Trịnh An Hành tiến lên, xoa đầu Kỷ Li như đang đối xử với trẻ con:" May mà lúc đó không đổi cậu đi bằng không đoàn phim của bọn anh lỗ vốn mất."
"Cảm ơn đạo diễn, tôi qua bên kia nghỉ một chút." Kỷ Li miễn cưỡng nhếch môi. Tâm trạng y vẫn còn chập chùng, khó chịu bởi cảnh quay vừa nãy.
"Đi đi, cố gắng thoát vai rồi hơ khô thẻ tre." Trịnh An Hành vô cùng thông cảm.
Ánh mắt Tần Nhạc theo sát bóng lưng y, lông mày nhíu chặt.
Trịnh An Hành thấy được tình trạng của hắn, nhân lúc rèn sắt khi còn nóng: "Tần Nhạc đừng nghỉ vội, quay cảnh kế tiếp luôn nhé?"
Ngừng quay càng lâu càng dễ đánh mất cảm giác.
Tần Nhạc cũng có suy nghĩ tương tự, thẳng thắn đáp: "Vâng."
Bối cảnh trong ngõ hẻm được sắp xếp xong xuôi, tiếp nối cảnh quay ban nãy: Tống Chiêu vừa chết chưa bao lâu thuộc hạ của Tống Dực đã bắt được đám thích khách, đồng thời giữ lại hai tên còn sống.
Cái chết của đệ đệ kích thích Tống Dực. Hắn dùng biện pháp tàn nhẫn nhất để hỏi ra tên chủ mưu, cũng là bước ngoặt mấu chốt triệt để cắt đứt mối quan hệ giữa hắn và Bang vương.
Tần Nhạc yên lặng đứng ở đầu hẻm, nhắm mắt cho chuyên gia trang điểm dặm phấn.
Chuyện gia trang điểm Tiểu Miên nhón chân, trước giờ vẫn luôn hoạt bát nay lại chẳng dám nhiều lời. Cô nàng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tần Nhạc, thầm nhủ ——
Anh Nhạc làm sao thế nhỉ? Cả người lạnh như băng, đáng sợ kinh khủng.
Tiểu Miên nhanh chóng hoàn thành công việc rồi chạy sang một bên. Trịnh An Hành dùng loa hỏi, "Tần Nhạc, chuẩn bị xong chưa?"
Tần Nhạc chậm rãi mở mắt, dùng đầu ngón tay vuốt lên "vết máu" trên y phục, ánh mắt lạnh lùng.
Trịnh An Hành thấy hắn trầm mặc tiến vào trạng thái của nhân vật, vội vàng hô action.
Thi thể đám thích khách ngổn ngang dưới đất, máu chảy ròng ròng.
Tần Nhạc cẩn thận nhét miếng bánh màn thầu dính máu vào trong áo, bấy giờ mới đổi hướng đi sang con hẻm kia. Lúc hắn bước qua một tên thích khách đang hấp hối giãy dụa gã ta bèn kéo vạt áo hắn, thổ huyết cầu xin: "Tướng quân, cứu, cứu ta với!"
"Ta biết sai rồi, chúng, chúng ta không muốn giết ngươi..."
Tần Nhạc ngồi xổm xuống, cầm đoản đao thích khách đánh rơi, tự tay đâm một nhát.
Đoản đao cắm thẳng vào tim khiến gã chết không nhắm mắt.
Túi máu giấu dưới lớp quần áo văng tung toé, bắn cả lên mặt Tần Nhạc nhưng dường như hắn không hề phát hiện ra mà vẫn đứng dậy đi về phía trước.
Mỗi lần Tống Dực đi ngang qua thi thể thích khách đều sẽ dừng lại đâm một đao vào tim chúng. Càng ngày càng có nhiều máu rơi trên mặt và áo hắn, hận ý tuôn trào nơi đáy mắt khiến người khác phải sởn tóc gáy.
Trong kịch bản viết vì thay đệ đệ báo thù, Tống Dực dùng đao đâm vào tim thích khách, ngay cả chết rồi cũng không tha.
Mà kỹ năng diễn xuất của Tần Nhạc đã làm tăng chiều sâu của phân đoạn này lên rất nhiều.
Nhân viên công tác đứng xem đồng loạt cứng họng, ai cũng bị hắn thuyết phục. Quả không hổ danh là người nhận được bốn cúp ảnh đế, diễn giả mà như thật!
Nguyên Dĩ Phi ngồi sau màn hình giám sát hít một ngụm khí lạnh, tự dưng cảm thấy hơi đau tim.
Việc ghi hình vẫn tiếp tục.
Hai tên thích khách còn sống được áp giải đến trước mặt Tần Nhạc. Bọn chúng chứng kiến toàn bộ hành động đâm xác chết vừa rồi của Tống Dực, ánh mắt ngập tràn sợ hãi.
"Tướng quân! Tướng quân tha mạng!" Thích khách bên trái quỳ xuống đất xin tha, "Chúng ta, chúng ta chỉ làm theo mệnh lệnh thôi!"
Tần Nhạc siết chặt đoản đao dính máu, lời ít ý nhiều: "Là ai sai khiến các ngươi?"
"Là..." Tên thích khách định nhận tội.
"Câm miệng đi cái thằng chó sợ chết kia!" Thích khách bên phải quát to ngăn cản gã ta, "Tống Dực, đệ đệ ngươi chết là đáng lắm. Ai bảo y có huynh trưởng như..."
Âm thanh đột ngột im bặt.
Tần Nhạc hung ác đâm thẳng vào tim gã rồi lại rút ra đâm vào, rút ra đâm vào...Cảnh tượng vô cùng mất nhân tính, có thể nói là đang hành hạ gã ta tới chết.
Thích khách ngạc nhiên nhìn hốc máu trước ngực, giãy dụa ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
"Rút lưỡi gã." Tần Nhạc nói, "Ném cho chó ăn."
Các binh sĩ cố nén sợ hãi mà làm theo, trong lòng tự nhủ —— tướng quân thay đổi rồi.
Tống Dực lập chiến công hiển hách, số người muốn lấy mạng hắn ở địch quốc hay hoàng thất Bang quốc cũng không ít, trước đây từng bị ám sát rất nhiều nhưng chưa bao giờ hắn điên cuồng giết sạch đám thích khách như thế này.
Gã thích khách còn sót lại cuối cùng choáng váng, run lập cập nói: "Là Tiêu Vĩnh bên cạnh Vương thượng phái chúng ta tới. Hắn cầm lệnh bài của Vương thượng sai, sai chúng ta ám sát ngươi."
Đồng tử Tần Nhạc mạnh mẽ run lên.
Tiêu Vĩnh là nội thị của Tào Sĩ Cảnh, luôn trung thành tuyệt đối, chắc chắn sẽ không làm việc gì quá giới hạn. Người chân chính hạ lệnh là ai, đáp án không cần nói cũng biết.
Hắn thay Tào Sĩ Cảnh giành lấy giang sơn, vất vả lắm mới tìm được đệ đệ thậm chí còn có ý định từ quan về quê. Bây giờ thì sao? Người trước muốn giết hắn, người sau lại chết thay hắn.
Quá nực cười.
Tần Nhạc chết lặng, gằn từng chữ một, "Giết hết rồi đưa xác bọn chúng tới vương cung, đặt trước mặt Tào Sĩ Cảnh cho ta."
Tống Chiêu chết rồi, trái tim vừa đập trở lại của hắn cũng triệt để đóng băng. Nếu đã như vậy thì còn cần quân thần trung nghĩa cái gì nữa? Hắn muốn Tào Sĩ Cảnh phải chôn cùng Chiêu Nhi!
"Cut!" Trịnh An Hành thở phào nhẹ nhõm, kêu" "Tần Nhạc, giữ vững tâm trạng. Chúng ta bổ sung thêm vài cảnh đặc tả."
Tần Nhạc day huyệt thái dương, "Được."
...
Mười phút sau, Tần Nhạc trở về.
Nguyên Dĩ Phi đứng dậy, chuẩn bị tiến lên khen hai câu song Tần Nhạc bỗng bày ra vẻ mặt rất tệ, "Đừng nói chuyện với tôi, bây giờ nhìn ông là tôi lại thấy phiền."
"..." Nguyên Dĩ Phi sượng trân, thiếu chút nữa phải tức đến bật cười, "Nhập diễn sâu vậy luôn? Lạ à nha."
Tần Nhạc không quan tâm tới anh mà đi sang một bên.
Tuy bị phũ nhưng Nguyên Dĩ Phi cũng không tức giận, thậm chí còn đẩy gọng kính.
Dựa vào trạng thái vừa rồi của Tần Nhạc, nếu anh và hắn phối diễn chẳng phải sẽ bị "đè ra đánh" sao? Không được, anh phải gấp rút nghiên cứu kịch bản thôi.
Nguyên Dĩ Phi gọi trợ lý, "Cam, đưa kịch bản cho anh."
Trợ lý vô tội đáp, "Anh bảo hôm nay mình phải nghỉ xả hơi nên không xem kịch bản nữa, khỏi cần mang theo mà."
"..."
Nguyên Dĩ Phi giả vờ ho khan.
U là trời, anh đã nói cái câu nghe thụt lùi như vậy thật sao?
Trịnh An Hành xem cảnh quay vừa rồi còn Tần Nhạc nghiêm túc đứng bên, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới dần thả lỏng, để nhân viên công tác lau vết "máu" dính trên mặt hắn.
Tần Nhạc nhìn xung quanh một vòng mà không tìm thấy Kỷ Li, nội tâm vốn đã bình ổn lại trở nên căng thẳng.
"Kỷ Li đâu?" Tần Nhạc cau mày, hỏi.
Thư ký trường quay Trình Âm vội vàng đáp, "Em vừa thấy cậu ấy đến quầy bán đồ ăn."
"Ừ." Tần Nhạc trả lời rồi xoay lưng bước đi.
Trình Âm nhìn theo Tần Nhạc, trái tim bị ngược tan nát cách đây không lâu dần được hàn gắn ——
Huhuhu, anh Nhạc quay phim xong là tìm Kỷ Li ngay!
Huhuhu, huynh đệ họ Tống real hơn cả bún riêu!
Huhuhu, phát đường rồi!
...
Lúc Tần Nhạc tới quầy bán đồ ăn bèn phát hiện Kỷ Li đang nằm nhoài trên bàn. Trong tay cầm một hũ kem nhỏ, nghiêm túc dùng thìa nhựa để ăn.
Vết máu trên mặt thanh niên còn chưa lau chùi sạch sẽ, trông rất tội nghiệp.
Tần Nhạc vô thức giãn lông mày, "Kỷ Li."
Y ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn đối phương, "... Thầy Tần? Anh quay xong rồi à?"
"Ừm." Tần Nhạc ngồi đối diện y, hỏi, "Sao không ở lại đoàn phim mà trốn ra đây ăn kem làm gì?"
"Tôi có trốn đâu." Kỷ Li ăn miếng kem, lúng búng nói, "Chỉ là thói quen thôi, sau khi hơ khô thẻ tre sẽ ăn kem."
Trước đây đều là trợ lý chuẩn bị cho y, hiện tại còn một thân một mình nên đành phải tự mua. Với cả y cũng không có nhiều tiền, chẳng nỡ mua hũ kem 10 tệ đắt nhất trong quầy hàng nên mới ăn tạm loại 6 tệ.
"Thói quen?" Tần Nhạc bắt lấy từ ngữ mấu chốt. Đây không phải lần đầu tiên thanh niên đóng phim à?
"Ý là nếu không vui sẽ ăn kem để bình ổn tâm trạng." Kỷ Li thấy mình lỡ lời bèn giải thích thêm.
Y dùng cái thìa chọc chọc lượng kem ít ỏi còn sót lại, thở dài: "Thật ra Tống Chiêu không nỡ rời xa huynh trưởng nhưng nếu được lựa chọn thì y vẫn sẽ làm vậy."
Chẳng ai có thể cảm thụ nhân vật này sâu sắc hơn Kỷ Li.
Tần Nhạc không ngờ thanh niên vẫn đang tiếp tục sa đà vào tâm trạng của nhân vậy, hắn dời đề tài: "Kem có ngon không? Tôi cũng muốn bình ổn tâm trạng một chút. Phối diễn với người như em thực sự quá "hao tổn cảm xúc"."
Nửa câu sau xem như là lời khích lệ dành cho Kỷ Li.
Thời điểm đối phương đóng vai Tống Chiêu đã thể hiện tình cảm quá mức nồng nhiệt khiến Tần Nhạc không thể không bị cuốn theo.
"Kỷ Li, em diễn cực kỳ tốt. Tôi thấy mừng vì lúc trước đã không đổi em đi." Tần Nhạc nói, đây cũng là lần đầu tiên hắn coi trọng một diễn viên mới.
Ánh mắt Kỷ Li sáng lên, "Thầy Tần diễn hay lắm, quay phim chung với anh rất vui."
"Đừng gọi thầy Tần nữa, gọi là anh Nhạc giống mọi người đi." Tần Nhạc đáp, "Hình như em kém tuổi tôi khá nhiều."
Kỷ Li ngơ ngác.
Trên thực tế y còn hơn Tần Nhạc tận ba tuổi, sâu trong nội tâm vẫn coi đối phương là "hậu bối".
Mặc dù biến người đã nhận được toàn bộ cúp ảnh đế là "hậu bối" thì hơi bất công.
Kỷ Li chọt chọt cốc kem, khẽ gọi, "...Anh Nhạc?"
Tần Nhạc nhìn vành tai dần dần đỏ ửng của y, cảm thấy khá thú vị: "Sao nào? Gọi anh Nhạc nghe thiệt thòi lắm hả?"
"Không phải."
Kỷ Li thầm nghĩ: Là anh thiệt.
"Muốn ăn kem nữa không? Tôi mua cho em một cái?" Tần Nhạc lại hỏi, có thể là do cảm xúc của nhân vật chưa biến mất nên hắn vô thức muốn "bồi thường" cho Kỷ Li, đối xử với y tốt hơn.
"Không cần, để em mua cho anh!" Kỷ Li lập tức đứng dậy.
Nếu đã được hời về vấn đề tuổi tác thì y phải lén lút bù vào phương diện khác cho công bằng.
Kỷ Li đến chỗ tủ lạnh, ánh mắt dừng tại hộp kem đắt nhất vài giây, bất chấp trả tiền.
Tần Nhạc đứng đằng sau thanh niên, khóe mắt lơ đãng thấy được số dư ít ỏi trên điện thoại y.
Mua kem xong càng chẳng còn bao nhiêu.
Kỷ Li đau ví, không đành lòng đưa kem cho hắn, "Anh ăn đi, ngon lắm đấy."
Nhìn giá đã thấy ngon.
"Cảm ơn." Tần Nhạc nén cười, "Vai diễn Tống Chiêu này được tính là công việc cá nhân, công ty sẽ chia cho em bao nhiêu?"
"Chia cái gì hả anh? Không có đâu." Kỷ Li lắc đầu, hơi hoang mang:"Đó là do công ty lấy về, em tham gia chữa cháy thôi, có cơ hội hợp tác với ảnh đế như anh đã tốt lắm rồi."
Nếu y nhớ không nhầm thì nguyên chủ ký "giấy bán thân" với mức độ tự do thấp nhất. Hơn nữa tiền lương thực tập sinh cũng ứng trước, e rằng sẽ không lấy được đồng nào hết.
Dù gì công ty cũng là thương nhân, sao có thể trợ cấp cho người mới như bọn họ?
Kỷ Li phát sầu, phải làm thế nào đây? Cũng chẳng thể ăn không ngồi rồi mãi?
Tần Nhạc nghe thấy thế, lông mày vô thức nhíu chặt.
"Anh Nhạc, chúng ta đi được chưa? Thời gian cũng chẳng còn sớm nữa, em thay quần áo xong thì về." Kỷ Li lên tiếng. Trước đó y đã nói chuyện với tài xế của công ty, ba giờ chiều có một chuyến, cần phải nhanh chóng bắt kịp.
"Ừ." Hắn kìm nén nỗi nghi hoặc, không tiện hỏi vấn đề chia chác trong hợp đồng của thanh niên.
Hai người men theo đường cũ, tình cờ gặp Tề Ngạn đang bước xuống xe RV sau khi mở cuộc họp video.
Tề Ngạn nhìn thấy kem trên tay bạn tốt, nhướn mày ngạc nhiên ——
Mặt trời mọc ở đằng Tây à? Sao lại mua loại kem vừa ngọt vừa ngấy này vậy?
Ba người còn chưa kịp nói gì với nhau thì trong bụi rậm sau xe RV vang lên tiếng sột soạt. Thiếu Tướng nhún người chui ra, miệng ngậm một con mèo gầy gò bẩn thỉu.
"Meo ~" Tiếng kêu của mèo con vô cùng yếu ớt.
Thiếu Tướng đặt nó bên chân Tần Nhạc, ngẩng đầu đắc ý, vẫy đuôi cầu khen ngợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT