Tống Chi đang định nói nốt nhưng lại thôi, không biết vì sao nhìn Chu Gia Thụ, chị ta lại không nói nên lời.
Thế rồi, tôi nghe được tiếng lòng của Tống Chi, "Mình và Chu Gia Thụ rõ ràng giống nhau, sao bây giờ cậu ấy lại thay đổi như thế?"
Về phần mình, tôi chưa hiểu động cơ hiện tại của Chu Gia Thụ cho lắm, có lẽ là bọn họ đổi cách chăng...
"Chẳng phải cậu cũng từng làm những chuyện này sao?", tôi chậm rãi cất lời.
Còn nhớ ngày tôi đội mưa chạy đi mua cà phê cho Chu Gia Thụ, cậu ta chỉ liếc nhìn ly cà phê một cái rồi nói, "Tống Tri Vi, cà phê nguội rồi."
Chắc chắn cậu ta vẫn còn nhớ.
Bầu không khí càng yên tĩnh, không ai dám nói gì.
Không lâu sau đó, tôi thấy cổ mình hơi lạnh, một bàn tay nhẹ nhàng kéo tôi về sau.
"Hai ngày nay tôi không gặp cậu, thì ra là thành chân chạy vặt cho người ta."
Trình Trì vừa nói vừa nhìn xung quanh, sắc mặt ai cũng tái mét.
"Các người có tư cách sao?"
11.
Trình Trì bắt cả nhóm chạy bộ, không ai dám hó hé gì cả, ngoan ngoãn làm theo.
Tống Chi cũng không phải ngoại lệ, tất cả cùng chạy quanh sân trường dưới cái nắng như thiêu đốt.
"Trình Trì."
Cậu quay đầu lại, sự tức giận lúc nãy dường như đã tan biến.
"Lần sau đừng làm thế.", tôi khẽ nói, "Sẽ ảnh hưởng không tốt tới cậu."
Không phải là tôi cảm thấy có lỗi với đám người kia nhưng vi ph.ạm k.ỷ l.uật của trường thì chắc chắn sẽ có tác dụng phụ.
Vậy mà cậu lại chống cằm, sát lại gần tôi, gần đến mức tôi có thể nhìn được hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cậu.
"Đã không?"
"Đã."
Cậu mím môi, nhịn cười, gõ tay vào trán tôi, "Vậy là ảnh hưởng tốt rồi."
12.
Từ khi Trình Trì ra tay, Tống Chi không dám làm càn nữa, cũng không dám cáo trạng.
Chu Gia Thụ thì có lẽ bị câu nói của tôi ch.ọc đ.iên nên không làm phiền tôi nữa.
Nhưng thi thoảng tôi vẫn bắt gặp đôi thanh mai trúc mã này đi cùng nhau, Tống Chi giây trước còn nói nói cười cười với Chu Gia Thụ, giây sau đã liếc ngang liếc dọc về phía tôi.
Thật sự rất có thiên phú diễn xuất mà...
Có điều Chu Gia Thụ không đối tốt với Tống Chi như tôi vẫn nghĩ, chỉ là tôi và cậu không có chút liên quan nào nữa rồi.
Việc duy nhất tôi cần làm bây giờ là học tập thật tốt.
Trước kia kết quả học tập của tôi không quá nổi trội nhưng những ngày nằm trên giường bệnh tôi vẫn hay ôn lại bài vở, hy vọng một ngày nào đó có thể tham gia kì thi tốt nghiệp.
Vì vậy lần này tôi cũng rất mong chờ thứ hạng của mình.
"Tống Chi, cậu xếp thứ 29 toàn khoá này, siêu thật đấy."
Còn có thể không siêu được ư, Tống gia đã mời đến biết bao gia sư phụ đạo mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT