Căn-tin vẫn đông đúc như mọi ngày, hàng người xếp hàng để chờ mua bữa trưa còn rất dài, Kai Evans lấy trong xe ra một chiếc pizza, một hamberger, một sandwich và hai cốc cà phê rồi mang tôi lên tầng thượng.

- Anh ăn nhiều thế này hả?

- Tôi không hay ăn thức ăn của con người, tất cả mua cho em, đều là món em thích đấy.

Kai Evans mở từng món một đưa cho tôi rồi mới mở cốc café của anh:

- Em còn nhìn gì vậy? Những món em thích thì thông qua suy nghĩ của Caroline Moore là biết mà.

- Anh đã không muốn làm quen với Julia thì tự nhiên bảo em gọi thẳng tên anh làm gì, nhất là khi anh đọc được suy nghĩ của cô ấy và biết cô ấy sẽ ra hỏi em.

- Chính thế đấy. -Anh thản nhiên nhìn tôi. - Chúng ta gọi tên nghe sẽ thân thiết hơn, cô ta cũng đỡ gây rắc rối cho em.

Tôi mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm, thì ra lý do là vậy.

- Vậy chúng ta là gì?

- Chúng ta?

- Ừ, chúng ta.. thân thiết hơn bạn bè một chút.. Ít nhất là đối với cả anh và em?

Kai ngả đầu vào tường, nhắm mắt lại, hàng mi đen dài rủ xuống dưới mắt anh một cái bóng. Mãi một lúc lâu sau anh mới thở dài, mở mắt ra nhấp một ngụm café:

- Em có đảm bảo mình không sợ anh không? Một con quái vật thật sự.

- Em..

- Em từng nói mình là quái vật nhưng em vốn không hiểu thế nào là quái vật, em chẳng hại ai cả, em chỉ dự báo trước cái chết của họ vị họ đã tận số, họ chết không phải do em, còn tôi..

Kai bật cười, tôi chưa từng thấy nụ cười nào đẹp và buồn đến thế.

- Em có biết vì sao Brian lại chạy trốn khi Caroline Moore biết nó là ma cà rồng không, mặc dù nó có thể điều khiển cô ấy, khiến cô ấy ở bên nó mãi mãi? Em có biết vì sao em cứu được Dhara Susan trong khi không cứu được người khác không? Em không biết cả con người thật lẫn quá khứ của tôi nên tốt nhất nên tránh xa tôi chút.

- Vậy anh tiếp cận em làm gì? Đối xử đặc biệt với em làm gì?

Tôi lạnh giọng chất vấn anh và tôi không ngờ mình lại tức giận như thế, nói đúng hơn là tôi chẳng có quyền gì cả, chúng tôi vốn chỉ là những người bạn bình thường, thậm chí còn chưa biết nhau được mấy ngày.

- Cảm ơn bữa trưa của anh, nếu cần giữ khoảng cách thì anh cũng không nên mời tôi bữa trưa nữa, tôi không cần sự thương hại.

Tôi tức giận đi xuống lóp học, lấy chai nước trong ba lô của mình tu một hơi dài rồi gục đầu vào hai cánh tay. Tôi cực kì ngu ngốc khi giận dỗi anh vì một lý do vô lý như vậy. Dù sao đây cũng không phải lỗi của anh mà là do tôi, tôi ép anh phải chấp nhận tình cảm một phía từ mình nhưng tôi lại nổi giận khi anh từ chối một cách lịch sự.

Buổi học chiều trôi qua cực kì nhàm chán và buồn tẻ, tôi nặng nề cất sách vở vào ba lô rồi đạp xe về. Con mèo đen hôm nay đợi tôi sớm hơn mọi khi, nó vẫn ngồi trên bờ tường như một pho tượng đá. Nhìn nó không hiểu sao tôi lại nhớ ngay đến Kai Evans, vậy nên tôi không chạy lại vuốt ve nó như mọi khi mà đi thẳng vào nhà. Quẳng ba lô lên giường, tôi ngồi thu lu dưới đất, chợt thấy buồn buồn ở chân, thì ra con mèo đen từ khi nào đã chui vào đây, cọ cọ vào chân tôi:

- Để cho tao yên!

Con mèo như hiểu tiếng tôi nói, nó nhảy phóc lên bàn, ngồi ngay ngắn, giương đôi mắt xanh lá nhìn tôi. Tôi cuộn tròn người lại, tiếp tục gục đầu vào hai chân.

- Mày quen Kai Evans đúng không? Vì sao anh ta luôn tránh xa tao?

- Vì hắn muốn tốt cho em.

Tôi ngẩng phắt dậy, ai vừa nói? Ở đây chỉ có tôi và con mèo, còn ai trong phòng tôi? Tôi vớ lấy cái thước kẻ trên bàn, giơ ra như tự vệ, ở đây không có dao. Nhưng trong căn gác xép nhỏ tẹo không chỗ trốn này dễ dàng nhận ra không có người nào cả, trừ phi cái tủ quần áo kia chứa một người trong đó.

- Em định làm gi với cái thước đó thế?

- Ôi mẹ ơi!

Tôi hét toáng lên rồi nhảy lên giường, đầu đụng phải cái trần nhà đau điếng. Không phải người nào nấp trong phòng tôi cả, vừa lên tiếng là.. con mèo?

- Mày.. biết nói?

"Bùm" một tiếng, con mèo biến thành một người con trai ngay trước mắt tôi, tôi phải tự nhéo mình cái nữa để chắc chắn mình không nằm mơ.

- Anh.. là ai?

- Anh là anh trai của em, Antonio Helen.

Hình như tôi nhớ mang máng mình có một người anh trai, nhưng con mèo biến thành người.. tự xưng anh trai tôi? Chuyện này thật quái đản, nhưng không thể phủ nhận, anh ta khá giống ba.

- Nếu em không tin thì giở lá bùa mẹ cho em năm 4 tuổi ra, anh nhớ không nhầm thì trong đó có một tấm ảnh gia đình.

Anh ta còn biết việc tôi có lá bùa trong khi hai bác đều không biết. Tôi nghi ngờ bước xuống giường, đi về phía tủ quần áo, tay vẫn chĩa cái thước về phía anh ta, giọng đe dọa:

- Anh đứng yên đó!

Anh ta còn cao hơn chỗ cao nhất của mái nhà nên đứng chỗ nào cũng lom khom, giờ lại nhún vai ra hiệu nên càng buồn cười.

- Em nghĩ mình có thể làm gì với cái thước đó?

Tôi không quan tâm anh ta nói cái gì vì đây là thứ vũ khí duy nhất tôi có thể với tới ngay lúc này, tôi không đủ thời gian lấy cái bàn gấp dưới gầm giường. Mở tủ phía sau mình bằng một tay, tôi tìm thấy lá bùa, mắt vẫn cảnh giác nhìn anh ta. Bên trong lá bùa có một tấm ảnh gia đình nhỏ, tôi nhận ra ba mẹ, còn một cậu con trai bế một đứa bé, có lẽ là anh trai và tôi đi? Ngoài việc trông ca lớn và chín chắn hơn thì người trước mặt tôi và người anh trong tấm hình gần như giống nhau y hệt.

- Vậy, Helen..

- Gọi thẳng tên anh đi, tự gọi họ của mình, em không thấy kì cục à?

- Antonio, sao anh có thể biến thành mèo mà anh biến thành mèo làm gì?

Antonio, tạm gọi vậy đi, chưa trả lời ngay, mắt đảo một vòng quanh phòng để tìm chỗ ngồi, thoát khỏi dáng đứng lom khom mà tôi cũng thấy mỏi lưng thay cho anh, nhưng phòng tôi vốn là không có một cái ghế nào.

- Anh có thể ngồi xuống giường nếu muốn.

- Cảm ơn, nói ngắn gọn thì anh là một phù thủy hóa thú và có nhiệm vụ đi theo bảo vệ cho đến năm em đủ 17 tuổi.

- Phù thủy hóa thú?

Tôi hỏi lại, đầu tên là Nữ thần báo tử, xong đến ma cà rồng và giờ là phù thủy hóa thú, còn chủng tộc nào nữa mà tôi không biết không nhỉ. Tôi buông cái thước xuống vid nó thực sự chẳng làm được gì anh cả.

- Anh quen Kai Evans à?

- Mới thôi, từ hôm cậu ta cứu em, anh đã đi tìm cậu ta để cảm ơn, dù sao thì cậu ta cũng là một ma cà rồng cấp cao thuần chủng, vừa nhìn đã nhận ra anh là một phù thủy hóa thú.

Nhìn lại người trước mặt, người đã âm thầm bảo vệ tôi ròng rã 10 năm trời, bất kể thời tiết thế nào, đó là sự thật, nếu không phải anh trai, ai thực sự có thế làm thế? 10 năm anh ta không hề có ý định hại tôi, nếu có chắc tôi không sống được đến bây giờ.

- Vậy tại sao hai bác chưa từng nhắc đến anh?

- Họ cho rằng anh đã chết cùng với ba mẹ năm em 4 tuổi. Họ cũng không hoan nghênh phù thủy, ba chúng ta, cả anh nữa, đều là phù thủy. Nhưng em thì không, ba mẹ bắt anh giấu kín, kể cả sinh nhật của em.

Tiếng xe vang lên ngoài cổng, là bác Elena, bác về chuẩn bị bữa tối, Antonio biến lại thành một con mèo.

- Anh phải đi rồi.

- Khoan đã, anh có thể ở đây mà! Ngoài đó rất lạnh..

- Ngốc, anh đương nhiên có nhà, anh ra ngoài chỉ để bảo vệ em thôi. Nhưng mà em 17 tuổi rồi, dòng máu của em hấp dẫn ma cà rồng hơn bao giờ hết, và chỉ có Kai Evans mới đủ sức bảo vệ em. Cậu ta cứu em không chỉ một lần đâu.

Nhắc đến Kai Evans, tôi lại thấy tức giận chính mình, chẳng biết tôi còn cơ hội được anh bảo vệ nữa không, nhưng để Antonio yên tâm, tôi vẫn mạnh miệng:

- Em không cần hắn bảo vệ, hắn cũng là một ma cà rồng.

Tôi cau có nói, rồi sau đó xuống giúp bác Elena chuẩn bị bữa tối, sách tôi dịch vẫn chưa được duyệt nên buổi tối nay sẽ nhàm chán lắm đây. Tôi vừa học bài vừa nhớ về những điều Kai nói trưa nay, tôi có thực sự sợ anh không nhỉ, và có thật sự là anh đã đối xử với tôi đặc biệt? Không, tất cả chỉ là tượng tượng của tôi mà thôi.

"Anatolia, mày mau tỉnh táo lại đi!" -Tôi tự bảo mình- "Và mày phải thản nhiên đối mặt với Kai Evans, mày không thích anh ta, và anh ta chỉ là một người bạn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play