Tang lễ của ba Kẹo có rất nhiều người đến phúng viếng và chia buồn. Là con một, cũng như là người con duy nhất nên từ sáng sớm, Kẹo đã mặc đồ tang để trả lễ với khách.
Gương mặt Kẹo tiều tuỵ và đôi mắt lạc lõng. Đôi mắt trùng xuống đang cố gắng để giữ chặt những giọt lệ bên trong. Tôi biết, chỉ cần một tác động nhỏ thôi, nước mắt Kẹo sẽ không thể ngăn lại.
Người ta vẫn nói, cuộc sống ở nhân gian chỉ là tạm bợ. Sau khi chết đi, con người ta mới hướng tới cuộc sống thật sự nơi thiên đường. Một cuộc sống hạnh phúc và vĩnh cửu.
Kẹo ngồi bên linh cữu. Lặng lẽ trong màn đêm. Sự ra đi đột ngột của ông ấy để lại trong Kẹo một khoảng trống to lớn. Vậy là giờ đây, ông ấy đã đi theo mẹ của Kẹo, người phụ nữ mà tôi biết rằng ông ấy vẫn luôn dành trọn yêu thương.
Kẹo ngước lên nhìn tôi. Bước chân nhẹ nhàng của tôi không bước qua được ánh mắt Kẹo. Kẹo run lên, hai bờ môi mím chặt, nỗi đau đẩy Kẹo ngã khuỵ xuống.
"Cậu khóc đi", tôi ôm Kẹo vào ngực mình, "đừng cố kìm nén. Hãy cứ khóc cho thỏa thích."
Một giây, hai giây.. Kẹo nấc lên rồi khóc nức nở. Tiếng khóc cùng với tiếng hét xé tan cõi lòng, xé tan cơ thể Kẹo. Những giọt nước mắt ướt đẫm mảnh áo, từng tiếng kêu thảng thốt trong cơn gió trời đêm. Giọng Kẹo lạc đi, mười ngón tay chơi vơi bấu víu lấy sự thật nghiệt ngã. Hiện thực phũ phàng và bất công, đau thương và giằng xé..
Đêm hôm ấy, Kẹo khóc rất nhiều. Kẹo khóc đến khi Kẹo ngã vật ra, Kẹo khóc đến khi hoàn toàn kiệt sức..
Ba năm trước, vào một buổi tối cuối Đông, ba Kẹo bị tai nạn.
Hai chiếc xe va chạm mạnh với nhau trên con đường khuya hiu hắt. Người kia tử vong. Ba Kẹo được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Ngày hôm đó, anh Nguyễn Ngọc trực ca đêm. Anh nói với tôi rằng, anh không thể nào mà quên được tình trạng khi ấy của ba Kẹo. Đầu ông ấy gần như nát nhừ ra, mũi thở bong bóng. Máu nhuộm đỏ cơ thể, chân tay gãy rời. Xương bên trong cũng vỡ vụn. Mười hai tiếng đứng trong phòng phẫu thuật, anh Nguyễn Ngọc và đội ngũ bác sĩ xử lí từng vết thương một, suất huyết não, nội tạng tổn thương, tim ngừng đập. Đến chín chín phần là ông ấy qua bên kia rồi. Một phần trăm may mắn đã giữ ông ấy ở lại.
Ba Kẹo được cứu trên lý thuyết. Thực tế thì ông ấy trở thành người thực vật. Ngoại trừ khả năng tự hô hấp, ông ấy không thể làm được gì khác.
Ngày ông ấy gặp chuyện, Kẹo vẫn còn đang học ở bên Hàn Quốc. Kẹo nghe được tin liền bay về ngay trong đêm ấy. Kẹo khóc đến ngất lên ngất xuống, tỉnh dậy lại khóc. Anh Nguyễn Ngọc hỏi tôi đã từng thấy ai khóc mà đến thổ cả máu ra bao giờ chưa? Anh nhìn Kẹo mà vừa thấy thương vừa thấy sợ, Kẹo như biến thành một con người hoàn toàn khác. Dường như không còn nghe, không còn nhận biết được nữa. Phẫu thuật cho ba Kẹo xong, anh lại tiếp tục cấp cứu cho Kẹo, anh nói nếu lúc đó anh mà không nhanh thì chính bản thân Kẹo cũng gặp nguy hiểm.
Mấy ngày sau Kẹo mới tỉnh lại. Kẹo ở bên giường ba cả ngày, không có ai khuyên bảo được cả. Kẹo nói Kẹo bỏ học, Kẹo không quay lại Hàn Quốc nữa, Kẹo ở đây với ba thôi. Trước mắt, chỉ còn một thời gian ngắn là Kẹo tốt nghiệp. Người nhà nói mãi mà Kẹo nhất quyết không chịu. Về sau, anh Nguyễn Ngọc có động viên. Anh nói trình độ y học hiện giờ chỉ có thể giúp ba Kẹo giữ lại mạng sống. Muốn ông ấy hồi phục cần phải có những người bác sĩ tài giỏi hơn. Kẹo hiểu chuyện, cũng là nhờ vào động lực đó Kẹo mới về Hàn Quốc tiếp tục việc học. Học xong thì Kẹo nhận được lời mời làm việc trong một bệnh viện lớn bên đó nhưng Kẹo từ chối. Kẹo về nước nộp đơn vào Bạch Mai làm luôn, mục đích là để tiện cho việc chăm sóc cho ba của Kẹo.
Thời gian đầu, Kẹo ở trong bệnh viện không về nhà. Rảnh lúc nào là Kẹo lại chạy đến phòng ba lúc đấy. Có khi chỉ kịp nhìn ông ấy mấy giây là lại phải tiếp tục công việc. Ba Kẹo thích truyện trinh thám, Kẹo mua rất nhiều về đọc cho ông ấy nghe. Trong trái tim mình, Kẹo luôn tin tưởng rằng ông ấy có thể nghe và hiểu được những gì Kẹo nói. Hết cuốn này đến cuốn khác. Có những khi đọc đến phần gay cấn, Kẹo không đọc nữa. Kẹo cho rằng làm như vậy thì ba Kẹo sẽ tức giận mà tỉnh dậy mắng Kẹo.
Có nhiều lần, Kẹo trốn ra góc cầu thang ngồi khóc. Thấy có người, Kẹo lại vội vã cất đi những giọt nước mắt, mỉm cười như không có chuyện gì. Nhìn bên ngoài, chẳng ai dám nghĩ là Kẹo đang có chuyện cả, Kẹo cứ luôn tươi cười, vui vẻ như vậy. Kẹo không kể với ai, chỉ một mình âm thầm mà chịu đựng. Anh Nguyễn Ngọc buồn bã nói với tôi rằng:
"Thề có Chúa, đã có lần tôi nghĩ, thà để cho ông ấy giải thoát, để con bé đau khổ một lần rồi trở lại được với cuộc sống. Điều đó có khi còn tốt hơn."
Tôi nhớ lại hình ảnh nữ bác sĩ gục đầu khóc phía sau cánh cửa dưới cầu thang. Tôi nhớ lại cái lần tôi gặp Kẹo mắt đỏ hoe ngay giữa hành lang bệnh viện. Tôi nhớ lại tấm lưng Kẹo nhỏ bé băng qua cơn mưa, đạp chân lên những giọt nước trong veo tí tách.
Tôi nhớ khoảnh khắc Kẹo nắm bàn tay tôi, hi vọng tôi có thể hỏi Kẹo một câu hỏi. Tôi trách chính mình. Nếu lúc đó tôi làm thế, Kẹo sẽ có người để mà san sẻ. Kẹo sẽ có thể nhẹ nhõm vì có một người lắng nghe.
Câu hỏi tôi chưa một lần hỏi Kẹo.
"Bao năm qua, cuộc sống của cậu như nào thế?"
Kẹo uống rượu rất nhiều. Hết say lại uống. Uống lại say. Kẹo hỏi tôi, sau khi chết thì con người ta sẽ đi về đâu? Kẹo không muốn ba ở lại bên mình. Kẹo hi vọng ông ấy có thể lên Thiên đường, nơi mẹ Kẹo đang chờ đợi ông ấy.
Tôi đưa Kẹo về nhà, cẩn thận đặt Kẹo nằm ngay ngắn trên giường. Kẹo nắm chặt tay tôi, run run từng tiếng:
"Ba đừng để con một mình.. ba nhé."
Tôi ở lại với Kẹo, lặng lẽ nhìn Kẹo say giấc. Khuôn mặt ngây thơ và trong sáng ấy lại phải chịu biết bao sự bất công, đối xử của ông Trời. Trời xanh liệu có thấu? Trời xanh có nhìn thấy một cô gái đáng thương đang ngủ say với hai hàng nước mắt?
Cây vải trên sân vẫn xào xạc trong làn gió thổi, lốm đốm sắc trắng, đỏ đan xen. Ai biết được rằng, ngày cây trổ bông cũng là ngày ba Kẹo ra đi mãi mãi.
Rượu có hại. Tôi biết chứ. Nhưng hãy cứ để Kẹo say, hãy cứ để rượu làm vơi bớt đi nỗi buồn của Kẹo. Hãy để rượu đưa Kẹo vào giấc ngủ, nơi đó có thể sẽ giúp Kẹo có được một giấc mơ, giấc mơ về một gia đình, giấc mơ không hề tồn tại.
Ba mẹ Kẹo đều mong ước Kẹo trở thành một bác sĩ. Kẹo đã làm được rồi. Kẹo đã hoàn thành được tâm nguyện cả đời của họ rồi. Mẹ Kẹo có thể mỉm cười, ba Kẹo cũng vì thế mà được quyền hãnh diện. Chỉ là sự thật trớ trêu. Còn gì đau khổ hơn khi một người bác sĩ lại phải bất lực nhìn chính ba mình buông xuôi nhắm mắt?
Tôi chưa từng được gặp ba Kẹo. Ấn tượng của tôi về ông ấy là thông qua quyển nhật kí mà Kẹo đã viết. Đó là một người đàn ông nghị lực đi lên từ đôi bàn tay trắng, một người đàn ông nặng tình, giữ mãi hình ảnh của người vợ đã khuất trong suốt một đời người. Một người cha hết lòng vì con dù cho công việc có khó khăn và bận rộn.
Kẹo nói ông ấy ngốc lắm, lại còn hay quên nữa. Nhiều lần ông ấy đưa Kẹo đi học rồi quên cả đón Kẹo về. Sinh nhật Kẹo ông ấy cũng không nhớ. Quần áo ông ấy mua cho Kẹo không chặt thì rộng. Những tối ru Kẹo ngủ, thay vì đọc truyện cổ tích thì ông ấy đọc truyện trinh thám cho Kẹo nghe.
Năm Kẹo sáu tuổi, có một lần trên trường tổ chức tiệc, ba Kẹo nhầm lẫn thành ngày Halloween. Ông ấy hóa trang cho Kẹo thành một vô diện. Kẹo đến trường mà các bạn khóc hết lên rồi bỏ chạy tán loạn.
Càng lớn thì thời gian Kẹo ở với ông càng ít đi. Kẹo cần gì, muốn gì thì ông ấy cho Kẹo tiền mà sắm sửa. Đôi khi Kẹo muốn được cùng ông ngồi xem phim mà cũng khó. Đến khi ông ấy nằm liệt giường, ông ấy không phải tất bật nữa, ông ấy ở bên Kẹo cả ngày thì Kẹo lại hi vọng ông có thể như trước. Ông bận rộn cũng được, mấy ngày ông về nhà một lần cũng được, ông để Kẹo một mình cũng được. Kẹo chỉ cần ông ấy tỉnh lại mà thôi..
Kẹo nhìn tôi cười lặng lẽ:
"Anh biết không? Em cảm thấy Thế giới này thật bất công đối với mình. Em luôn ganh tị với những đứa nhỏ được hạnh phúc trong vòng tay của cả cha và mẹ. Tuổi thơ em không được như người ta. Trưởng thành rồi em cũng không được như người ta. Mãi mãi thì em vẫn không bằng được người ta."
Kẹo nâng chén rượu nói với tôi đây là lần cuối cùng. Sau khi ngủ dậy, Kẹo sẽ không buồn nữa. Kẹo sẽ tiếp tục con đường còn đang đi dang dở.
Kẹo uống nhiều hơn mọi lần. Nhìn Kẹo ngoan ngoãn chìm trong giấc ngủ, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì Kẹo cũng đã dũng cảm mà đối diện với thực tại. Cuối cùng thì Kẹo cũng sẽ trở về là một bác sĩ tài giỏi, trở về là một cô gái hồn nhiên.
Tôi đi lấy khăn nhúng qua nước ấm lau mặt giúp Kẹo. Màn đêm thật yên tĩnh. Thêm một chút nữa thôi, tôi muốn chắc chắn rằng Kẹo đang ổn định.
Ngay phía đầu giường, chiếc tủ bốn ngăn vô tình bị tôi đụng tay vào. Một ngăn tủ khẽ bị trôi ra để lộ một phần của chiếc mặt nạ.
Cách đây nửa năm, trong bữa tiệc sinh nhật của ông Trần, tôi đã thấy chiếc mặt nạ này.
Cô gái đeo chiếc mặt nạ chú chuột Jerry là người đã băng bó và cứu sống một người đàn ông gặp tai nạn.
Trùng hợp thay. Cô gái mang trong mình đôi mắt biếc ấy. Hóa ra lại chính là Kẹo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT