Bảy Năm Ấy, Anh Đợi Em

Phần 2


1 năm


Tôi cũng rất muốn biết!

2
Tô Cẩm Thần cố nén cơn giận: “Cô ấy không phải bà chủ, nếu lần sau em còn giúp người ngoài nữa thì nghỉ việc luôn đi.”

Như sét đánh giữa trời quang.

Tôi làm việc trong công ty suốt bảy năm trời.

Từ một thư ký như tờ giấy trắng cho đến khi leo lên vị trí như hiện tại, đi cùng anh từ lúc anh chẳng có gì trong tay đến khi anh trở thành một người làm việc nói một là một hai là hai như hiện tại, không có công lao thì cũng có khổ lao.

Nhưng không ngờ vì vợ sắp cưới của mình anh lại muốn sa thải tôi.

Anh không biết Lý Mộc Nhi dữ dằn thế nào sao?

Hệt như con Chihuahua nhìn tôi rồi sủa không ngừng ngay lần đầu tiên gặp nhau vậy.

Nếu bị đuổi việc, một đứa lớn tuổi chưa chồng con như tôi biết tìm việc thế nào đây.

Sống mũi tôi cay cay, rút một tờ giấy.

Sắc mặt Tô Cẩm Thần mới dịu đi được đôi chút: “Không có lần sau nữa.”

Anh cầm một chiếc hộp được đóng gói cẩn thận để lên trên bàn, sau đó mệt mỏi hất cằm: “Em ăn đi.”

Không ngờ lại là món tôm hùm nướng của nhà hàng Ý kia.

Tôi nuốt nước miếng, lắc đầu nói: “Dạo này thần sắc em không được tốt, không thể ăn đêm được.”

Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của Tô Cẩm Thần đằng đằng s át khí.

Tôi chỉ đành rưng rưng nước mắt ăn hết phần tôm hùm nướng.

Tư bản chơi chiêu bắt người ta ở lại tăng ca càng lúc càng nhiều.

Hôm sau, sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, Tô Cẩm Thần đã gọi tôi lại.

“Hôn lễ này, em liệu mà làm.”

Tôi đứng hình.

Nhưng ánh mắt của anh không giống như đang nói đùa lắm.

Tôi lúng túng, gượng cười: “Không hay đâu sếp ơi, dù gì đây cũng là việc riêng của sếp mà…”

“Quy mô đám cưới không nhỏ, đến khi đó nhất định sẽ có sự góp mặt của bộ phận quan hệ công chúng.” Tô Cẩm Thần bình tĩnh đẩy gọng kính vàng, biến việc tư thành việc công.

“Đằng gái có ý kiến gì không ạ…”

“Anh chủ chi.” Tô Cẩm Thần nhìn tôi: “Em chủ chì.”

Tôi vẫn muốn từ chối, đôi môi mấp máy nhưng lại không sao nói được thành lời.

Bởi lẽ chức vụ của thư ký thật sự rất mơ hồ.

Bao gồm cả trợ lý cuộc sống cho sếp.

Tô Cẩm Thần chưa đến mức “sếp tổng nhà tôi yếu đuối không thể tự đảm đương” nhưng tôi thấy anh ăn uống thế nào vẫn do một tay tôi lo liệu.

Lúc sửa nhà, anh đang bận ra mắt sản phẩm mới, sau cùng vẫn là tôi tìm người thiết kế rồi giám sát công trình.

Nhưng còn kết hôn, nếu so với những chuyện khác thì tôi vẫn không thích làm lắm.

Chuyện gì thế không biết...

Tôi còn chưa yêu đương hẹn hò bao giờ, giờ lại phải tổ chức đám cưới cho Tô Cẩm Thần và chị gái Chihuahua.

Tôi bận đầu tắt mặt tối, còn Chihuahua thì mặc váy cưới rạng rỡ xuất hiện trước mặt mọi người.

Người ta còn đồn tôi là nhân tình bảy năm của Tô Cẩm Thần.

Nếu thế, hình ảnh của tôi sẽ trở nên nhẫn nhịn chịu đựng biết mấy.

Tô Cẩm Thần lại chẳng có chút dính líu nào.

Tôi rất bất mãn, nhưng ai bảo tôi chỉ là một đứa làm công ăn lương, thế là tôi miễn cưỡng mở tệp mới ra rồi nói: “Thời gian và ngân sách khoảng bao nhiêu ạ.”

“Thời gian em tự sắp xếp, ngân sách khoảng ba mươi triệu.”

Bàn tay đang lướt trên bàn phím của tôi bỗng dừng lại.

Tôi hoài nghi đôi tai mình có vấn đề.

“Bao nhiêu cơ?”

Tô Cẩm Thần ngồi trên chiếc ghế giám đốc rồi nói: “Ba mươi triệu.”

A!

A a!

A a a a a!

Tôi đứng bật dậy, đi hai bước, run rẩy cầm chén trà lên uống hòng giấu đi cảm xúc kích động trong lòng mình, sau đó lại quay lại chỗ sô pha.

Ba mươi triệu!

Do tôi toàn quyền phụ trách!

Tôi chưa bao giờ đảm nhận một dự án lớn đến thế.

Đám cưới này, từng khâu từng khâu, có bao nhiêu mục.

Làm từng cái từng cái một, tôi có thể bòn rút được bao nhiêu nhỉ.

Diệp Thấm à, những ngày tốt đẹp đang đợi mày phía sau đấy.

“Kết hôn, phải nhanh chóng kết hôn, càng nhanh càng tốt.” Mười ngón tay của tôi lướt nhanh trên bàn phím máy tính để viết kế hoạch: “Sếp Tô, em đảm bảo anh sẽ nở mày nở mặt trong ngày trọng đại của mình.”

Tôi bị Tô Cẩm Thần túm cổ ném khỏi phòng làm việc.

Trước khi đi anh còn quắc mắc nhìn tôi rồi tặng cho tôi một chữ biến.

Không quan trọng.

Bây giờ anh là người gần gũi với tôi nhất trên thế gian này.

Anh là bố ruột của tôi.

Dù anh có muốn kết hôn với Lý Mộc Nhi thì có sao?

Diệp Thấm tôi bằng lòng chấp nhận người mẹ này.

Gì mà tam giác trái ngang, trận chiến đẫm m.á.u, đều không tồn tại, ba chúng tôi là một gia đình hạnh phúc.

Lúc tôi đang ngồi trong văn phòng viết kế hoạch đám cưới thì điện thoại bỗng đổ chuông.

Lý Mộc Nhi gọi điện thoại cho tôi: “Cô ra đây cho tôi!”

“Mẹ ạ.”

“Gì cơ?”

“Được rồi được rồi được rồi, đang đi đây.”

3
Lý Mộc Nhi hẹn tôi ở một quán cà phê cách đó hai con phố.

Lúc tôi đi vào thì bắt gặp ánh mắt sắc lẹm như băng.

Cô ấy khoanh tay, như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

“Chào cô, có chuyện gì không?” Tôi cẩn thận kéo ghế ngồi xuống đối diện cô ấy.

Lý Mộc Nhi ném điện thoại lên bàn cái bộp rồi nói: “Tối qua anh Cẩm Thần bảo anh ấy sẽ không kết hôn với tôi nữa, cô giải thích đi, chuyện này là sao?”

Mọi người trong quán cà phê đều quay sang nhìn hai chúng tôi.

Tôi đứng người khi bị hỏi như thế.

Tô Cẩm Thần không kết hôn với cô nữa, chẳng phải cô nên đi hỏi anh ấy sao?

Liên quan gì đến tôi?

Tôi biết giải thích thế nào?

Cô ấy nắm lấy cằm tôi kéo tôi đến trước mặt mình.

“Cô đã nói gì với anh ấy phải không? Giả vờ giả vịt sắp xếp cho chúng tôi hẹn hò nhưng trên thực tế lại là ép anh ấy chia tay với tôi!”

Tôi không phải là loại người như thế đâu nhé.

Nhưng bộ móng giả của cô ấy thật sự rất dài.

Tôi vội vàng an ủi cô ấy: “Không có chuyện đó đâu, sáng nay anh ấy còn bảo tôi, muốn bỏ ra ba mươi triệu để cưới cô mà, là ba mươi triệu đó chị gái, chị là người chị duy nhất của tôi.”

Lý Mộc Nhi ngây người.

Tôi vội né cái mặt mình ra, tránh càng xa càng tốt.

Lý Mộc Nhi hoàn hồn: “Thật không? Cô không l ừa tôi chứ?”

“Sao có thể.” Tôi cho cô ấy xem bản kế hoạch mình vừa mới viết xong: “Hôn lễ đang được tiến hành, anh ấy ước gì có thể sớm ngày lấy được cô, tôi cũng rất mong chờ đến ngày ấy.”

Lý Mộc Nhi cảnh giác nói: “Mấy người sẽ không ăn chặn của hồi môn, ch iếm đoạt tài sản của gia đình tôi rồi đá đ ít tôi đấy chứ.”

“Cô bớt đọc truyện đi.” Tôi nói.

Lý Mộc Nhi cười khẩy, khinh thường nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt hiện rõ vẻ tính toán: “Được, nếu đã như thế, cô đi shopping, chọn mua một vài thứ cần dùng lúc đám cưới với tôi.”

Cô ấy đứng dậy, chiếc váy liền thân ôm trọn đường cong chữ S, xách theo chiếc túi Bir.kin, kiêu ngạo đợi tôi.

Đúng là hồng môn yến.

Lý Mộc Nhi dẫn tôi đến cửa hàng Her.mes.

Nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy Lý Mộc Nhi đã mời cô ấy vào trong phòng VIP.

Cô ấy búng tay: “Tôi muốn một bộ trang sức đính hôn.”

Nhân viên cầm catalogue giới thiệu sản phẩm, cung kính đưa cho cô ấy xem.

“Thư ký Diệp, cô ngồi xuống đi.” Lý Mộc Nhi tháo kính râm, miệng nam mô bụng một bồ d ao g ăm vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.

Tôi hơi chột dạ ngồi xuống.

Đám con gái 1688 như chúng tôi khi đi vào Hermes cũng cần phải có dũng khí.

Lý Mộc Nhi để catalogue trước mặt tôi, lật từng trang rồi cho nhận xét: “Thư ký Diệp thấy cái nào được.”

Tôi thật lòng nói: “Đều rất được.”

“Cô xem kỹ đi.” Lý Mộc Nhi mỉa mai: “Dù gì thư ký Diệp cũng đâu mua nổi, muốn nhìn chắc gì đã có cơ hội.”

Tôi không thích nghe mấy lời này: “Tôi có thể lên mạng xem mà.”

Lý Mộc Nhi như gà mắc tóc.

“Lên mạng gõ tý cái gì cũng có, kể cả trang web chính thức của Her.mes. Những người nhiệt tình giàu có khác còn đăng lên dy, xhs chia sẻ với chúng tôi nữa kìa.”

Lý Mộc Nhi tức ói m.á.u nhìn tôi.

Nhìn tôi làm gì.

Cô không biết bây giờ đang là thời đại thông tin à.

Hai chúng tôi ngầm đấu đá, nhân viên thấy thế thì tận dụng cơ hội giới thiệu: “Đây là mẫu mới nhất năm nay, kim cương rất sáng.”

Tôi và Lý Mộc Nhi đều ngậm miệng.

Chụm đầu, nhìn toàn bộ kim cương trong hình gắn từ cổ cho đến rốn, mắt sáng như đèn pha ô tô.

“Bao nhiêu tiền?”

“Giảm giá xong thì còn mười triệu sáu trăm tám mươi nghìn.”

Ánh sáng trong đôi mắt tôi vụt tắt, còn Lý Mộc Nhi thì không.

Lý Mộc Nhi còn dùng chiếc móng giả dài ngoằng của mình chỉ vào trang sách: “Có hàng thật không?”

“Chỉ có một chiếc vòng tay cùng bộ thôi ạ.”

“Cầm ra cho tôi xem thử.”

Lý Mộc Nhi đeo chiếc vòng tay hơn một triệu tệ đứng soi gương dưới ánh đèn, hơn nữa cô ấy còn rất đắc ý nhìn tôi.

Tôi thua rồi.

Thua một cách triệt để.

Má nó, sao kim cương lại sáng đến thế.

Tôi cảm nhận được có một vài phẩm chất tốt đẹp trong cuộc đời mình đều bị h ủy hoại rồi.

Trong ánh sáng tỏa ra từ kim cương, tôi cảm nhận được sự bất lực và nhỏ bé của bản thân.

Có lẽ sự nuối tiếc, nhẫn nhục trên gương mặt tôi quá rõ ràng, Lý Mộc Nhi càng tỏ ra đắc ý hơn, cô ấy tùy tiện chỉ vào đôi giày cao gót bling bling rồi nói: “Tôi thử đôi này.”

Nhân viên cầm đôi giày, ngồi xuống định đeo cho cô ấy.

Lý Mộc Nhi ngồi trên sô pha, vắt chéo chân nói: “Không cần, tôi muốn cô ấy đeo cho tôi.”

Cô ấy nhướng mày nhìn tôi, sự độc ác ánh lên trong ánh mắt: “Thư ký Diệp.”

Cô không sao chứ.

Một cô chiêu như cô ngh iện s ỉ nh ục tôi à?

Cô có thấy tôi giống kẻ thích bị ng ược không?

Tôi mở máy tính, ngồi đó viết bảng dự toán trên excel: “Trả lại đi, chúng ta không mua đôi giày này nữa.”

Lý Mộc Nhi không ngờ tôi lại từ chối: “Cô nói gì cơ?”

“Cô đã tiêu hơn mười triệu để đặt sợi dây chuyền rồi, ngân sách bên tôi không đủ, giày tiết kiệm được thì tiết kiệm, dù gì có váy che đi rồi cũng không ai thấy đâu.”

Lý Mộc Nhi không hiểu: “Cô đang nói gì vậy.”

Tôi nghiêm túc nói: “Ba mươi triệu không phải chỉ riêng một mình cô tiêu, đám cưới còn có cả tiệc rượu, hội trường, trang trí, hoa tươi, nước uống, chỗ ở và chi phí đi lại của khách khứa, với thân phận của hai người thì còn cả một khoản lớn tiền quan hệ xã hội nữa. Thế nên cô xem, chi phí chi tiêu rất eo hẹp, tôi không thể đồng ý cho cô mua đôi giày này được.”

Lý Mộc Nhi đứng bật dậy: “Tôi mua giày đám cưới sao phải cần cô duyệt?”

Tôi nhún vai: “Bởi vì hôn lễ do tôi chịu trách nhiệm.”

Lý Mộc Nhi tức đến nỗi cầm ngay cái túi Her.mes lên đ.ánh tôi.

“Tiền tôi chi đấy.” Tôi hét lên: “Tất cả tiền đều do tôi chi đấy! Cô còn đ.ánh tôi nữa, dây chuyền cũng cắt luôn!”

Lý Mộc Nhi vẫn còn một chút tỉnh táo, cô ấy dừng hành động của mình lại.

Sự tiếc nuối, nhẫn nhịn, căm hận và không cam tâm hiện rõ trên gương mặt.

Tôi vui vẻ nói: “Xin tôi đi~”

Lý Mộc Nhi bỏ lại một câu: “Cô cứ đợi đấy, tôi sẽ mách anh Cẩm Thần.” Sau đó xách túi tức giận bỏ đi.

Tôi uống chén trà nhân viên bưng tới, thử mang đôi giày kia, quả nhiên rất đẹp.

Đợi đến ngày tôi bòn rút được tiền đám cưới của cô, tôi cũng sẽ mua một đôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play