố gắng hít thở, tay nắm chặt quần áo đối phương.
Vẻ bức bối của Tần Nhạc biến mất, hắn xoa bờ môi vừa bị mình "bắt nạt" thảm kia, hài lòng kề sát tai y, "Lừa em đó, anh không định đi đâu hết."
Nếu không "giở trò" bức ép, hắn sẽ không nhận được đáp án bản thân mong muốn nhanh như vậy.
Cả người Kỷ Li nóng bừng bừng, y tự giận dỗi chính mình tựa đầu lên bả vai đối phương, thở dốc nói, "Anh về khi nào thế? Phần diễn của anh quay xong chưa?"
Tại sao lúc đóng máy hắn không tới?
Dù gì Tần Nhạc cũng là diễn viên đóng vai Ôn Quỳnh mà?
Nếu sáng nay có thể nhìn thấy bóng dáng Tần Nhạc ở trường quay, Kỷ Li nghĩ mình đã không bị vây hãm trong vũng bùn đau thương này rồi.
Tần Nhạc vỗ nhẹ lưng y, trấn an, "Phần diễn của anh đơn giản hơn em. Trước khi tổ A các em nghỉ ngơi ba ngày, Cameron có ghé qua tổ B bên anh ghi hình."
Nếu không vì Cameron buộc họ tách nhau ra thì Tần Nhạc nào dám yên tâm để Kỷ Li quay phim một mình?
"Anh hỏi nhân viên công tác ngày em đóng máy, họ nói là ngày mai..."
Hai hôm vừa qua là lễ mừng thọ ông cụ Tần, Tần Nhạc chắc chắn phải tham gia, lịch trình khá gấp rút.
Hắn lo Kỷ Li hơ khô thẻ tre xong lại nhập diễn quá sâu, cố tình sắp xếp thời gian quay về, ai ngờ tất cả đều là "âm mưu" của Cameron.
Đối phương thực sự muốn hai người không được gặp mặt trước khi đóng máy nhằm kích phát hiệu quả diễn xuất tốt nhất.
"Lộ Diệu nhìn thấy bức tranh Ôn Quỳnh vẽ chưa?"
"Ừm, đã thấy."
Bọn họ lập tức hiểu rõ kịch bản của nhau bằng một câu đơn giản.
Mỗi lần nhớ đến kết cục, Kỷ Li vẫn cực kì khó chịu.
Lộ Diệu mà nghi ngờ Ôn Quỳnh dù ít hay nhiều thì y sẽ không tham dự triển lãm tranh. Ôn Quỳnh mà không chắc chắn về tình yêu Lộ Diệu dành cho mình thì rất có thể hắn sẽ không vẽ bức tranh này.
Tất cả đều do cả hai quá yêu nhau nên họ mới hội ngộ dưới phương thức ấy.
Nhưng tương lai Lộ Diệu phải làm thế nào bây giờ?
Trong kịch bản không có đáp án, Kỷ Li cũng chẳng rõ. Âu cũng là tiếc nuối.
Bộ phim ghi hình suốt hai tháng rưỡi kết thúc, Kỷ Li biết mình cần thoát vai càng sớm càng tốt.
Tần Nhạc hôn lên mái tóc người yêu, nhắc đến chính sự, "Nói một chút về chuyện của hai ta đi?"
Kỷ Li rời khỏi vòng ôm ấm áp, giả vờ ho khan, "Có, có cái gì hay mà nói chứ. Em còn tưởng anh đang cố tình hợp tác cùng đạo diễn Cameron, đưa kịch bản cho em đấy."
Đáy mắt Tần Nhạc thoáng tia chốt dạ, hắn hỏi, "Vậy em đồng ý hẹn hò với anh đúng không?"
Kỷ Li lầm bầm hừ một tiếng, không phủ nhận.
Tới nước này rồi từ chối nữa thì kì lắm.
Kỷ Li cầm cốc nước đặt trên tủ đầu giường, xoa dịu cổ họng khô khốc rồi lảng sang chuyện khác, "Lúc ký hợp đồng với chị Úc em từng hứa, trước khi nhận được ảnh đế sẽ không yêu đương."
Y dừng chốc lát, nhỏ giọng bổ sung, "Bây giờ chẳng phải tự vả sao?"
"Không tự vả." Tần Nhạc nhân cơ hội cúi đầu uống ngụm nước, dán sát vào cười trả lời: "Em có ảnh đế là anh mà?"
Biết bao người muốn danh hiệu ảnh đế của hắn cũng không được đấy.
Kỷ Li bị Tần Nhạc ghẹo đỏ mặt, "Ai muốn anh? Ý em là cúp "Nam chính xuất sắc nhất" cơ."
Hơn nữa, chuyện bọn họ kết giao nên nói cho đám người Úc Phú Nhã như thế nào?
Hiện tại y đang làm nghệ sĩ trực thuộc Siêu Ảnh Văn Hóa, không thể lừa gạt công ty lén lút yêu đương. Nhỡ đâu lúc về nước bị paparazzi chụp được đăng lên lại nguy to.
"Em yên tâm, anh sẽ nghĩ cách thẳng thắn với sếp Đào, chị Úc. Còn công chúng và fans thì cứ giữ kín, chờ ổn định rồi tính tiếp."
"Anh biết em muốn tập trung phát triển sự nghiệp, anh có thể đồng hành với em, cũng có thể chờ em."
"Kỷ Li, anh không hy vọng quan hệ giữa chúng ta trở thành gánh nặng đơn phương, em hiểu chưa?"
Kỷ Li bèn nở nụ cười, "Vâng."
Lời hứa trưởng thành, thận trọng kia rung động hơn bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào khác.
Tần Nhạc thấy nỗi buồn lây nhiễm bởi vai diễn trên người Kỷ Li biến mất liền cầm lấy cốc nước: "Nếu đã đóng máy lẫn thoát vai xong thì chúng ta đừng trốn trong phòng nữa, anh dẫn em ra ngoài."
"Đi đâu ạ?" Kỷ Li chậm nửa nhịp.
Tần Nhạc nhìn y, cưng chiều đáp: "Dẫn bạn nhỏ nhà anh đi mua kem."
Hắn vẫn nhớ kĩ thói quen nhỏ sau khi hơ khô thẻ tre của đối phương.
Câu nói ấy dễ dàng chạm đến trái tim Kỷ Li, "Em bao lớn rồi mà còn gọi là bạn nhỏ?"
Dứt lời y chợt nghĩ, mấy lần đóng máy trước đối phương đưa kem rất đúng thời điểm, bây giờ cẩn thận ngẫm lại chắc đều do Tần Nhạc cố tình chuẩn bị cả.
Tần Nhạc ngăn cản hành động bước xuống giường của y, cầm quần áo bên cạnh lên, "Ngồi xuống nào, mặc thêm áo khoác đã."
Phòng khách sạn lắp lò sưởi nhưng nhiệt độ ngoài trời vẫn rất thấp, thanh niên sợ lạnh như vậy đừng để bị cóng.
Kỷ Li được Tần Nhạc mặc đồ cho, đành phải nhìn chằm chằm gương mặt hắn.
Tự dưng rung động ghê.
Ngày đầu tiên xuyên đến thế giới này, y đã nghe kể về thành tựu lẫn độ nổi tiếng giống truyền kỳ trong giới của Tần Nhạc. Từ lần gặp mặt đầu tiên đến lần thứ nhất diễn chung, từ phim truyền hình đến điện ảnh...
Tần Nhạc từ từ xông vào cuộc sống y, không ngờ hiện tại hai người còn phát triển thành mối quan hệ người yêu.
Song ngoại hình, body, thực lực, nhân khí của Tần Nhạc là thứ vô số người cầu mà không được.
Chứng tỏ y không thiệt mà còn hời to.
Kỷ Li cười trộm, lập tức bị đối phương bắt quả tang.
"Cười gì thế em?"
"Cũng không có gì." Kỷ Li chủ động nắm tay Tần Nhạc, vô thức quơ quơ làm nũng, "Tần Nhạc, hình như em càng thích anh hơn so với những gì em tưởng tượng."
"..."
Ánh mắt Tần Nhạc dừng ở khuôn mặt y, bất lực than thở, "Bé cưng à trước hết xin lỗi em nhé, muộn chút anh sẽ dẫn em đi ăn kem."