Mẹ tôi là một người phụ nữ hoàn hảo. Cuộc sống và thời gian làm mái tóc bà điểm bạc, những nếp nhăn bắt đầu xuất hiện, trên gương mặt và dưới đôi mắt vẫn luôn nhìn chúng tôi bằng cái nhìn trìu mến.
Đồng tiền vò nát thanh xuân.
Ở thời điểm ngũ tuần, sức khoẻ của bà cũng không còn được nguyên vẹn. Những căn bệnh lặt vặt cứ đến rồi lại đi. Đó cũng là dấu hiệu để tôi biết, mẹ tôi không còn trẻ nữa.
Bằng cái tuổi tôi bây giờ, bà đã gánh vác trách nhiệm của một người mẹ, cùng lúc chăm lo cho hai đứa bé. Không bên nặng bên nhẹ, không bên đục bên trong, tất cả những gì có thể, bà đều bẻ đôi dành tặng cho tôi và Thất Thất. Bởi đối với mẹ tôi, Thế giới của bà là chúng tôi tươi cười hạnh phúc.
Một đêm từ rất lâu về trước, mẹ tôi không ngủ được. Có điều gì đó khiến bà mất ngủ. Cảm giác bồn chồn, thấp thỏm len lỏi trong cơ thể làm bà không thể chợp mắt. Bà đã qua phòng tôi. Đó cũng là lúc, trong suy nghĩ của một đứa bé lên sáu, tôi tin chắc rằng mẹ tôi có siêu năng lực.
Tôi và Thất Thất ngủ chung một giường. Tôi dễ ngủ và ngủ cũng say giấc lắm. Cậu ta sốt cao đến mê man, người ướt đẫm trong tiếng thở nặng nhọc tôi cũng không biết gì cả. Tôi nằm sát bên cạnh cậu ta, còn mẹ tôi cách Thất Thất cả một bức tường bê tông chắc chắn.
Cũng có thể, đó là linh cảm của một người mẹ, giống như có một sợi dây vô hình gắn kết bà với chúng tôi.
Giờ đây, khi sợi dây đó rung lên một lần nữa, mẹ gọi điện cho tôi nói rằng bà mơ thấy Thất Thất gặp chuyện. Bà càng lo lắng hơn khi không gọi được cho Thất Thất. Thất Thất cũng không gọi là cho bà. Điều này nằm trong dự tính của Trần Hi. Theo lời con bé, tôi đưa ra lí do Thất Thất đang tập trung để sáng tạo một mẫu thiết kế. Cậu ta không muốn bị quấy rầy nên tạm thời cắt liên lạc. Việc này trong quá khứ đã từng xảy ra nên mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi không thể nói chuyện của Thất Thất cho bà lúc này được. Tôi không thể mở lời. Tôi biết rõ đây chỉ là chuyện một sớm một chiều, nhưng tôi hi vọng rằng, một ngày cũng được, hai ngày cũng được. Mẹ tôi cần hạnh phúc khi nghĩ đến Thất Thất. Bà ấy làm sao đón nhận được sự thật này? Không phải là tôi, mẹ tôi mới là người đau khổ nhất.
Buổi tối ngày hôm qua, Thất Thất có xem được đoạn video đăng tải trên mạng. Tại nơi người đàn ông đánh Vy Vy cách bệnh viện Thành phố chưa đầy ba trăm mét. Thất Thất chạy một mạch đến bệnh viện vì nghĩ Vy Vy sẽ được đưa vào trong đó. Hai người gặp nhau, nhưng Vy Vy lại tát cậu ấy một cái. Lúc đó Thất Thất mới biết người đàn ông kia lại chính là chồng của Vy Vy. Nhìn Vy Vy bước tập tễnh với những vết thương, Thất Thất nói cậu ta sẽ giết chết thằng khốn nạn đó.
Thất Thất lặng lẽ bám theo Vy Vy để biết địa chỉ của cô ấy. Trong ngôi nhà chỉ có bóng đen của Vy Vy hiện lên qua rèm cửa. Thất Thất biết người đàn ông kia chưa trở về. Cậu ta đứng chờ trước ngã tư con hẻm, trên tay cầm một thanh gỗ nhặt được ở gần đó.
Mười một giờ đêm, tiếng xe cộ đi lại vẫn ồn ào còn con hẻm thì không có bóng người qua lại. Dưới ánh đèn vàng, Thất Thất thấy người đàn ông đang từ phía xa tiến lại, lừ đừ, chân bước chéo ngang vì say rượu. Người đàn ông cất tiếng chửi thề khi Thất Thất đứng chắn đường đi. Tiếng chửi còn chưa dứt, Thất Thất đã nhảy xồ vào đẩy người đàn ông ngã xuống. Cậu ta dùng thanh gỗ để đánh, người đàn ông thì ra sức chống cự. Vật lộn một hồi lâu, cả đấm, cả đá, Thất Thất bị người đàn ông đánh một cú vào mặt. Thất Thất choáng váng, hai mắt lờ đờ nhìn người đàn ông cầm thanh gỗ loạng choạng bỏ đi.
Thất Thất gượng dậy, cậu ta lần theo vết máu nhỏ giọt đuổi theo người đàn ông. Bước vào con hẻm kế tiếp thì Thất Thất bắt kịp. Cậu ta tiếp tục lao đến giống như một con thú dữ. Lần này Thất Thất đoạt lại được thanh gỗ, người đàn ông thì xuống sức nằm thở hổn hển. Thất Thất tấn công anh ta liên tiếp với những cú đánh. Không nhớ được là bao nhiêu. Khi người đàn ông gục xuống vũng máu đỏ, Thất Thất mới dừng tay. Cậu ta đưa tay kiểm tra thì người đàn ông đã không còn hơi thở. Thất Thất hoảng sợ gọi điện cho tôi rồi ngay sau đó là gọi điện cho cảnh sát.
Đó là tất cả lời khai của Thất Thất với cơ quan điều tra.
Ở bên trong khu tạm giam, sau khi mất mấy phút làm thủ tục, tôi và Trần Hi được đưa đến bên bàn nói chuyện. Tôi là người thân của Thất Thất, còn Trần Hi với vai trò là một luật sư.
Hai cảnh sát đứng hai bên làm nhiệm vụ giám sát.
Một lát sau Thất Thất được đưa ra. Tôi lặng người khi thấy Thất Thất đang khoác trên mình bộ đồ kẻ sọc. Khuôn mặt Thất Thất hốc hác, mái tóc rối xù, những đốm râu mọc đen quanh miệng. Mới có một đêm mà Thất Thất như biến thành một con người khác.
"Tớ sẽ làm sườn xào chua ngọt cho cậu."
Tôi mở lời mà thấy cổ họng mắc nghẹn. Thất Thất cười buồn lắc đầu đầy chua chát:
"Tớ rất thèm. Chỉ tiếc là, tớ không còn cơ hội để được thưởng thức nó nữa rồi."
Sườn xào chua ngọt là món ăn yêu thích nhất của Thất Thất. Và cũng là của tôi. Chúng tôi vẫn luôn tranh giành nhau từng miếng trong suốt những năm tháng thơ ấu. Miếng nào to, miếng nào nhỏ. Miếng nào nhiều thịt, miếng nào nhiều xương cũng trở thành vấn đề để chúng tôi cân đo đong đếm. Thất Thất thở một tiếng dài nhìn tôi và Trần Hi nói:
"Tam Lục à. Tớ đã phạm một lỗi lầm không thể tha thứ. Một phút bồng bột đã để lại những hậu quả không chỉ cho riêng mình tớ nữa. Những người yêu thương tớ, tớ đã làm gì để đáp lại họ đây? Tớ đã gây nên chuyện gì thế này? Tam Lục."
Thất Thất đưa hai bàn tay đang run rẩy của mình lên. Đôi bàn tay mang niềm tự hào, dựng lên biết bao những bản thiết kế giờ đây lại trở thành một nỗi xấu hổ, một sự căm hận trong đôi mắt của chính người nghệ sĩ. Tôi biết một lời nói không thay đổi được nhiều điều nhưng ít ra sẽ làm cậu ta nhẹ nhõm được thêm một chút. Tôi đáp:
"Anh ấy đã qua cơn nguy hiểm."
"Ơn Chúa", Thất Thất làm dấu cầu nguyện, "như vậy thì tội nghiệp của tớ cũng sẽ bớt được phần nào."
"Tớ tin cậu không cố ý. Sẽ không ai trách cậu đâu."
Vừa nói tôi vừa nhìn Trần Hi. Con bé cũng gật đầu. Đôi mắt day dứt của Thất Thất đã phủ định đi điều đó. Cậu ta nói:
"Đừng an ủi tớ Tam Lục à. Tớ biết rõ bản thân tớ đã làm gì. Ngay lúc này đây, tớ chỉ cầu xin cậu một điều. Tam Lục, cậu sẽ không từ chối yêu cầu của tớ phải không? Tam Lục, Trần Hi. Cả hai người phải hứa với tớ. Nhất định phải thay tớ chăm sóc ba mẹ. Tớ có lỗi với họ. Tớ là đứa con bất hiếu. Cả cuộc đời tớ chỉ mang đến cho họ những lo lắng và đau khổ. Tam Lục, tớ cầu xin cậu."
"Nhìn tớ, nhìn tớ đi", tôi nói, "tớ hứa với cậu. Tớ hứa với cậu."
Thất Thất ghì chặt lấy tôi nức nở:
"Tha lỗi cho tớ. Cầu xin mẹ tha lỗi cho tớ. Cầu xin mẹ đừng buồn vì tớ. Cầu xin mẹ đừng khóc vì tớ."
Đôi vai cậu ta cứ vậy mà run lên. Trần Hi ôm mặt chạy ra ngoài. Thế giới này sao thật lắm những trớ trêu, nghiệt ngã. Tại sao những điều bất hạnh vẫn cứ luôn đi theo một người bất hạnh? Tôi không có quyền lựa chọn cho riêng mình. Tôi ước gì tôi có thể lựa chọn. Vì nếu được, tôi sẽ ước Thất Thất chưa từng xem đoạn video đó, tôi sẽ ước Thất Thất chưa từng nặng lòng với thứ gọi là tình cảm kia. Tôi ước gì Vy Vy chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của Thất Thất.
Tình yêu ơi tình yêu.
Rốt cuộc mi là cái gì? Mi cho con người ta hạnh phúc, cho họ cái cảm giác như đang phiêu du giữa Thiên đường. Mi khiến người ta u mê và ngu ngốc, khiến họ mù quáng với lí trí để phải ôm một nỗi hối hận muộn màng cùng nỗi đau giằng xé.
Mi là thứ liên kết mọi người. Mi cũng là thứ chia cắt mọi người.
Mi là khởi nguồn, rồi cũng chính mi là kết thúc.
Mi vẫn mãi là bí ẩn. Mi vẫn mãi là một câu hỏi. Chính mi cũng không thể trả lời được. Mi là gì đây?
Lòng tôi nặng trĩu dù gió vẫn thổi đều bên tai. Bản chất tiến hóa của con người là thay đổi để thích nghi với hoàn cảnh. Một vết thương sẽ được thời gian chữa lành, nhiều vết thương cũng sẽ được thời gian chữa lành. Có phải vậy không? Tôi hỏi Trần Hi bằng một giọng lạc lõng:
"Hình phạt cho tội trạng này là bao nhiêu?"
"Tội cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại đến sức khoẻ người khác mà tỉ lệ tổn thương cơ thể từ 11% đến 30% theo khoản 1, điều 134 Bộ luật hình sự 2015 sẽ bị phạt cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm. Khung hình phạt tăng nặng, phạt tù từ hai năm đến sáu năm trong trường hợp phạm tội có vũ khí nguy hiểm, tính chất côn đồ. Trường hợp của anh Thất Thất, nếu người đàn ông kia tỉnh lại, anh ấy có thể lãnh án đến chín năm tù giam."
Chín năm, tôi cười trong hơi thở hồng hộc. Một đời người có được mấy năm tuổi trẻ và nhiệt huyết? Chín năm đó Thất Thất à. Tớ phải làm gì để ba mẹ vượt qua được chín năm này bây giờ Thất Thất ơi? Tên khốn nạn ích kỉ. Tên xấu xa nhà cậu chỉ biết gây chuyện rồi phó mặc lại cho tớ như thế này. Đến khi nào thì cậu mới không để tớ phải lo lắng nữa đây?
"Em là luật sư cơ mà", tôi túm lấy cổ áo Trần Hi nói, "em cho anh thấy một chút tác dụng của em đi. Em nghĩ cách cứu cậu ấy đi. Em giỏi lắm mà, em đưa cậu ấy về nhà đi."
"Em không từ bỏ."
Trần Hi nhìn tôi trả lời. Tôi lắc đầu buông Trần Hi ra trút cái sự bất lực lên bức tường gạch đỏ. Trách được ai? Đổ lỗi được cho ai? Sự thật vẫn cứ luôn là tàn nhẫn.
"Tam Lục", Trần Hi đến gần tôi thì thầm, "đừng bỏ cuộc. Cho dù chỉ là một tia sáng mong manh, chúng ta cũng không được bỏ cuộc."
Đúng rồi.
Cậu ấy cần tôi.
Đi ngược lại sự thật cũng được, tìm một hiện thực khác song song với sự thật cũng được.
Tôi tuyệt đối không được bỏ cuộc.
Nếu tôi bỏ cuộc, Thất Thất sẽ không còn hi vọng nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT