Mùa hè năm lớp mười một trường tổ chức hoạt động cắm trại dành cho khối mười và khối mười một. Do ôn thi đại học nên khối mười hai không thể tham gia. Hiếm khi nào trường tổ chức hoạt động dã ngoại dành cho học sinh. Vì vậy mấy ngày này cả trường rần rần bàn tán chỉ một chủ đề.

Địa điểm cắm trại là "Sunshine Park". Công viên này rất rộng, bốn mùa đều có hoa nở. Giữa lòng công viên có một cái hồ lớn. Bên cạnh hồ là một vài quả đồi nhỏ. Người tham quan có thể trải nghiệm câu cá và chèo thuyền, đây cũng là địa điểm cắm trại lý tưởng.

- Này này, đọc thông báo chưa? - Yến Nhi hừng hực khí thế lao vút xuống căng - tin nơi ba nhỏ còn lại đang chờ.

- Tưởng chuyện gì? Cái đó cả trường đang bàn tán xôn xao luôn kìa. - Ly Ly nhìn cô như sinh vật lạ.

- Trời ơi! Được đi tham quan, câu cá, chèo thuyền, đi dạo. Về chiều nướng BBQ. Đây chính là thiên đường, là thiên đường.. aaaaaa. - Yến Nhi phấn khích đến nỗi nhảy tưng tưng.

Công tác chuẩn bị của tụi học sinh về vấn đề đi chơi luôn nhanh, gọn lẹ. Đi hai ngày một đêm nên Yến Nhi cũng chỉ mang hai bộ quần áo và một số đồ dùng cần thiết. Sạc đầy pin điện thoại, mang kèm sạc dự phòng. Còn về đồ ăn, nước uống nhà trường đã chuẩn bị cả rồi.

Sáng hôm đó.

- Nhanh lên con. Muộn là khỏi đi luôn đấy nhé. - Mẹ Yến Nhi giục.

- Alo, YẾN NHI. Mày đang ở đâu? Có biết sắp đến giờ xuất phát rồi không? - Ly Ly thấp thỏm gọi cho cô.

- Tao đến rồi đây. Xe lớp mình đoạn nào vậy?

- Khu dãy nhà D, xe màu xanh dương nhé. Aaa.. đây rồi, nhìn thấy rồi. Đi thẳng là thấy. - Nói rồi Ly Ly cụp máy luôn.

Yến Nhi vội vàng chào mẹ rồi ba chân bốn cẳng leo lên xe. Lên đến nơi cô bất động tại chỗ: "Mình lên nhầm xe sao?"

Lúc này Ly Ly giục:

- Ngồi vào đi, xe chuẩn bị chạy rồi.

Yến Nhi vẫn ú ớ đơ tại chỗ thì có bàn tay nào đó kéo cô ngồi xuống.

- Cậu.. sao lại ở đây? - Yến Nhi nhìn Đình Dương mà cứ ngỡ có khi nào cô vẫn ngủ mớ không.

- Cậu không đọc thông báo mới sao?

- Thông báo gì?

- Vì mỗi xe không trở quá ba mươi người nên những người cuối danh sách lớp tôi và lớp cậu ghép là một. - Đình Dương giải thích.

- À ra vậy. Làm tôi tưởng lên nhầm xe chứ. Phù.. mệt chết đi được.

Thực tế thì xe chở Đình Dương là trọn vẹn ba mươi người của lớp A1. Cậu đến từ sớm ngó mãi không thấy Yến Nhi đâu nên đi hỏi Ly Ly. Kết quả biết được Yến Nhi ở bên xe ghép nên xin thầy chủ nhiệm đổi xe.

Xe chạy được một lúc thì cô mới đỡ mệt, quay sang ghế đối diện ngó Ly Ly.

- What the hell? Con nhỏ Ly Ly dám bán đứng bạn bè để ngồi với trai. - Yến Nhi chừng mắt nhìn Ly Ly đang cười toe toét với Nhật Hoàng.

"Ly Ly thân thiết với Nhật Hoàng từ bao giờ mà mình không biết. Đúng là quá nhanh quá nguy hiểm đi."

Lôi điện thoại ra bấm bấm: "Hay quá! Mê trai bỏ bạn."

"Đâu có, oan uổng.. Là Đình Dương không cho ai ngồi gần cậu ta mà ghế thì đủ rồi nên.. hì hì.. người duy nhất chỉ có thể là Yến Nhi bé nhỏ mà thôi." - Ly Ly nhắn một tràng dài tin nhắn làm cô há hốc miệng.

"Cậu ta làm vậy.. thật sao? Đúng là quá bá đạo rồi." - Yến Nhi chậc lưỡi.

Do đường xa, đi lại cũng mất ba tiếng. Mọi người trên xe lần lượt đều ngủ hết. Yến Nhi cũng mơ màng, đầu gật hết trái rồi lại sang phải không khác gì cái quả lắc của đồng hồ là mấy. Đình Dương lần đầu nhìn thấy dáng vẻ mơ ngủ của cô không kiềm chế được đưa tay chọc chọc cái má phúng phính khẽ cười: "Sao lại nhìn ra chó con say sữa nhỉ!"

Thấy Yến Nhi ngồi có vẻ khó chịu, cậu vòng tay qua vai cô để làm điểm tựa. Trong cơn mê cô cứ nghĩ là con gấu teddy hàng ngày vẫn ôm nên vòng tay qua ôm thật chặt mỉm cười hạnh phúc.

Đình Dương không ngờ Yến Nhi lại phản ứng như vậy, ngồi bất động như tượng. Khẽ nhíu mày: "Mơ ngủ mà cũng tùy tiện như vậy."

Bên này cả Ly Ly lẫn Nhật Hoàng quay ra nhìn Yến Nhi và Đình Dương đều cảm thấy không khí trở nên ngại ngùng.

Từ cái ngày Ly Ly rút hơi xe của Nhật Hoàng.

- Sao cậu lại cười?

- Vì cậu rất đáng yêu. Vậy hung thủ có thể cho nạn nhân đi nhờ không nào?

- Dĩ nhiên rồi.

Cả đoạn đường hai người không ai nói với ai câu nào. Gần đến nhà Nhật Hoàng, chỉ còn cách mười mét. Ly Ly liền vỗ vai cậu: - Cậu xuống ở đây đi, nhỡ người khác nhìn thấy. Không hay đâu.

- Ừ. Vậy cũng được.

Toan đi thì Nhật Hoàng nắm lấy cổ tay của Ly Ly kéo lại ngập ngừng nói: - Cậu.. tưởng rằng mỗi lần chúng ta gặp nhau đều là trùng hợp sao? Trên đời này làm sao có nhiều sự trùng hợp như vậy. Đều là tôi cố ý muốn gặp cậu mà thôi.

- Nhưng.. cậu rất ưu tú. Rất nhiều bạn nữ khác đều ái mộ cậu. - Ly Ly cắn môi ngước nhìn Nhật Hoàng.

- Cậu cũng rất giỏi. Mình cùng cố gắng. Đúng rồi, sau này tỏ tình thì nhường phần lại cho tôi. - Nhật Hoàng nháy mắt cười.

Nỗi xấu hổ lại dâng lên khi nghĩ về cái khoảnh khắc năm cấp hai ấy. Nhưng Ly Ly không hề hối hận.

Quay lại hiện tại.

- Đình Dương thích Yến Nhi tôi có thể thấy được nhưng lại không thể nhìn ra Yến Nhi có ý với Đình Dương. Cậu tác hợp hai người đó có ổn không? -Nhật Hoàng quay qua hỏi Ly Ly.

- Trong lòng Yến Nhi luôn dành một vị trí đặc biệt cho Đình Dương nhưng hiện giờ Yến Nhi chưa nhận ra thôi. - Ly Ly chắc chắn là như vậy.

Một lúc sau Ly Ly cũng lăn ra ngủ luôn. Quả nhiên là đôi bạn cùng tiến trong lịch sử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play