Tô Chi nghe anh hai nói như vậy, gật đầu một cách tin tưởng, anh hai cũng tốt nghiệp trường đại học trọng điểm, mặc dù thành tích trên lớp không tốt như anh cả, nhưng cũng không tệ, hẳn là anh biết.
Cô không thúc giục anh, liền im lặng ngồi bên cạnh nhìn anh.
Trước kia cô đã từng gặp một giáo viên rất thích giảng đề cho học sinh, thầy cũng rất thích để học sinh hỏi thầy những vấn đề, cái dạng càng khó càng tốt, đại khái chính là vì cảm giác thành tựu sau khi giảng giải đề khó cho học sinh.
Bố mẹ, anh cả của cô đều là học bá, anh hai là kiểu được bọn họ phụ đạo, có thể anh cũng muốn trải nghiệm thử cái cảm giác phụ đạo người khác đi.
Vậy cô không thể để anh thất vọng mới được, hôm khác lại lấy một ít đề khó nhờ anh chỉ giúp.
Tô Quân Bạch nhìn chằm chằm vào đề một lúc lâu, những con số biết anh, nhưng anh không nhận ra nó, trước đây anh đã làm những đề này rồi, tại sao đều không có ấn tượng vậy.
Ánh mắt của em gái vẫn luôn dừng ở trên người anh, tạo cho anh áp lực rất lớn.
Xong rồi xong rồi, anh không hiểu, tê liệt ngã xuống jpg.
Anh bình tĩnh lật một trang, khen ngợi: "Rất nhiều đề nhỉ, Chi Chi, thói quen ghi lại những đề khó này của em rất tốt, sau này tiếp tục duy trì.”
Lật được hai trang, cuối cùng anh cũng tìm được một câu hỏi mà anh có thể hiểu và giải được.
Ha ha ha quá tuyệt vời, chính là câu hỏi này rồi.
Anh lấy bút và giấy nháp, hào hứng nói rất vang dội với Tô Chi: "Chi Chi, câu hỏi này rất đơn giản, để anh giải thích cho em, hàm số lượng giác...”
Anh vừa nói vừa làm trên giấy, từ nhỏ đã học thư pháp mấy năm dưới sự thúc ép của bố mẹ, vì vậy chữ anh viết ra rất ngay ngắn, cũng rất đẹp.
Bởi vì là câu hỏi mà anh có thể giải đáp, nên làm càng ngày càng thuận lợi hơn, rất nhanh anh đã giải xong câu này rồi.
“Chi Chi, em nghe hiểu không?”
Tô Chi gật gật đầu: "Hiểu ạ.”
Vốn dĩ câu này cũng không quá khó, nếu cô tự giải, có lẽ cần một ngày, gần như có thể làm được.
Bây giờ được anh hai nhắc đến một chút, ngay lập tức liền thông suốt rồi.
“Em gái của anh đúng là thông minh.”
Tô Quân Bạch vô cùng vui vẻ, có một cảm giác hài lòng và thành tựu.
Anh cuối cùng biết được tại sao bố mẹ rất thích bắt anh giảng đề, hoá ra là vì cảm giác thành tựu chết tiệt này, thật sự rất sướng.
Nếu Hàn Huyên và Tô Đông Lễ biết anh nghĩ như vậy, nhất định sẽ véo lỗ tai anh nói một cách nghiêm túc.
Bọn họ không phải vì cảm giác đáng chết này, mà là không thể bỏ mặc anh không làm bài tập, buông thả khắp nơi, bị phụ huynh khác đuổi mắng, bị thầy giáo chỉ mặt điểm danh phê bình.
Tô Quân Bạch có lẽ không biết, anh cũng chìm đắm trong cảm giác thành tựu khi giảng đề cho em gái.
Nhưng cũng không thể quá mức tự mãn, chỉ câu hỏi này là anh biết làm, những câu khác không giải được, lúc đó ngược lại phải mất thể diện trước mặt em gái.
Anh phải chuẩn bị rút lui, hôm khác nhờ người chỉ bảo, rồi quay lại giảng đề cho em gái sau, yeah, hoàn hảo.
“Anh, anh không giảng tiếp ư? Bây giờ vẫn còn sớm mà nhỉ?” Tô Chi nhìn anh cất mọi thứ lại chỗ cũ.
Vừa nãy không phải rất hào hứng giảng bài cho cô sao? Sao không giảng nữa? Lẽ nào là cảm thấy câu hỏi mà cô ghi lại quá đơn giản?
Tay Tô Quân Bạch lặng lẽ đẩy bài ghi chép ngừng lại, chẳng lẽ em gái rất thích anh giảng đề, anh cũng muốn giảng lắm chứ, nhưng anh không biết, cứu mạng với.
“Bụng anh hơi khó chịu, anh đi WC trước.”
Anh phải chuồn rồi.
Hôm khác biết làm rồi quay lại.
Tô Chi gật đầu, không nghĩ nhiều: "Vậy anh đi đi, buổi tối đi ngủ nhớ che bụng.”
Đừng để cảm lạnh.
Tô Quân Bạch nhận sự quan tâm của em gái, bỏ đi một cách rất không tự tin.
Sau khi anh hai rời đi, Tô Chi lấy tập đề thi khó cất đi, tiếp tục làm bài thi toán vẫn chưa hoàn thành.
Bình luận.
“Bộ dáng ông xã tôi giảng đề cho em gái đẹp trai quá, anh vậy mà lại biết giải câu hỏi khó như vậy, tôi nhìn cũng không hiểu.”
“Chị em à, thực ra câu hỏi mà Tô Quân Bạch giải không phải rất khó, mà câu khó nhất nằm ở trang đầu tiên đấy.”
“Dù sao cũng mặc kệ, đối với tôi mà nói câu nào cũng khó, nam thần của tôi là đẹp trai nhất, em gái Chi Chi là ngầu nhất.”
“Thật ghen tị với cảnh ở chung hòa hợp giữa nam thần và em gái, mỗi lần tôi giảng đề cho em trai, đều là một trận thảm hoạ, tôi mắng nó phát khóc.”
“Giống nhau giống nhau.”
...
Một nhà ba người đi làm về, sau khi ăn xong, ngồi trong phòng khách xem phát sóng trực tiếp, tự nhiên cũng nhìn thấy cảnh này.
Đối với đứa con trai mình nhìn từ nhỏ đến lớn, Hàn Huyên và Tô Đông Lễ đương nhiên biết Tô Quân Bạch là lâm trận bỏ chạy rồi.
Giọng điệu của Tô Đông Lễ đều là ghét bỏ: "Từ nhỏ đã bảo nó cố gắng học tập vẫn không nghe, bây giờ đến cả Chi Chi cũng phụ đạo không được.”
Hàn Huyên bất đắc dĩ nói: "Tiểu Bạch là đứa học kém nhất trong nhà, yêu cầu duy nhất đối với nó chỉ có đừng thi đếm ngược, nhiệm vụ phụ đạo Chi Chi học hành vẫn là giao cho chúng ta đi.”
Tô Cảnh Chu gật gật đầu, tán đồng nói: "Mẹ nói đúng đấy, để em ấy phụ đạo Chi Chi, thành tích trở nên kém hơn thì phải làm sao? Sau này việc học của Chi Chi để con phụ đạo.”
Ý kiến của ba người về phương diện học tập này cực kỳ nhất trí.
*
Tô Quân Bạch không biết làm sao mình lại bị gia đình ghét bỏ hoàn toàn như vậy, đã bị thẳng thừng đá ra khỏi nhà.
Sau khi anh đi WC xong, nhắc nhở Chi Chi nghỉ ngơi sớm chút, liền trở về phòng và ngủ say.
Tô Chi như thường lệ ngủ rất muộn, ngày thứ hai dậy rất sớm, sau khi chuẩn bị bữa sáng, mới ra ngoài chạy bộ buổi sáng, hôm nay cô đổi tuyến đường, gặp phải Lục Úc cũng chạy bộ buổi sáng trên đường.
“Lục Úc, chào buổi sáng.”
Ngày đầu tiên đến cô đã biết Lục Úc chạy bộ buổi sáng, lúc đó cô đang giúp cụ ông bán bánh rán và trái cây thì nhìn thấy anh, hai người còn chào hỏi nhau, bởi vì không quen, cũng không có nói chuyện nhiều.
Lục Úc nhìn thấy cô, bước chân thả chậm một chút: "Chào buổi sáng.”
Bởi vì môi trường sống quả thực rất tệ, chất lượng giấc ngủ của anh không tính là rất tốt, buổi sáng gà vịt ngỗng kêu là anh tỉnh rồi.
Lục Vũ Điểm ngược lại có thể ngủ, ồn ào thế nào cũng không tỉnh, anh rất ngưỡng mộ chất lượng giấc ngủ của cậu.
Tô Chi chạy bộ bên cạnh anh, bởi vì hai người không quen thuộc, lại bởi vì mối quan hệ giữa anh hai và Lục Úc như nước sôi lửa bỏng nên hai người cũng không có chủ đề gì để trò chuyện, một đường im lặng chạy bộ.
Chạy hơn nửa giờ, gần 7 giờ, hai người quay lại đường cũ.
Hôm nay anh quay phim không đi cùng, Tô Chi có chút khát, đưa tay sờ sờ túi, tiền tiêu vặt đều ở bên trong.
Nghĩ đến bên cạnh còn có một Lục Úc, cô hỏi: "Anh muốn uống gì? Nước suối, sữa hay là Coca? Tôi đi mua.”
Nhiều chàng trai trước đây cô tiếp xúc đều thích uống Coca, vẫn là một chai lớn Coca 6 tệ kia, rất lâu đã làm xong rồi.
Cô không hứng thú với Coca, thích uống nước ép cam hơn.
Lục Úc nghiêng đầu nhìn cô, ý của cô là muốn mời anh uống nước? Anh thực sự cũng khát rồi.
Anh không có thói quen để con gái mời khách: "Tôi đi mua nhé.”
Đi được hai bước, anh mới nhớ ra, hôm nay thay quần áo, trong túi không mang theo tiền.
“...”
Xấu hổ quá.
Anh lại lui về.
“... Có thể cần một chút giúp đỡ của em.”
Tô Chi đại khái có thể đoán được sự giúp đỡ là gì, cô lấy ra một cuộn tiền, trong đó có 100, 50, 20, 10 và 5 tệ, còn có 1 tệ, cộng lại có hơn trăm tệ.
Anh hai mang tất cả tiền cuộn lại đều đưa cho cô.
Cô lấy ra mấy tờ 10 tệ đưa cho anh: "Tôi muốn một chai nước ép cam, còn anh muốn uống gì thì mua.”
“...” Lục Úc nhận tiền, nghĩ nghĩ rồi nói: "Lần sau tôi mời em.”
“Được thôi.” Có người mời, Tô Chi đương nhiên sẽ không từ chối.
Lục Úc mua nước xong đi ra, đưa chai nước ép cam cho cô, hai người chầm chậm đi về.
Tứ hợp viện và nhà ngói nằm cùng một con đường, tứ hợp viện ở phía trước, Tô Chi đến nhà trước, vẫy tay tạm biệt với Lục Úc.
Quay về ăn sáng, đi cùng anh hai đến địa điểm tập hợp, vẫn là ở căn phòng trước đây.
Lúc Tô Chi và Tô Quân Bạch đến chỗ tập hợp, mấy nhóm khác đã đến cả rồi, bọn họ xem như là nhóm đến cuối cùng.
“Tô Quân Bạch, Tô Chi, sao các anh bây giờ mới đến?”
Sở dĩ bọn họ đến sớm như vậy, đương nhiên là vì ăn chực bữa sáng của tổ chương trình rồi.
Mặc dù kiếm tiền được mua nguyên liệu, nhưng không biết sử dụng bếp kiểu cũ, ngay cả việc nhóm lửa cũng phải mất một thời gian, mùi vị thức ăn làm ra quả thật là, không ổn một tẹo nào.
Điền An An chính là một trong số đó, hôm qua cô ta dùng rau và thịt mua được nấu ăn ở trên bếp, phải mất thời gian rất lâu mới nhóm được lửa.
Tuy nhiên, nhóm lửa chỉ mới bắt đầu, việc nấu nướng tiếp theo mới là quan trọng nhất, cô ta chưa dùng bếp nấu ăn bao giờ, mọi thứ không thuận tay, rau xào chỗ thì mặn, chỗ thì nhạt, khiến người ta khó mà nuốt xuống.
Vốn dĩ muốn biểu hiện tốt một chút, kết quả giẫm lật thuyền.
Thi Bách Thuỷ ngược lại an ủi cô ta: "Không sao, chú rất thích mùi vị này.”
Bạch Lộ cũng an ủi cô ta: "Lần đầu tiên không quen là chuyện bình thường, làm nhiều lần là được thôi.”
Giang Thế Lâu không nói lời an ủi: "Tối nay tôi không ăn.”
Anh ta đã uống một ly nước chanh lớn, đến bây giờ còn chưa tiêu hoá được, mùi vị kia vẫn rất nồng nặc.
Điền An An được an ủi, tâm trạng tốt hơn một chút, bữa tối bọn họ chỉ ăn một vài món đơn giản này.
Giang Thế Lâu không ăn, Điền An An dọn dẹp xong mọi thứ, rồi đưa cho anh ta một bát canh trong.
“Buổi tối không ăn sẽ đói, uống một chút canh lót dạ đi, lần sau tôi sẽ học nấu ăn thật tốt, cố gắng để các anh đều được ăn ngon mỗi ngày.”
Nụ cười hòa nhã của Điền An An khiến cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp reo hò phấn khích, sôi nổi khen ngợi cô ta là một cô gái tốt.
Giang Thế Lâu không phải rất đói, uống xong một ly nước chanh to kia, khiến cho anh ta tạm thời sợ nước tránh còn không kịp.
“Cảm ơn, dạ dày của tôi không thoải mái, không muốn uống.”
Điền An An không cưỡng ép, đi qua lấy thuốc chữa dạ dày cho anh ta: "Dạ dày khó chịu thì uống chút thuốc, buổi tối ngủ một giấc thật ngon, mai sẽ ổn thôi.”
Cô ta không có bệnh dạ dày, thuốc dạ dày là Thi Bách Thuỷ chuẩn bị cho, trong túi cô ta vẫn còn mấy chai.
Không đợi Giang Thế Lâu từ chối, cô ta nhét vào tay anh ta: "Đã sống chung dưới một mái nhà, thì đừng khách sáo với tôi, một ngày ba lần, một lần hai viên, đã nhớ chưa?”
Cô ta nói xong liền rời đi, để lại một bóng lưng mảnh mai và yếu ớt cho Giang Thế Lâu.
*
Lúc trước Tô Chi cũng đến vào giờ này, không phải bọn cô đến muộn, mà là bọn họ đến sớm.
Điền An An đã ăn sáng xong rồi, nhìn thấy bọn họ tới, cười nói: "Các anh đến vừa đúng lúc, em có để lại cháo cho hai người, bánh bao còn có trứng gà nữa, hai người ăn đi cho nóng.”
Mặc dù lúc trước bọn họ không có để lại cơm cho hai người nhóm cô ta, nhưng cô ta không so đo, còn chủ động để lại cơm cho bọn họ.
Tô Quân Bạch nghiêng đầu qua nhìn mấy cái, một bộ dáng rất muốn ăn.
Tô Chi đụng vào anh, lập tức nói: "Cảm ơn, chúng tôi đã ăn rồi.”
Cô kéo anh hai tránh xa nam nữ chính, tránh xa món ngon, bảo vệ cái mạng nhỏ là quan trọng.
Điền An An: "...”
Cứ cảm thấy Tô Chi có chút mâu thuẫn với cô ta, lúc trước bọn họ lại chưa từng gặp mặt, tại sao lại đối với cô ta như vậy?
Đạo diễn đợi mọi người ăn xong, dọn dẹp xong mới bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ của hôm nay.
“Nhiệm vụ của hôm nay là ra biển bắt hải sản, nhiệm vụ của mỗi nhóm phải hoàn thành một trăm ký, lại đưa ra chợ hải sản bán bớt, về giá bán của các loại hải sản sẽ thông báo sau.”
“Vị trí đầu tiên được thưởng như cũ, vị trí cuối cùng bị trừng phạt.”
“Mọi người nhanh chóng hành động đi.”
…
Bọn họ dưới sự sắp xếp của tổ chương trình, ngồi xe đến một hòn đảo nhỏ eo biển Ba Châu La Hải, một bên biển rộng còn nông, đằng kia chính là nơi bọn họ phải làm nhiệm vụ.
Tô Chi và Tô Quân Bạch nhận hai cái sọt lớn ở tổ chương trình, một nhóm người hùng dũng hướng ra biển lớn xuất phát.
“Chi Chi, em không sợ nước chứ?”
Tô Quân Bạch nhớ rõ ai đó sợ nước, còn là kiểu cực kỳ nghiêm trọng.
Tô Chi đương nhiên là không sợ, từ nhỏ đến lớn cô đã học được rất nhiều thứ, bơi lội cũng là một trong số đó.
“Không sợ.”
Tô Quân Bạch nói: "Không sợ nước là được, nhưng đừng sợ nước giống như ai đó, nhìn thấy nước khuôn mặt đều tái mét, một chút tiền đồ cũng chẳng có.”
Anh cũng không sợ nước, còn thích bơi vào mùa hè nhất, ngâm mình trong nước cực kỳ thoải mái.
Tô Chi không trả lời, trực giác nói với cô, ai đó mà anh nói hẳn là Lục Úc.
Bởi vì mỗi lần anh hai nhắc đến Lục Úc đều là vẻ mặt không vừa mắt lại không thể làm gì được này.
Trực giác của cô rất đúng, thực sự là Lục Úc, hơn nữa chuyện xấu hổ là, anh ở sau còn nghe thấy được.
“Sợ nước cũng không phải là chuyện lạ gì, say nắng mới vậy.” Lục Úc nói câu này lúc đi ngang qua họ, hỏi Lục Vũ Điểm bên cạnh: "Đúng chứ?”
Lục Vũ Điểm phụ hoạ: "Ừm, ừm, đúng vậy, lần đầu tiên nghe nói có người say nắng.”
Tô Quân Bạch: "...”
Thằng cha này không nhắc lại chuyện cũ sẽ chết sao?
Nói lại lần nữa, anh không phải say nắng, anh là tụt huyết áp! Em gái, phải tin tưởng anh!
Tô Chi: "...”
Có cảm giác anh hai lúc này giống con mèo bị giẫm phải đuôi vậy, nổi giận rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT