Tô Chi cùng Lục Úc đang tiếp cận khách hàng để hỏi thăm những chuyện về nghề nghiệp khi làm bồi bàn, không để ý đến Tô Quân Bạch đã đi xuống, cũng không nhìn thấy ánh mắt hừng hực sát khí của anh.

Cho đến khi có một bàn tay chen vào ở giữa, bọn họ mới quay đầu lại nhìn.

“Anh, anh cười xong rồi.”

Tô Quân Bạch: "...”

Em gái, anh là đang thi đấu đấy! Anh còn đoạt giải cơ!

“Anh là đang thi đấu nghiêm túc, đây là phần thưởng anh được hạng nhất, đều cho em.”

Anh đẩy Lục Úc ra, đứng bên cạnh Tô Chi, giọng điệu vô cùng tự hào.

Tô Chi hơi chết lặng: "Anh được hạng nhất? Anh thật sự giỏi đấy.”

Mặc dù sức lực của anh hai không lớn, nhưng mà anh cười rất lâu, vậy mà thật sự lấy được hạng nhất, anh thật sự rất giỏi!

“Đúng vậy, anh rõ ràng quá giỏi.” Tô Quân Bạch vỗ ngực, liếc Lục Úc một cái: "Dù sao cũng mạnh hơn một số người nhiều, ai đó không dám tham gia cơ.”

Lần đầu tiên nhận được lời khen của em gái, anh cảm thấy cả thế giới đều tươi đẹp.

Tô Chi: "... Rất tốt.”

Có lẽ cô biết rõ người nào đó anh hai ám chỉ là ai? Trừ Lục Úc ra còn có thể có ai đây?

Lục Úc: "...”

Anh đã nằm không cũng trúng đạn rất nhiều rồi, gần đây Tô Quân Bạch nóng trong người có phải không?

Lục Úc: "Ai đó cũng chỉ làm một số thứ hoa hoè hoa sói, rốt cuộc đến cả cái vali cũng không xách được.”

Sau khi anh nói xong, nhìn về phía Tô Chi: "Anh đi bưng bát đĩa trước.”

Tô Chi: "... Được.”

Cô cảm thấy hơi thở mãnh liệt trên người anh hai, sắp muốn nổ tung rồi.

Tô Quân Bạch thực sự sắp nổ rồi, Lục Úc đúng là người mà anh ghét nhất thế giới, không gì so sánh được.

Một lát sau tìm một thời điểm nhất định phải dặn dò em gái cẩn thận, tuyệt đối phải tránh xa Lục Úc một chút, anh ta thật sự không phải là người tốt!

Tô Chi lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: "Anh, anh muốn nghỉ ngơi một lát, hay là làm việc luôn.”

Suy cho cùng cười thả cửa không dứt cũng là chuyện rất mệt, hơn nữa cổ họng còn sẽ khó chịu.

“Làm việc nhé.” Tô Quân Bạch lấy cái đĩa thức ăn ở trên tay của cô qua: "Chi Chi, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi bưng bát đĩa cho.”

Công việc nặng nhọc này làm sao có thể để em gái làm được? Nhất định phải để anh đi, em gái chỉ cần tập trung chơi là được!

“Cùng đi đi.”

Tô Chi chưa bao giờ thấy anh hai làm việc, mặc dù làm bồi bàn rất đơn giản, nhưng cũng phải cẩn thận, ngộ nhỡ đổ nhào còn phải đền tiền, tiền lương một ngày cũng không đủ để đền.

Khi hai người bước vào, Lục Úc vừa mới đem cái đĩa từ phòng bếp đi ra, liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không ưa ai.

Bình luận.

“Ha ha, vì tranh giành công việc bồi bàn mà hai đại lưu lượng sắp đánh nhau đến nơi rồi.”

“Cứu mạng! Bây giờ làm bồi bàn cũng cạnh tranh như vậy sao?”

“Hai người này đúng là đối thủ, ánh mắt nhìn nhau ghét bỏ vô cùng.”

“Có chút mong chờ cảnh tượng bọn họ sống chung hài hoà, không biết sẽ như thế nào?”

“Lầu trên, bạn thật sự dám nghĩ? Cả đời cũng không thể được nhỉ?”

...

Những khách mời khác từ trên lầu đi xuống, phát hiện công việc bồi bàn mà gần đây bọn họ muốn tranh giành đã bị ba người Tô Chi làm rồi.

Miêu Hoạ Hoạ vô cùng hối hận: "Sớm biết tôi sẽ không tham gia cuộc thi rồi, tôi nên đi làm bồi bàn.”

Cười lớn của cô ta không có khả năng kéo dài được lâu, không nên tham gia vào cuộc vui.

Miêu Văn Quân lên tiếng nói: "Không sao, chúng ta tìm công việc khác.”

Bà ấy lấy ra bảng công việc mà tổ chương trình đưa cho, xem từng cái một, phát hiện không có mấy công việc dễ làm, lương cao thì việc khó làm, lương thấp thì việc cũng như vậy.

“Nếu không chúng ta phát tờ rơi.”

Phát tờ rơi một ngày có 100 trăm tệ, nhưng có yêu cầu khối lượng công việc, phải phát hết 1000 tờ.

Miêu Hoạ Hoạ khổ tâm: "Phát tờ rơi không dễ làm lắm, mà khối lượng cũng quá nhiều.”

Chưa hoàn thành công việc thì không có tiền, tương đương với bọn cô làm không công.

Quả nhiên công việc ngon vẫn là tự mình tìm, dù cho không hoàn thành nhiệm vụ cũng có khả năng có một đãi ngộ tốt, ít nhất không phải là không trả tiền.

Bên cạnh, Điền An An đang bàn bạc cùng Thi Bách Thuỷ đi đâu tìm công việc, thì nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn cô.

“Chúng ta thử bán trái cây xem, cắm hoa hoặc làm thu ngân.”

Không tốn sức lực gì, hơn nữa thời gian cũng không dài, tiền lương cũng ở mức bình thường.

“Cắm hoa vẫn có thể cân nhắc.” Miêu hoạ Hoạ biết cắm hoa: "Chờ chút, mặt sau này còn có đánh dấu, tổn hại một cánh hoa, bồi thường bằng giá gốc.”

Hoa bây giờ đắt như vậy, bồi thường bằng giá gốc thì tiền lương một ngày của bọn cô cũng không đủ đền?!

Quả nhiên công việc mà tổ chương trình sắp xếp không dễ hoàn thành như thế, vừa bẫy lại vừa kẹt xỉ.

“Lại tìm công việc khác thử xem?”

Điền An An mặc kệ bọn họ, bàn bạc với Thi Bách Thuỷ: "Chú, hay là chúng ta làm đồ nướng, tiền lương này vẫn được.”

Lúc không ghi hình, cô ta rảnh rỗi học nướng thịt, còn đặc biệt tìm thầy dạy học, đã học được rồi.

Cô ta còn nhớ lúc ghi hình tập đầu tiên, cô ta học nướng thịt cho Tô Chi ăn, biểu cảm của cô ghét bỏ.

Việc nướng thịt đơn giản như vậy, cô ta chắc chắn sẽ không để thua Tô Chi.

“Chú không biết rành làm thịt nướng, chúng ta chia ra làm việc.” Ngón tay của Thi Bách Thuỷ chỉ vào chỗ sửa xe: "Tiền lương sửa xe cũng cao, vừa khéo chú cũng biết một chút, chú đi sửa xe.”

Điền An An muốn làm thịt nướng cùng anh ta, suy cho cùng cảnh quay của hai người thì lưu lượng cũng tốt hơn cảnh quay của một mình cô ta.

“Chú, sửa xe vất vả quá, chú có thể không?”

“Không cần lo lắng, chú sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Thi Bách Thuỷ dặn dò cô ta: "Cháu cũng đừng để mệt quá, sau khi công việc kết thúc, chúng ta tụ họp ở đây.”

Điều An An chỉ đành gật đầu: "Vâng, vậy chú chú ý an toàn.”

Cô ta lại đi dò hỏi An Lan Giai và An Nguyệt Nguyệt: "Thầy An và Nguyệt Nguyệt chuẩn bị làm việc gì vậy? Cần giúp đỡ không?”

An Lan Giai cũng đang cầm tờ đơn để xem: "Tôi biết chút kỹ thuật chụp ảnh, có thể thử công việc của nhiếp ảnh gia, Nguyệt Nguyệt có thể đi theo tôi.”

An Nguyệt Nguyệt đứng ở bên cạnh nhìn, thực ra cô ấy có chuyện muốn làm, không muốn ở cùng với An Lan Giai.

Điền An An cười cười: "Có thể, có điều Nguyệt Nguyệt biết chụp ảnh không? Nếu đi theo thầy An hình như cũng không có tiền lương.”

An Lan Giai ngẩng đầu nhìn, sau đó cười cười: "Như vậy sao? Không sao đâu, Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, tôi có thể kiếm tiền nuôi nó.”

An Nguyệt Nguyệt không phản bác, phối hợp kéo kéo khoé miệng, tiếp theo hơi cúi đầu xuống.

“Thầy An thật tốt với Nguyệt Nguyệt, chú đúng là một người bố tốt.” Điền An An mỉm cười khen ngợi: "Chỉ là tình hình này bây giờ thầy An có thể buông tay thử xem, tôi đưa Nguyệt Nguyệt đi làm việc, tôi có thể chăm sóc cô ấy.”

Tính tình của An Nguyệt Nguyệt trầm lắng, là một đối tượng dốc bầu tâm sự.

Nhưng An Nguyệt Nguyệt bởi vì lời nói của cô ta liền ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra chút mong đợi, cho dù làm công việc gì, cô ấy đều muốn thử một lần.

Thi Bách Thuỷ cũng lên tiếng: "Anh Lan, An An nói đúng đấy, Nguyệt Nguyệt cũng không còn bé nữa, để cô ấy theo An An cùng làm việc, còn có thể chia sẻ với anh chút.”

Hai người đều nói như vậy, An Lan Giai cũng không tiện từ chối, ông ta nghiêng đầu, mỉm cười hỏi An Nguyệt Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, con muốn làm việc cùng An An không?”

An Nguyệt Nguyệt bắt gặp ánh mắt của ông ta, ngón tay bất giác nắm lấy vạt áo.

Cô ấy muốn đi.

Nhưng mà cô ấy không biết làm thịt nướng, cũng chắc chắn không đi được.

“Con...”

“Nguyệt Nguyệt, cô đừng phân vân nữa, đi làm việc cùng với tôi, làm thịt nướng rất đơn giản, tôi có thể dạy cho cô.” Điền An An đi qua nắm lấy cánh tay cô ấy, âm thanh nhẹ nhàng: "Cô thông minh như vậy, chắc chắn rất nhanh có thể học được.”

“...”

An Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ ở gần với người khác như vậy, có chút không được tự nhiên, nhưng mà cô ấy không biết cách từ chối người khác, đành phải căng cứng cơ thể.

Đối với lời mời thân thiện của Điền An An, cô ấy rất muốn đồng ý, nhưng bố sẽ để cô ấy đi sao?

“Con... Con muốn đi...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play