Tôi chưa bao giờ từng viết nhật kí. Tính cách của tôi là vậy, chuyện vui tôi thường nhớ lâu còn chuyện buồn tôi sẽ cố để mà quên đi hết.

Đêm nay, tôi thật sự đang vướng vào những dòng cảm xúc hỗn loạn. Tôi không thể tâm sự cùng ai, lặng lẽ mở cuốn sổ, tôi đặt bút viết những dòng chữ đầu tiên của mình.

Busan, Hàn Quốc.

Một ngày mùa đông.

Đã gần một năm kể từ ngày tôi đặt chân đến đây. Mọi thứ với tôi đều thuận lợi, việc học hành, và cả công việc partime tôi tìm được để làm thêm vào lúc rảnh rỗi.

Tôi học trong một ngôi trường nổi tiếng, ở đây, cuộc sống khá bận rộn, những sinh viên du học trong ngôi nhà trọ đối xử với tôi cũng rất tốt.

Ngày hôm nay, tôi nhận được một lời tỏ tình.

Anh ấy là sinh viên cùng khoa, hơn tôi hai tuổi. Ngày đầu tiên tôi đến trường, tôi đã gặp được anh. Anh ấy khá vui vẻ và cởi mở, dường như cũng nổi tiếng ở trong trường. Tôi đoán vậy vì mỗi lần anh xuất hiện, mấy cô nàng đều hướng cặp mắt long lanh nhìn vào anh.

Anh là người trợ giảng đắc lực cho các giáo viên mỗi buổi học thực hành. Cái lần đầu tiên mà tôi bắt đầu làm giải phẫu trong buổi học, tôi đã run sợ mà không dám làm gì, đến cả việc thở mạnh cũng làm tôi lo lắng. Anh đã đến gần tôi, thì thầm:

"Đừng sợ, đó là trách nhiệm của chúng ta."

Lúc đó, tôi thấy anh cười, rất nhẹ nhàng, đối ngược hoàn toàn với sự sợ hãi của tôi.

Chỗ anh ở nằm trên cùng một con đường với tôi. Tôi vẫn hay nhìn thấy anh ngồi trong cửa hàng tiện lợi, ăn một ly mì nóng. Trùng hợp hơn nữa, anh cũng là đồng nghiệp làm cùng tôi trong tiệm thuốc tây ở bên con hẻm.

Vì nhà trọ chúng tôi ở gần nhau nên anh thường hay đưa tôi về. Thời gian đầu, tôi rất ngại, luôn tìm cách để từ chối. Sau đó anh nói với tôi, con đường này buổi tối thường có mấy anh dân xã hội, họ không giết người, không cướp giật. Cái họ muốn chỉ là nhan sắc.

Tôi vẫn cho rằng anh chỉ dọa thôi vì tôi chưa từng gặp người xấu nào cả. Nhưng tôi vẫn sợ. Tan làm một mình đi trên con đường vắng người luôn đặt tôi trong tình trạng thấp thỏm và lo lắng. Được mấy ngày, thì anh bắt đầu đi về cùng tôi.

Chúng tôi nói chuyện cũng khá hợp. Tôi hơi bất ngờ vì anh có chung sở thích với tôi là đọc truyện tranh One piece. Chúng tôi nói về đề tài đó mỗi ngày, đến khi về tới nhà, anh vẫy tay chào tạm biệt tôi rồi lại một mình trở về nhà trọ.

Hai ba giờ đêm.

Nhìn anh có gì đó là lạ. Anh ít nói hơn, nét mặt trầm tư cả quãng đường dài. Tôi cám ơn anh vì đã đưa tôi về. Anh nói tôi đợi một chút. Anh lấy trong balo một con gấu bông nhỏ tặng cho tôi. Tôi hỏi anh vì sao thì anh trả lời ngắn gọn:

"Chúng ta hẹn hò nhé."

Tôi từ chối anh. Tôi không muốn làm anh buồn nhưng tôi không thể. Tôi vẫn chỉ coi anh như một người bạn, một người anh tốt.

Hoặc đúng hơn, tôi đã dành tình cảm của mình cho một người khác.

Một người ở phương xa.

Tuyết rơi kín bầu trời, cả một không gian trắng xóa.

Hà Nội cũng đang là mùa đông. Trái tim anh giá băng giống như bông tuyết.

Trái tim lạnh buốt mà tôi chẳng thể chạm tay đến được.

Anh là một tảng đá, tôi vẫn biết là vậy. Thật kì lạ, dù biết rõ không lay chuyển được nhưng tôi vẫn cố chấp hi vọng. Đó là sự cố chấp của tình yêu hay là sự cố chấp của một cô gái chưa bao giờ biết đến những xúc cảm của nó giống như tôi?

Tôi yêu anh, tảng đá.

Tôi yêu ánh mắt hờ hững khi anh nhìn tôi. Tôi yêu vẻ mặt lạnh lùng của anh khi ở bên tôi. Tôi yêu nụ cười anh, tôi yêu những lời anh nói. Tôi yêu những con phố cùng anh đi qua, yêu những ngày mưa tầm tã anh đứng bên góc đường lạnh lẽo. Tôi yêu mọi thứ về anh, tôi yêu cả Thế giới vì Thế giới có anh.

Tôi yêu anh, yêu đến đau khổ.

Tôi hận anh, hận đến mỉm cười.

Tôi yêu anh trong khoảnh khắc, lần đầu tôi nhìn thấy anh.

Một buổi chiều định mệnh.

Một buổi chiều mùa đông gió heo may se se lạnh, ánh nắng chiều le lói chiếu lên những cành bàng khô khốc, lá rụng tả tơi.

Tôi lang thang đi bộ trên sân trường vắng tanh sau giờ học, ngẩn ngơ nhìn những thứ thân thuộc mà lạ lẫm, suy nghĩ mông lung về cuộc sống qua đôi mắt hồn nhiên của một đứa bé mới trưởng thành.

Lặng lẽ nhìn mặt trời yếu ớt vội vã lặn xuống nhường hết không gian cho màn đêm lạnh lẽo với hơi sương bay bay mang cái run rẩy đến khắp nơi. Lạnh. Mà vẫn bình yên. Chẳng còn thấy màu hoa hồng, hoa cúc trong vườn trường nữa. Chỉ còn thấy bóng mình đong đưa như đang thì thầm khúc ca lạ lẫm, in trên sân trường loang lổ ánh đèn cao áp.

Chợt nghe ríu rít như có tiếng chim hót. Thương! Giờ này chỉ còn những chú chim lạc đàn chưa kịp bay về phương Nam tránh rét, đang lảnh lót tiếng gọi thương nhớ.

Thấy Thế giới yên tĩnh của mình bị phá vỡ, tôi chép miệng, nghĩ bụng phải về ăn cơm thôi, trời tối rồi. Chiếc kẹo mút đã tan biến trong miệng tôi lúc nào không hay. Tôi lặng lẽ đút gọn hai tay trong túi áo, bước từng bước chậm rãi về phía kí túc.

Anh xuất hiện giữa khung trời ấy, hai tay cũng đút túi áo, vai nhướn lên vì những cơn gió buốt đang chạy ngược. Đôi bàn chân đạp lên những chiếc lá xào xạc vỡ vụn. Thấy có người, anh bỏ luôn giai điệu đang huýt dở, khẽ thở ra một làn hơi trắng.

Tôi nhìn chiếc bóng đang lắc lư của mình, thói quen của tôi vẫn là vậy. Cho đến khi xuất hiện một chiếc bóng nữa đang chạy ngược, tôi nhướn mày, và rồi.. chết lặng.

Tôi ngừng thở. Không! Là tim tôi ngừng đập.

Chân tôi không còn bước nữa, nụ cười kia đang chầm chậm lướt qua tôi. Mờ ảo. Nhẹ nhàng cứ như một làn gió thoảng.

Tôi như đang lao thật nhanh về một miền cảm xúc mà mình chưa bao giờ trải qua.

Một giây.

Mọi thứ như đang biến đổi.

Khoảnh khắc mới rồi vụt qua trong một cái chớp mắt.

Tôi thầm mong cơn gió đông thổi nụ cười ấm áp kia trở lại để tôi nhìn thấy một lần nữa.

Tôi khẽ quay lại.

Chỉ còn thấy một bóng hình nhỏ bé với tà áo đang phập phồng.

Mưa rơi.

Mưa thấm đẫm con tim tôi.

Mưa rơi vào buổi chiều hôm ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play