Tiệc mừng tôi vừa đậu kỳ thi công thức vừa xong hôm qua thì hôm nay cả nhà đã lên xe mở đầu hành trình đến vùng đất Sapa - vùng đất của mây trời. Cũng chẳng biết người lớn trong nhà đã thầm lên lịch từ khi nào, bố mẹ tôi cũng đã xin phép nghỉ ở cơ quan để đi cùng; anh trai tôi sáng nay đã quay về Cục an ninh từ sớm.
Lại đúng ngày chủ nhật, chỉ còn tôi cùng anh Thắng ở lại, dù sao cũng chẳng có việc gì làm cả hai quyết định sẽ quay về thăm trường cũ. À là trường Đại học vì chúng tôi đều là người ở nơi khác đến, sắp tới lại phải về nhà một chuyến để chuẩn bị một số thứ cần thiết để tôi chuyển đến cơ quan công tác mới.
Lên xe để di chuyển đến trường, Hà Nội tháng ngày này hoa sữa đã sắp úa tàn, những hàng cây hoa sữa nối nhau trên đường Quang Trung hay Nguyễn Du. Có vài người chẳng thể chịu nổi cái mùi hoa này mà tôi chính là một trong số đó nhưng chẳng thể nào phủ nhận đây là một trong những điều đã góp phần tạo nên nét riêng cho đất Đô thành này.
Từ xa tôi đã nhìn thấy cánh cổng trường Đại học Kiểm sát Hà Nội- đây là nơi bốn năm thanh xuân mà tôi đã gắn bó; từ những ngày đầu xa lạ đến dần thân quen nhưng chính nơi đây đã từng là điều cấm kỵ của tôi. Trang mới của cuộc đời tôi được hé mở cũng là tại nơi này, đã qua hai năm từ ngày tôi rời trường mọi thứ cũng đã có sự thay đổi, cũng phải thôi ai cũng thay đổi chỉ là do chính họ không hề nhận ra..
Anh Thắng quay sang nhìn tôi:
- Chẳng hiểu sao năm đó nhóc cứ liều mạng quyết đi học xa đến vậy? Một đứa gà mờ đi xe đường dài là bất tỉnh nhân sự như nhóc lại học Đại học xa nhà gần một ngày đi tàu. Xét về độ liều mạng nhóc có thể đi tranh giải được rồi đấy!
Tôi chả quan tâm lắm vấn đề này, trả lời anh:
- Cũng thường, có kẻ ba năm trời học lớp chuyên ban tự nhiên, kỳ thi Đại học lại đăng ký ban xã hội! Anh trai à, như nhau cả thôi!
Nhắc lại vấn đề này là mặt anh ấy đứng hình chẳng cách nào đỡ nổi:
- Bóc phốt nhau làm niềm vui ấy à?
- Không hề! Có qua có lại mới hợp lẽ thường.
Anh ấy đã hẹn với thầy giáo cũ để trao đổi một số việc nên cả hai tách nhau ra:
- Một lát quay lại xe cùng về, hôm nay có một quán lẩu Thái mới khai trương, để đại gia bao nhóc.
Tôi lười biếng đáp lại:
- Mong rằng lúc đó nhớ được cái địa chỉ dùm!
Tiếng hét của anh ấy ở phía sau:
- Này, không cảm ơn thì thôi đi, anh đây không mời nữa bây giờ.
- Sự thật luôn tàn nhẫn thế đấy! Tôi giơ điện thoại trên tay:
- Lúc nãy đã tiện tay ghi âm lại rồi, đừng hòng quỵt nợ.
Anh trai cảm giác "hạn hán lời" với tôi, không biết anh đây đã từng làm chuyện gì mà em gái mình mất lòng tin đến thế.
* * *
Tôi dừng chân tại hội trường lớn, trên tường ngoài hội trường là danh sách những sinh viên nổi trội qua bao năm từ khi trường thành lập. Hôm nay tôi đến đây cũng chỉ vì điều này, không phải vì tên của tôi cũng được đề tên trên đó. Ánh mắt tôi lướt qua toàn bảng rồi dừng lại ở tấm hình của một chàng trai trên tôi một khóa, hình trên bảng đều là kiểu ảnh thẻ.
Mọi người phần lớn ảnh thẻ chẳng khác nào là thảm họa của đời người, nhưng tôi lại không nghĩ thế vì ít nhất chàng trai đó đã là điều ngoại lệ.
Tấm hình trên bảng chàng trai đang cười nhận phần thưởng gì đó, ngũ quan sáng sủa gương mặt đậm nét phương Đông, khi cười lộ ra chiếc răng khểnh nhìn có đôi chút lưu manh. Điểm đặt biệt có lẽ là quả tóc đen với tóc mái để phía trước hơi xoăn càng làm cho gương mặt đó thêm điển trai. Cũng phải, người ấy như nắng mặt trời luôn làm người khác thích, dù đôi lúc anh ấy tỏ ra hơi lạnh nhạt nhưng cũng không quá làm người khác khó chịu. Tôi dừng lại dòng tên đề dưới ảnh- Liên Hóa Thanh, cái tên mà tôi khắc sâu vào tâm trí, nhìn cái tên đó tôi chợt mỉm cười.
Anh ấy luôn như vậy! Luôn tỏa sáng giữa một biển người. Chàng trai mà khiến tôi đem lòng yêu mái trường này, vì người ấy mà thích cái đất Đô thành nhộn nhịp mà cũng vì anh ấy mà nơi đây trở thành "vùng đất chết" trong tôi.
* * *
Ngày 17 tháng 2 năm 2019!
Chết tiệt, vừa qua Tết âm lịch là tháng ngày đày đọa của những học sinh cuối cấp, cảm giác như bản thân đang phải cấp tốc trang bị vũ khí để ra chiến trường đối diện với trận chiến sinh tử.
Quà Tết năm nay của thầy cô cũng là một đống giấy lộn, nhìn đống bài tập được giao mà chẳng còn thiết sống nữa.
Hôm nay buổi sáng lại là 5 tiết học, cái nắng vẫn không hề giảm bớt, vừa về nhà là tôi đã nằm lăn trên giường chẳng muốn ăn uống gì. Tin nhắn trên messenger vang lên, anh Thanh gửi tôi một đoạn video bảo là bài tập nhóm anh ấy, tôi là người đầu tiên được vinh hạnh xem thành quả này.
Tôi nhớ đại khái nội dung video là một đôi nam nữ yêu nhau, chàng trai dẫn cô gái về nhà ra mắt mẹ mình; mẹ của chàng trai chê cô này nghèo giới thiệu con người quen của mình cho anh. Rồi tạo ra hiểu lầm cẩu huyết chia rẽ vân vân.. cái kết vẫn là hai người vượt qua tất cả đến với nhau.
Xem xong tôi gửi tin nhắn liền cho anh:
- Nội dung quá đại trà, cái kết này chỉ tồn tại trong phim chứ đời thường là không *kèm theo icon khóa miệng *.
- Biết làm sao được, thực tế quá tàn nhẫn khá giả không chịu đón nhận *kèm theo icon bất lực*.
Tôi cười lăn lộn trên giường, bao nhiêu mệt nhọc một ngày bay cả:
- Em xem cả rồi, nhưng bài tập nhóm mà anh không tham gia à?
- Với nhan sắc này sao có thể để vạn người chiêm ngưỡng; nhưng từ kịch bản, quay phim đến hậu kỳ đều do anh đây một mình đảm nhiệm đấy!
- Ồ! Chứ không phải là ai đó diễn quá nát nên không giám tham gia à..
- Em nên có lòng tin ở anh chứ..
- Tin anh để bán nhà mà trả à!
Tôi gửi kèm nhãn dán để kết thúc câu chuyện, đây là thói quen cả hai, dù sao buổi chiều còn lịch học không nghỉ ngơi thì chiều nay chỉ có nước ngủ trong giờ học.
Cô đi qua gương tháo xuống mái tóc, trong gương cô gái tuổi mười bảy khuôn mặt trái xoan, làn da trắng mịn, sóng mũi cao, môi trái tim; dù không phải xinh đẹp xuất chúng nhưng có thể xem là thanh tú..
* * *
Vẫn đang nhìn tấm ảnh thì có người vỗ vai tôi từ phía sau, vừa quay đầu lại thì nghe được giọng nói của nam sinh Quảng Nam:
- Là Hy Nguyệt đúng không?
Tôi nhìn chàng trai da hơi ngăm đen đang cười trước mặt là biết, ông bạn cùng lớp năm đó, người Quảng Nam dù thành tích học tầm trung nhưng rất nổi bật trong khóa năm đó vì rất nhiệt tình tham gia phong trào!
- Minh Phong chủ nhiệm câu lạc bộ tình nguyện năm nào đây mà! Hôm nay ông về trường có việc à?
Gặp ở đây làm tôi khá ngạc nhiên vì sau lễ tốt nghiệp năm đó, ông bạn này đã đi về quê nhà thi công chức.
- Tui đi ra Bắc có tý việc, rảnh nên ghé qua trường tý! Hôm qua thấy trên facebook bà thi đậu công chức rồi, chúc mừng đồng chí nha!
- Cảm tạ, cảm tạ.
Dù chúng tôi học ngành luật người nào bảo cứng ngắc, nhưng thật ra khóa bọn tôi năm ấy toàn những gương mặt tấu hài, gặp mặt là chả câu nệ gì.
- Ây, tui vẫn thắc mắc má Nguyệt nhà ta có người yêu chưa, nếu chưa tui mai mối cho nè! Người cùng nhà không thể để "nước phù sa chảy ra ruộng ngoài được".
Vẫn là cái tính này, luôn thích đi mai mối cho người khác, mấy năm qua chả chịu đổi, tôi nhớ đến gương mặt chàng trai trên bảng cười nói:
- Tôi thích một người rất lâu rồi, lâu tới mức chả nhớ khi nào bắt đầu nữa.
Minh Phong mang vẻ mặt hoài nghi hỏi:
- Thật?
Cậu nhớ cô bạn xinh đẹp học giỏi này trong bốn năm đại học chả ai thấy cô yêu đương gì cả, có người thương từ khi nào thế trời? Để khóa năm đó biết được chắc đều đứng hình cả mất luôn có.
Chưa kịp hỏi thêm thì có người gọi cậu ấy:
- Phong à, nhanh đi chứ bên kia gọi hối qua kìa!
Minh Phong cười chào tạm biệt nhắn hôm nào lớp tụ họp tôi nhớ tham dự, tôi cười đáp ứng nhưng trong lòng nghĩ: Mỗi người mỗi nơi, cái hẹn gặp này cũng chỉ có thể nói.
Tôi cũng cất bước quay lại xe, nhớ lời Minh Phong hỏi mà thầm cười, tôi đúng là thích một người đã thật lâu rồi.. Chẳng một ai biết cả mà có lẽ người ấy cũng không biết!
Năm đó tôi cho rằng chỉ là tình cảm nhất thời non trẻ nhưng giờ nghĩ lại đời này của tôi có một người ấy là quá đủ rồi.
Tôi nhìn xung quanh mình, hôm nay mây trời vẫn trong xanh, ánh nắng vẫn thản nhiên vui đùa cùng lá cành; gió đã bớt xôn xao, mọi thứ vẫn rất nhộn nhịp.. chỉ là tôi đã không còn thuộc về nơi này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT