Dựa vào anh hai là không được, trắng cũng có thể nói thành đen.
Tô Chi mỉm cười với cô bé: "Chị là con gái, em có thể gọi chị là chị.”
Cô thường xuyên bị người khác nhận nhầm giới tính, có lúc lười giải thích, tất cả tùy theo tâm trạng.
Cô bé mở to đôi mắt mê muội: "Hả? Chị?”
Tô Chi lên tiếng: "Ừ, chào em, em sống ở đây à?”
Cô bé bối rối gật đầu, còn chưa hoàn toàn tiếp nhận việc anh chàng đẹp trai biến thành chị gái xinh đẹp.
Tô Chi nói tiếp: "Chị có thể hỏi em một chuyện không?”
Giọng của cô rất nhẹ, ngũ quan tinh xảo rất xinh đẹp, cô bé nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, gật đầu một cách chậm rãi: "Có thể, chị muốn hỏi chuyện gì? Em biết thì sẽ nói cho chị.”
Người quay phim quay toàn bộ quá trình, nghe họ nói chuyện, cảm thán, quả nhiên là thế giới của nhìn mặt, cho dù là nam hay nữ thì có dáng dấp xinh đẹp là được.
“Cảm ơn.” Tô Chi hỏi cô bé: "Em có biết giá bán của hải sản ở chợ hải sản này không?”
Bán buôn cho nhà buôn, phải biết giá bán ra ở đây, khoảng bao nhiêu tiền, mới có thể điều chỉnh cho hợp lý.
“Biết ạ, nhà em bán mấy thứ này, em đều có thể đọc thuộc lòng giá cả.” Cô bé cảm thấy vui vì có thể giúp cô.
Cô bé báo liên tiếp giá của hải sản, còn rất tự hào nói: "Em còn biết giá của nhà khác, đều là đồ giống nhau, có một số người bán cực kỳ đắt, hải sản nhà em rất rẻ, các chị muốn mua hải sản ạ?”
Cô bé càng vui mừng hơn, nếu họ muốn mua hải sản, cô bé chắc chắn phải để cho họ giá rẻ, ai bảo họ rất đẹp.
Tô Chi lắc đầu: "Các chị không mua, các chị bán, nhà em có mua không?”
Cô bé lại bối rối: "Dạ?”
*
Khi những người khác còn chưa tìm được cách, Tô Chi và Tô Quân Bạch đã đi theo cô bé tới cửa hàng nhà cô ấy.
Mặt tiền cửa hàng hải sản nhà cô bé không nhỏ, bán rất nhiều loại, cơ bản nhất là cá tôm cua, còn có bạch tuộc, rùa biển v.v.
Không cần Tô Chi mở lời, cô bé đã giải thích mục đích đến đây cho bố mình.
Bố cô bé hỏi: "Các cô có bao nhiêu hải sản? Bắt vào lúc nào?”
“Khoảng một trăm ký, hôm nay vừa mới nhặt.” Tô Chi kéo hàng qua cho anh ta xem: "Đều rất tươi, anh có thể nhìn xem.”
Người đàn ông mở túi lấy một con cua ra, soi dưới ánh đèn xem xét, gật đầu: "Cũng không tệ lắm.”
Anh ta lại nhìn cá tôm, cũng là đồ tươi, đều rất được.
Anh ta báo ra ba chữ số, phân biệt giá thu mua của cá tôm cua: "Nếu cô muốn bán thì chính là cái giá này.”
Giá thu mua của anh ta báo không chỉ chênh lệch gấp đôi giá bán ra mà cô bé nói, cái giá bán buôn này cũng quá rẻ.
Không đợi Tô Chi nói, cô bé lên tiếng trước: "Bố, bố đưa giá thấp quá vậy, chúng ta không thể bắt nạt người nơi khác.”
Bố cô bé: "…”
Anh ta giả vờ ho một tiếng: "Cái giá này đã rất hợp lý rồi.”
Chỉ chiếm một chút lợi ích mà thôi.
Lúc này mẹ cô bé cũng đi ra, sau khi biết được mục đích của họ, vô cùng vui vẻ mời họ vào ngồi.
Hơn nữa còn cho họ một cái giá thu mua cao hơn: "Cậu có thể ký tên cho tôi không?”
Cô ấy nói với Tô Quân Bạch, em gái của cô ấy là fan hâm mộ Tô Quân Bạch, có chuyện hay không đều nhắc đến cái tên này ở bên tai cô ấy suốt, còn cho cô xem ảnh, dĩ nhiên cô biết.
“Có thể.” Tô Quân Bạch gật đầu, gặp được fan hâm mộ tìm anh ký tên, anh cũng vui mừng, chỉ cần đừng là loại fan cuồng, thì tất cả đều dễ bàn.
Mẹ cô bé lại nói tiếp: "Cậu có thể thêm một câu ở phía sau, chăm chỉ học hành, ngày ngày hướng về phía trước không?”
Em gái cô hiện giờ là học sinh cấp ba, tâm trí không tập trung vào học hành, thích xem những tin đồn.
Nếu như để thần tượng mà con bé sùng bái cổ vũ nó, hy vọng có thể chấn chỉnh lại thái độ học tập của con bé.
Thêm mấy chữ mà thôi, chuyện vô cùng đơn giản, Tô Quân Bạch thỏa mãn yêu cầu của cô ấy, còn vẽ một cái mặt cười ở phía sau.
Sau khi ký tên, bầu không khí giữa mấy người càng tốt hơn, chủ yếu là mẹ cô bé và cô bé vô cùng nhiệt tình, còn mời họ uống trà.
Còn lấy bánh ngọt cho họ, cuối cùng mua hải sản của họ với một cái giá thu mua công bằng hợp lý.
Giá của mẹ cô bé còn cao hơn một chút so với định giá của tổ chương trình, Tô Chi dựa theo định giá của tổ chương trình để tính ra bao nhiêu tiền, rồi bản thân nhận lấy.
Còn có thể lấy được một chút phần trăm tổng giá tiền, tính gộp hai cái giá, quỹ đen của Tô Chi lại lớn hơn một chút.
Lúc rời đi, Tô Chi mua trọn bộ bài thi lớp sáu tặng cho cô bé: "Tặng cho em một món quà, sau này phải chăm chỉ học tập nhé.”
Món quà được đóng gói cực kỳ đẹp, cô bé rất vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn anh trai, chị gái! Em sẽ học tập chăm chỉ! Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Tô Chi vẫy tay, cùng anh hai rời khỏi cửa hàng hải sản.
Tô Quân Bạch huých cô: "Anh đang nghĩ, tặng nguyên bộ bài thi cho người ta làm quà, có phải không thích hợp lắm hay không?”
Còn hơi lấy oán trả ơn, suy cho cùng họ bán hải sản nhanh như thế, cũng là do sự giúp đỡ của cô bé, không biết cô bé mở hộp quà ra, nhìn thấy nguyên bộ bài thi thì có khóc không.
Ôi, đáng thương.
“Quả thực hơi không thích hợp.” Tô Chi nghĩ ngợi rồi nói: "Nguyên bộ bài thi quá ít, em nên lấy bài thi của một học kỳ.”
Cô đang suy nghĩ xem có nên quay lại không.
Tô Quân Bạch: "…”
Mạch não của em gái thật sự không giống người khác.
Nếu như em đưa cho cô bé bài thi của một học kỳ, cô bé phải khóc ngất.
Thấy em gái muốn quay trở lại, anh kéo cô chạy nhanh, quay lại chẳng phải sẽ bị mắng sao?
Tô Chi không cảm thấy không thích hợp, quà tặng mà cô nhận được từ nhỏ đến lớn, chín mươi phần trăm trở lên đều là bài thi.
Cô rất vui khi nhận được bài thi, mặc dù luyện đề thi rất khổ, nhưng lúc giải ra đáp án rất sảng khoái, tại sao không ai thích trải nghiệm loại cảm giác sảng khoái này chứ?
Chỉ có học bá thích trải nghiệm loại cảm giác sảng khoái này, Tô Quân Bạch học cho có thì vẫn nên miễn đi, nghĩ đến quyển câu hỏi sai của em gái, khó như thế, anh muốn vả miệng mình, nhiều chuyện để làm gì.
Mưa bình luận.
“Ha ha ha, cô bé quá thảm, nhận được món quà quý giá như vậy, mở ra nhìn thấy bài thi thì không biết có khóc hay không?”
“Má ơi, Tô Chi là ma quỷ sao? Vậy mà tặng bài thi cho người ta làm quà.”
“Mị cũng muốn quà của Chi Chi, mặc kệ là thứ gì!”
…
Tô Chi chia tiền bán hải sản và tiền của tổ chương trình ra, cô lấy được một phần nhỏ, tổ chương trình thật sự rất bịp bợm.
Họ là nhóm đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ bán hàng, nhóm thứ hai là Lục Úc và Lục Vũ Điểm, bọn họ còn chưa nhặt được một trăm cân, tiền chia vào tay bọn họ, còn phải chia tiếp cho tổ chương trình.
Chỉ có thể giữ lại một phần nhỏ, Tô Quân Bạch trông thấy, cười trên nỗi đau của người khác đến nỗi không dừng được.
Lục Úc cũng có ngày hôm nay, thật là đáng đời, cá nhặt được của cả một ngày, đã phí công nhặt, ha ha ha.
“Lục Úc, cậu không được rồi, một sinh viên thể thao thậm chí còn không bằng đứa trẻ mười ba tuổi, cậu phí công rèn luyện thể thao rồi.”
Lục Úc: "… Muốn đấu một chút không?”
Cái tên này thật ngứa mồm, không biết người đi theo cậu ta có thể chịu nổi cậu ta hay không.
Ánh mắt của anh nhìn về phía Tô Chi mang theo vẻ đáng thương.
Tô Chi: "…”
Gì vậy, tại sao lại là ánh mắt này?
Tô Quân Bạch cũng chỉ ngứa mồm, động thủ đánh nhau thật thì cũng không phải là đối thủ của Lục Úc, Lục Úc thô lỗ kia có thể đánh ngã anh bằng một đấm, anh sẽ không đi lên chịu đòn đâu.
Đánh thua là việc nhỏ, mất mặt trước mặt em gái mới là chuyện lớn!
Các nhóm khách mời khác cũng lần lượt hoàn thành nhiệm vụ bán hải sản rồi quay về, sau khi chia cho tổ chương trình, tiền vào trong tay họ chẳng còn là bao.
Tổ chương trình lại bịp bợm như thế, họ hoàn toàn không giữ được tiền, ngày mai lại phải tiếp tục bắt đầu nhiệm vụ kiếm tiền mới.
Trước khi đến ngày mai, họ phải giải quyết vấn đề cơm tối.
Ăn gì?
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Chi, nhớ đến canh hải sản mà cô chuẩn bị làm.
Vì thế lúc mọi người quay về nhà, Tô Chi và Tô Quân Bạch đi vào tứ hợp viện, các khách mời khác cũng đi theo.
Bạch Lộ vô cùng nhiệt tình nói: "Chi Chi, tôi sẽ rửa rau, tôi giúp cô một tay.”
Nói xong thì cô ta đi vào cửa.
Miêu Họa Họa và Miêu Văn Quân cũng đi tới: "Bọn chị sẽ quét dọn vệ sinh.” Rồi cũng đi vào tứ hợp viện.
Lục Vũ Điểm cũng thèm hải sản, cậu ta từng ăn đồ nướng Tô Chi làm, rất thích, nấu canh hải sản chắc chắn cũng rất ngon.
Nhưng mà anh của cậu…
Lục Úc lên tiếng nhắc nhở cậu: "Đi thôi, đi vào.”
“Anh, anh đi thật à?” Lục Vũ Điểm nói với vẻ kinh ngạc “Tô Quân Bạch sẽ không đuổi chúng ta đi chứ?”
“Sẽ không, cậu ta không khỏe đến thế.” Lục Úc dừng một chút rồi nói tiếp: "Chúng ta không ăn đồ của cậu ta, cũng không ăn không, cậu ta không kiểm soát được.”
Lục Vũ Điểm gật đầu, nói một cách vui vẻ: "Vậy tốt quá, chúng ta mau đi vào thôi.”
Ba nhóm khách mời đều vào tứ hợp viện, chỉ có Thi Bách Thủy, Điền An An, Dịch Kinh Hòa ở bên ngoài.
Dịch Kinh Hòa không thấy Dịch Nhiên ở phía sau, nhíu mày, thằng nhóc này chạy đi đâu rồi.
Thi Bách Thủy nhìn về phía cô ta: "An An, chúng ta cũng đi vào thôi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT