Cảnh quay kế tiếp là lúc Ôn Quỳnh và Lộ Diệu cùng nhau uống rượu tâm sự tại quán bar.
Ôn Quỳnh chuếnh choáng say, Lộ Diệu gặng hỏi mãi mới chịu nói lý do mình đặt chân tới Iceland.
Hắn muốn tránh khỏi những áp lực mà cha mẹ lẫn tiền bạc tạo ra, cũng muốn cứu lấy linh cảm vẽ tranh đã cạn kiệt từ lâu.
Iceland là thiên đường của giới nghệ thuật gia, Ôn Quỳnh hi vọng mình có thể tìm thấy Muse ở đây.
Kẻ từng làm con cưng của trời nay lại bị hiện thực đả kích đến mức miễn cưỡng lắm mới giữ được lòng tự trọng. Sau khi gia đình sa sút, Ôn Quỳnh vẫn kiên cường vượt qua nhưng dường như thế giới này đột nhiên cô lập, từ bỏ hắn.
Chênh lệch khổng lồ ấy khiến cánh cửa trái tim Ôn Quỳnh đóng chặt, hắn càng ngày càng ghét tiếp xúc với bất cứ ai.
Vì nửa ly Long Island Iced Tea kia, Ôn Quỳnh bộc bạch hết nỗi lòng cùng một người xa lạ.
Có lẽ thời điểm đối phương tỉnh rượu sẽ coi đây là trò cười, kể cho người khác nghe.
Thôi, lấy câu chuyện đời mình để mua một ly rượu vậy.
Lộ Diệu cực kì xúc động.
Bị thế giới cô lập, vứt bỏ ư?
Lộ Diệu liên tưởng đến người mẹ đã mất. Bà từng cười nói vào đêm trước cái chết "Cha con vứt bỏ mẹ nên bây giờ tới lượt mẹ vứt bỏ ông ta".
Nhưng bà sẽ chẳng bao giờ biết.
Người bà vứt bỏ không phải gã chồng đốn mạt cặp bồ, dè bỉu vợ con mà là cậu con trai ruột ngây thơ bị ép hiểu chuyện.
Sau khi mẹ Lộ qua đời, ả tình nhân đang mang thai liền trở thành nữ chủ nhân nhà họ Lộ.
Ả ghét Lộ Diệu, muốn nhà họ Lộ thuộc về con ả, nũng nịu dỗ dành cha Lộ.
Ông ta đưa Lộ Diệu đi học nội trú. Do khuôn mặt Hoa Quốc hoàn toàn khác biệt với số đông nên bị bắt nạt như cơm nữa.
Lộ Diệu thiếu sự chăm sóc của phụ huynh, không thể kể khổ cùng ai, đành mặc kệ những nỗi đau ấy tàn phá nội tâm y.
Ả tình nhân kia chỉ sinh được hai đứa con gái. Cha Lộ thấy thế lại đón y về, dùng tiền lấy lòng y nhằm phục vụ ý định "nối dõi tông đường".
Hai cha con chẳng có điểm chung gì, giống quan hệ máy ATM và người rút tiền hơn.
Lộ Diệu bắt đầu tiêu xài hoang phí, tụ tập đàn đúm. Nhưng khi cuộc chơi kết thúc, thứ y phải đối mặt chính là những đêm dài cô đơn.
Tất cả mọi người đều đánh giá y là người "tốt tính" "thằng ngu lắm tiền", chẳng ai thật lòng quan tâm y.
Lộ Diệu càng nghĩ càng buồn, uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng say khướt ngã lên người Ôn Quỳnh.
...
Trước khi ghi hình, Kỷ Li và Tần Nhạc đã luyện đài từ qua điện thoại nhiều lần.
Vì thế hai người thuận lợi hoàn thành cảnh quay tối nay.
Bốn camera chuyển cảnh ở mọi góc độ khác nhau, cái nào cũng đều hoàn hảo. Kế hoạch quay chụp kéo dài bốn năm tiếng đồng hồ được rút ngắn còn hai.
Sự ăn ý trời sinh lẫn khí chất hài hòa ấy khiến Cameron vui mừng khôn xiết, tự hào vì mình đã tìm đúng diễn viên!
Đoàn phim bao trọn quán bar năm tiếng, hiện tại kết thúc công việc sớm nhưng cũng không thể lấy lại tiền.
Trợ lý sản xuất thảo luận với ông chủ một phen quyết định đổi số thời gian dư sang rượu, toàn bộ ekip đồng loạt vỗ tay hoan hô.
Lúc quay chụp Kỷ Li đã uống rồi. Y báo cho đạo diễn Cameron một câu sau đó trở về khách sạn, đi cùng y là Tần Nhạc và trợ lý của hắn.
Tên tuổi "Cameron" trong giới đầu tư phim tương đương với bảng hiệu dát vàng.
Đoàn phim có đãi ngộ ăn ở cực tốt, khách sạn hạng sang, hai diễn viên chính ở phòng đối diện nhau. Theo lời Cameron thì ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, dễ dàng bồi dưỡng tình cảm.
Kỷ Li thuộc mẫu người sẽ làm mọi cách để diễn tốt, không dị nghị gì trước sắp xếp của ông song Úc Phú Nhã bỗng tự nhủ, vị diễn viên chính khác đang nhân cơ hội "lấy việc ông làm việc tư" kia kìa.
Y khoác áo tắm ra, bắt gặp Úc Phú Nhã cầm túi đồ đứng bên ngoài.
"Chị Úc?"
"Salad đấy, cậu đói thì ăn lót dạ chút. Hôm nay đóng phim phải uống rượu, chị sợ bụng cậu khó chịu." Úc Phú Nhã đưa qua, tranh thủ tiến vào ngó nghiêng xung quanh.
"Vâng." Kỷ Li cụp mắt nhìn đống thức ăn, khẽ cong môi.
Úc Phú Nhã thấy trong phòng chẳng có ai, yên tâm hơn hẳn.
Tốt, nhãi con không dắt trai lạ về.
Cô liếc Kỷ Li, thăm dò hỏi, "Cậu xem lịch trình ngày mai chưa? Chị gửi qua điện thoại cho cậu nhé."
"Dạ chưa, tẹo em xem." Kỷ Li đặt đồ lên bàn, "Cơ mà nếu theo trình tự kịch bản chắc là đến đoạn Ôn Quỳnh dẫn Lộ Diệu tới nhà trọ đúng không chị?"
"Ừm, tối mai cậu với Tần Nhạc có cảnh hôn." Úc Phú Nhã cố bình tĩnh đáp.
"..."
Bàn tay mở túi thức ăn của Kỷ Li cứng đờ.
Y suýt quên.
Kỷ Li vội hoàn hồn, giả vờ trấn định, "Vâng nên phối hợp chứ ạ, kịch bản viết thế nào chúng ta cứ quay thế đấy."
Trước lúc nhận vai, y đã chuẩn bị sẵn tinh thần diễn cảnh thân mật.
Kỷ Li tự ám thị bản thân, bổ sung, "Em và anh Nhạc đều là đàn ông con trai, chẳng ai thiệt cả."
Hửm?
Chị thấy cậu thiệt to luôn á!
Úc Phú Nhã hít sâu, nào dám nói những gì mình nghĩ, "Cậu có thể tiếp thu là được, đã nhận thì nên cố gắng làm theo."
Dù sao quay phim cũng là chuyện nghiêm túc.
Đạo diễn Cameron rất thoải mái, Kỷ Li cũng quá vô tư, người đại diện như cô chẳng biết phản đối từ đâu.
Úc Phú Nhã nhìn cổ áo tắm lỏng lẻo của thanh niên, làn da ngâm nước nóng xong hơi ửng hồng.
Úc Phú Nhã nhịn mãi, quyết định sắm vai "bà mẹ già" tiến lên khép chặt cổ áo y, "Coi chừng cảm lạnh, bé con ra ngoài phải học cách bảo vệ bản thân chứ."
Chớ cho ai kia bên phòng đối diện chấm mút! Càng không được để người ta vào!
Úc Phú Nhã lo quá đỗi, tiếp tục dặn dò, "Chị về đây, cậu khóa ngay cái cửa vào đi. Sáng mai nếu không phải chị đến thì cậu đừng mở."
Kỷ Li dở khóc dở cười, "Chị Úc, em lớn tướng rồi. Khách sạn đoàn phim thuê an toàn lắm, chị đừng coi em thành đứa nhỏ ba tuổi hay lạc đường."
Đâu chỉ vậy?
Chị đang sợ cậu bị người ta bắt mất đó!
Úc Phú Nhã cưỡng ép đè xuống tâm lý muốn chửi bậy, gật đầu, "Ok ok, chị cũng chẳng dông dài nữa. Hôm nay cậu đóng phim rất mệt, nghỉ sớm chút."
"Vâng, chị Úc ngủ ngon." Kỷ Li mỉm cười. Bánh bao nói đúng, chị Úc sắp thăng cấp thành mẹ Úc rồi.
"Ngủ ngon."
Sau khi Úc Phú Nhã rời khỏi, Kỷ Li liền cầm kịch bản lên.
Vẫn giống bao lần khác, kịch bản tiếng Anh chi chít ghi chú.
Lộ Diệu say ngã vào lòng Ôn Quỳnh. Y không nén nổi cơn giận, càm ràm ấm ức, kể hết mọi chuyện giấu kín trong lòng mười mấy năm qua.
Ôn Quỳnh hiểu bi kịch của Lộ Diệu từ những câu cú lộn xộn kia.
Trái tim hắn bỗng đau đớn kì lạ, không nỡ mặc kệ y say khướt ở quán bar.
Ôn Quỳnh gặng hỏi mãi Lộ Diệu vẫn chẳng chịu nói địa chỉ nhà, đành bất đắc dĩ dẫn đối phương tới căn phòng trọ rách nát mình thuê.
Nơi đây chỉ có một chiếc giường.
Hai người buộc phải ngủ chung.
Giường vừa cứng vừa chật, Lộ Diệu không thể xoay người nhưng y vẫn cảm thấy ấm áp, yên bình.
Dường như men say đang quấy phá tâm trạng y, Lộ Diệu lao về phía hơi ấm kia, trao một nụ hôn.
Biên kịch miêu tả cảnh quay này rất ám muội, cũng rất dịu dàng.
Trông Lộ Diệu giống phe chủ động hơn song thực tế y luôn khát cầu Ôn Quỳnh sưởi ấm cho mình.
Không có kỹ thuật hôn điêu luyện, thuần túy là hai trái tim vô thức xích lại gần nhau.
Vừa cám dỗ vừa thuần khiết.
...
Thời điểm diễn viên đọc kịch bản thường đưa hình tượng vào nhằm dễ nhập tâm.
Đặc biệt là khi kết thúc cảnh quay tối nay, Kỷ Li đã tự động gán gương mặt Tần Nhạc vào người Ôn Quỳnh.
Ánh mắt y rơi trên nội dung cảnh quay kế tiếp, đầu quả tim nóng hổi.
Kỷ Li vô thức nuốt nước bọt rồi bỗng bị chính động tác ấy dọa sợ.
Y nghĩ đến khuôn mặt Tần Nhạc mà miệng khô lưỡi khô?
Kỷ Li nghẹn họng, vội vàng uống hai ngụm nước lấy bình tĩnh. Giây lát sau, tiếng wechat vang lên.
—— Em ngủ chưa?
Tần Nhạc nhắn tin.
Kỷ Li đang do dự, đối phương lại gõ thêm một đoạn dài nữa.
—— Nếu chưa ngủ vậy em muốn đối diễn không? Lộ Diệu say rượu dốc bầu tâm sự là lúc tình cảm nhân vật bộc phát, ngày mai bắt đầu quay, tôi giúp em luyện tập trước nhé?
Lý do cực kì chính đáng.
Y mà từ chối thì chẳng khác gì "có tật giật mình".
Kỷ Li trả lời "vâng" xong, chuông cửa lập tức réo inh ỏi, tốc độ nhanh như thể đối phương luôn chờ sẵn bên ngoài.
"..."
Kỷ Li uống nốt cốc nước, đứng dậy mở cửa, quẳng luôn lời dặn dò trước đó của Úc Phú Nhã đi.
Cửa phòng bật mở.
Tần Nhạc đã thay sang bộ đồ ngủ bằng lụa đen, cả người mang khí chất cấm dục mãnh liệt.
Kỷ Li suýt gồng không nổi, y quay lưng tránh giao lưu ánh mắt với hắn, "Anh Nhạc, em đang định đọc kịch bản đấy."
Tần Nhạc bước vào, đóng cửa.
Cạch một tiếng.
Xích chống trộm rung lắc, phát ra âm thanh va chạm.
Kỷ Li dừng chân, trong đầu hiện lên vài cảnh tượng kỳ quái.
Tần Nhạc thấy y xấu hổ, nhếch môi hỏi: "Sao tai với cổ đỏ vậy em?"
"Em mới tắm xong, đang chuẩn bị xem kịch bản." Kỷ Li bổ sung, "Nóng."
Y ngồi xuống ghế sofa.
Tần Nhạc đảo mắt quan sát xung quanh, ung dung an vị bên cạnh Kỷ Li.
Ghế rất rộng, bọn họ duy trì khoảng cách nhất định nhưng Kỷ Li vẫn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người đối phương.
Nóng rực, cuốn hút.
Tần Nhạc tiện tay cầm lịch quay, cố tình kiếm chuyện, "Hình như tối mai có cảnh em hôn tôi."
Hắn vừa nói vừa cười.
"..."
Kỷ Li nhịn hết nổi, mặt đỏ tưng bừng.
Chuyện gì thế nhỉ?
Y từng diễn cảnh hôn, lúc đọc kịch bản cũng chẳng cảm thấy gì.
Nhưng nếu phải diễn cùng Tần Nhạc thì cực kì hồi hộp.
Kỷ Li hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Anh Nhạc, anh bảo muốn đối diễn mà?"
"Bây giờ hai ta thảo luận cảnh quay ngày mai." Tần Nhạc không chịu buông tha, còn tiến sát, "Lúc training ở công ty, em được dạy đóng cảnh hôn chưa?"
Kỷ Li nhìn khuôn mặt ngập tràn ý cười kia, hiểu đối phương đang cố tình trêu chọc y.
"Tần Nhạc!"
"Ừm, tôi đây?"
Kỷ Li quan sát hắn, tầm mắt vô thức lướt xuống dưới dừng trên đôi môi kia.
Trông rất hợp để hôn.
Kỷ Li giật mình sợ hãi, vội vàng nắm chặt kịch bản, "Chúng ta nghiêm túc đối diễn thôi anh."
Tần Nhạc bật cười, dịch đến sát hơn.
Hắn lật kịch bản, chỉ đúng số trang, "Thì đang nghiêm túc mà."
"..."
Kỷ Li cạn lời, liếc xéo hắn.
Đồng tử trong veo, lộ vẻ giận dỗi.
Tần Nhạc kéo giãn khoảng cách, giả bộ đứng đắn, "Được rồi không giỡn nữa, bắt đầu đi."
Hắn nhìn chằm chằm Kỷ Li, cứ tủm tỉm cười miết.
Kỷ Li nhanh chóng chỉnh đốn cảm xúc, tiến vào trạng thái nhân vật.
Tần Nhạc sẽ không lấy công việc ra làm trò đùa, chuyên chú phối hợp.
...
Tối ngày kế, đoàn phim bấm máy đúng giờ.
Lần này cảnh quay chuyển từ trong quán bar sang ngoài đường.
Kỷ Li và Tần Lịch mặc trang phục hôm qua, điểm khác biệt duy nhất chính là trên mặt người trước được phủ thêm một lớp má hồng, mô phỏng tình trạng say rượu.
Bối cảnh sắp xếp xong xuôi, Cameron hạ lệnh bắt đầu ghi hình.
Quán bar vô cùng ồn ào.
Cửa lớn mở toang, Kỷ Li đóng vai Lộ Diệu chạy ra, men say khiến y loạng choạng ngã xuống đất.
Tần Nhạc theo sát y. Hắn nhíu mày, mau chóng đỡ y dậy.
Kỷ Li ngắm mu bàn tay rướm máu, thờ ơ quơ quơ, chẳng bận tâm đến cơn đau.
"Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về."
Kỷ Li nghe hắn hỏi, ánh mắt đột nhiên đông cứng. Y lườm người đàn ông nọ, cười khẩy, "Nhà? Tôi không có nhà."
Mẹ y mất sớm, cha y...chỉ quan tâm tình nhân và hai đứa con gái? Thời gian đâu để lo cho y?
Nụ cười trên môi Kỷ Li dần tắt, thù hận đè nén bỗng tuôn trào, mượn cơn say để bộc phát.
"Bọn họ chính là đầu sỏ hại chết mẹ tôi! Bọn họ đều đáng chết!"
Y nghển cổ, nhìn thẳng người đàn ông chẳng hiểu chuyện gì kia, tơ máu chiếm trọn hai mắt y.
"Năm tôi tám tuổi, mẹ dỗ tôi ngủ xong bèn qua phòng bên tự sát."
"Mẹ mất chưa được một tuần, tên rác rưởi đó đã quẳng tôi vào trường nội trú."
Sau khi cục nợ lớn biến mất, ông ta liền thuận tay gạt phăng cục nợ nhỏ, độc ác vô tâm.
"Những đứa trẻ nước ngoài ở trường cao to hơn tôi, ngày nào chúng cũng đay nghiến tôi..."
Kỷ Li bĩu môi, học theo đám nhóc hư hỏng ấy chỉ chỏ Ôn Quỳnh nhưng cường độ lại rất nhẹ nhàng.
"Giống như bây giờ."
—— Ê nó là đứa không có cha mẹ đấy!
—— Nên đưa nó đến trại trẻ mồ côi cho người giàu chọn.
—— Chưa biết chừng nó sẽ bị người ta bán, trở thành đồ chơi.
"Tôi chịu đựng mười năm ông ta mới chịu mang tôi về nhà."
Kỷ Li bước loạng choạng, bất cẩn ngã vào lòng Tần Nhạc, y vội lảo đảo tránh khỏi người hắn.
Dường như nhớ ra điều gì đó, y cười nhạo, "Tôi cứ ngây thơ cho rằng lương tâm ông ta trỗi dậy, muốn tự mình nuôi tôi."
"Kết quả, thứ ông ta cần là một đứa con trai trên danh nghĩa!"
Con trai cưng cái khỉ gì, y chỉ là đối tượng để ông ta khoe khoang trước mặt người khác thôi.
Kỷ Li nghiến răng nghiến lợi, cao giọng nói.
Cameraman vác thiết bị ghi hình đi theo hai người họ. Hắn làm theo sắp xếp lúc diễn thử, hướng ống kính chủ về phía Kỷ Li.
Giây tiếp theo, những giọt lệ tích tụ từ lâu bỗng lăn dài trên má.
Ống kính đặc tả phóng đại nỗi đau của Lộ Diệu.
Nước mắt xuất hiện đúng lúc khiến người xem vừa thán phục vừa muốn ôm ấp, che chở y.
Việc quay chụp vẫn chưa kết thúc.
Kỷ Li dùng mu bàn tay lau nước mắt, bất cẩn cọ trúng vết thương.
Y nhìn chằm chằm vết thương không ngừng rướm máu, đột nhiên ngồi xổm dưới đất ôm mặt gào khóc.
Trái tim tan vỡ.
Tại sao?
Tại sao phải trút hết gút mắc tình cảm đời trước lên đầu y?
Ám ảnh về cái chết bao trùm ký ức thời ấu thơ, lớn thêm chút thì bị bạo lực học đường. Liệu mấy ai biết y đã khổ sở thế nào mới sống được đến hôm nay?
Nhiều kẻ tham dự sinh nhật y chỉ vì rượu và tiền.
Trên đời còn có người nhớ ngày y sinh ra ư?
Tại sao chờ mãi chẳng ai chúc mừng sinh nhật y?
Kỷ Li quay cảnh khóc cực đạt.
Tuy đang che mặt song bờ vai run rẩy lẫn tiếng khóc tê tâm phế liệt vẫn truyền tới tai từng người, khiến họ lo lắng thay y.
Kỷ Li phơi bày nội tâm Lộ Diệu bằng cách hết sức tinh tế.
Cameron vô cùng hài lòng.
Ông muốn Lộ Diệu như vậy: bề ngoài gọn gàng xinh đẹp, cõi lòng chồng chất vết thương thối rữa. Mọi chuyện nhỏ nhặt đều trở thành đòn trí mạng dùng để hạ gục y.
Một là không thể hiện vẻ đau thương, hai là sảng khoái bộc lộ mới dễ lấy nước mắt khán giả.